Hoắc Tư nghe cô trả lời, mày hơi nhướng lên.

"Dạ minh châu?"

Có thể để người khác ôm ngủ thì không có khả năng là một viên dạ minh châu nhỏ. Ít nhất thì cũng phải to bằng một cái đầu người.

Cái sở thích này... thật đốt tiền.

Nam Nhiễm nói nói một hồi lại ngủ say.

Trên xe lúc này vô cùng yên tĩnh, Hoắc Tư quay đầu nhìn thoáng qua Chúc Băng, cả người hắn dựa vào lưng ghế, giọng điệu chậm rãi.

"Cô đối xử tốt với một cô gái mới quen như thế, không sợ người ta bán đứng cô sao?" Cô gái trong miệng Hoắc Tư chính là Nam Nhiễm.

Nhìn cách hai người bọn họ ở chung một chỗ, hắn vốn tưởng bọn họ đã quen nhau lâu năm, ai ngờ chỉ vừa quen biết chưa được mấy ngày, ngay cả tên của đối phương cũng không biết.

Chúc Băng lạnh nhạt nói: "Sẽ không."

Mắt Hoắc Tư giật giật, không tiếp tục nhiều chuyện. Dù mới chỉ ở chung nhưng hắn biết cô gái có đôi mắt bị tật này không phải loại người lương thiện. Hắn nhìn ra được thì đương nhiên Chúc Băng cũng có thể nhìn ra.


Dưới tình huống biết rõ là có nguy hiểm nhưng vẫn chấp nhận ở chung với nhau, rốt cuộc thì Chúc Băng tin tưởng cô gái này đến mức nào?

Bên ngoài xe, hoàng hôn buông xuống, ánh sáng mặt trời chiếu rọi mọi nơi trên mặt đất. Ánh chiều vàng đỏ rực bao trùm cả không trung, quang cảnh nhìn qua thập phần mỹ lệ, hùng vĩ.

Ánh hoàng hôn xuyên qua cửa cổ xe chiếu vào một bên má của Nam Nhiễm.

Da thịt trắng nõn, sườn mặt tinh tế, trên mặt có một vết thương rất sâu kéo dài qua toàn bộ nửa phần mặt trái của cô. Cho dù đã kết vảy thì vẫn tạo cho người khác cảm giác ghê sợ.

Nam Nhiễm an tĩnh ngủ từ lúc chạng vạng cho đến khi màn đêm buông xuống vẫn chưa tỉnh. Đến tận khi xe buýt dừng lại ở một ngọn núi nhỏ thì Nam Nhiễm mới thức giấc.

Bởi vì đôi mắt bị một tấm lụa trắng che lại, hơn nữa sắc trời bên ngoài đã sẩm tối nên Nam Nhiễm không thấy rõ mọi thứ xung quanh. Đầu Nam Nhiễm dời từ vai của Chúc Băng sang cửa kính.


Đôi môi có hơi tái, giật giật: "Đói bụng." Nhẹ nhàng phun ra hai chữ.

Chúc Băng nâng mắt, nhìn bộ dáng mơ màng như sắp ngủ của Nam Nhiễm. Cô ấy nói như thế là muốn mình đi tìm thức ăn cho cô ấy?

Nghĩ đến cảnh tượng Nam Nhiễm vì cứu mình mà mất máu...

Được rồi, cô thiếu cô ấy.

Chúc Băng mở miệng lạnh nhạt nói: "Chờ."

Dứt lời, Chúc Băng nhanh chóng xuống xe.

Nhóm người trên xe buýt phân thành vài nhóm nhỏ để ngỉ ngơi.

Một nhóm là người già, phụ nữ và trẻ em do Nam Tiểu Nhiễm và Hỏa Tình dẫn dầu đang nhóm lửa, nghịch chén đũa làm một ít công tác hậu cần.

Một nhóm khác là mấy thiếu niên trẻ tuổi cường tráng không có dị năng. Nhóm người này phụ trách tuần tra ở gần đây, thuận tiện bắt vài con gà rừng và thỏ hoang mang về làm thức ăn.

Còn một nhóm khác là những dị năng giả tụ tập lại với nhau. Nghe nói ở dưới chân núi cách đây không xa có một khu biệt thự lớn, các dị năng giả tụ lại thành từng đội đi càn quét một trận để bổ sung một chút vật tư.


Ba người Hoắc Tư cũng hợp lại thành một đội, xuất phát chung với đám dị năng giả kia.

Chúc Băng và Nam Nhiễm thì ở lại.

Thời điểm Chúc Băng bước xuống xe jeep, vì không biết làm mấy loại chuyện như nấu cháo dọn chén gì gì đó nên cô vô cùng tự giác gia nhập vào đội ngũ tuần tra chung quanh.

Khoảng chừng nửa tiếng sau.

Chúc Băng dẫn đầu trở về, trong tay còn cầm theo năm con gà rừng và thỏ hoang. Cô vừa để đồ ăn xuống thì đã có người tới mang đi nấu.

Nhìn mấy con gà rừng và thỏ hoang mập mạp, bác gái kia vui mừng nói: "Cuối cùng buổi tối hôm nay cũng có thịt ăn, thật đỡ thèm!"

Vừa nói, bác gái vừa cảm ơn vừa khen ngợi Chúc Băng.

Lúc này, Hỏa Tình ngồi cạnh lửa trại, âm dương quái khí nói một câu: "Bác gái, thế nào? Mấy ngày nay, không có cô ta đi chung, chúng tôi đều bạc đãi bác? Không cho bác ăn no?"
...

Tui mà là vị bác gái đó, tui nói thẳng luôn hai chữ: "Không no!"