[ký chủ, ký chủ, cô tỉnh lại đi.] Một đoạn âm thanh nãi khí vang lên trong đầu Nam Nhiễm.

Cuối cùng người đang ngủ say kia cũng chậm rãi tỉnh lại.

Nam Nhiễm vừa mở mắt đã bị ánh sáng gay gắt ở bên ngoài làm cho khép mắt lại.

Cô có cảm giác giống như có hàng ngàn hàng vạn con kiến đang gặm cắn trái tim của cô rồi dần dần lan ra toàn cơ thể. Cái cảm giác đau đớn này hoàn toàn khác với cảm giác da thịt đau rát khi bị roi quất vào người. Nó giống như phát ra từ tận xương tủy khiến Nam Nhiễm vô thức cuộn tròn cơ thể lại thành một vòng.

[đinh đinh, ký chủ có thể dùng một viên dạ minh châu để mua một lọ thuốc giảm đau. Xin hỏi ký chủ có đồng ý không?] Hệ thống hỏi được một lúc nhưng vẫn không có ai trả lời.

Hình như Nam Nhiễm đã đau đến mức ngất xỉu vì thế tốc độ nói của hệ thống cũng nhanh hơn: [đinh đinh, khởi đọng quy tắc cam chịu, trong vòng năm giây nếu ký chủ không cự tuyệt sẽ tự động vì ký chủ hoàn thành trao đổi.]


[bắt đầu đếm ngược, 5, 4, 3, 2, 1.]

"Không..."

[mua bán thành công, chúc mừng ký chủ.]

Ngay một giây sau, trong tay Nam Nhiễm xuất hiện một lọ pha lê màu hồng nhạt.

Nam Nhiễm nằm thở dốc trên đất một hồi lâu, hai mắt nhắm chặt, cẩn thận mở cái lọ pha lê kia ra.

Bất quá, dù chỉ là một động tác vô cùng đơn giản nhưng cũng khiến cả người Nam Nhiễm chảy đầy mồ hôi, thở hồng hộc.

Cô đổ một viên thuốc ra, bỏ nhanh vào miệng.

Sau khi uống thuốc, cơn đau trên người khiến cô không còn sức cầm lọ pha lê kia nữa, [lạch cạch], lọ pha lê lăn ra đất, tất cả thuốc viên ở trong lọ bị đổ ra ngoài.

Khoảng ba phút sau, thuốc bắt đầu phát huy tác dụng.

Cơn đau như kiến cắn trong người Nam Nhiễm đã giảm đi không ít.

Tuy không thể hoàn toàn giúp cô hết đau nhưng dù sao cũng giúp cô khôi phục một chút sức lực, hơn nữa đầu óc cũng dần dần tỉnh táo.


Chờ một lát, Nam Nhiễm đỡ mặt đất ngồi dậy, cả người dựa vào vách tường ở sau lưng.

Cô muốn mở mắt nhìn chung quanh một chút nhưng hai mắt vừa mới tiếp xúc với ánh mặt trời thì đã vô cùng khó chịu và đau đớn, cô chỉ đành nhắm mắt lại.

"Tiểu Hắc."

Hệ thống bận rộn lo lắng mở miệng: [ở đây, ở đây.]

Nó cho rằng ký chủ muốn hỏi nó đã xảy ra chuyện gì.

Vốn đang chuẩn bị giải thích cho ký chủ thì lại nghe ký chủ nói một câu.

"Trừ bớt dạ minh châu của ta?"

Hệ thống nghẹn họng.

Nó cũng không còn biện pháp nào khác, cũng không thể trơ mắt nhìn ký chủ đau đớn đến chết đúng không?

Hệ thống nhỏ giọng nói: [ký chủ yên tâm, sau này chúng ta vẫn có thể kiếm thêm được.]

Nam Nhiễm không mở miệng phàn nàn nữa.

Thấy thế hệ thống lập tức ngoan ngoãn nói: [ký chủ, sau khi hệ thống mạnh nhất kia bị tiêu hủy đã sinh ra một nguồn sức mạnh làm bóp méo không gian vô tình khiến cô phải lưu lạc tới thế giới mạt thế.]


Nam Nhiễm giơ tay che hai mắt mình lại, cố gắng làm giảm bớt cơn đau do ánh sáng mặt trời chiếu vào.

"Mắt của ta có chuyện gì?"

Vừa nói đến việc này, hệ thống lập tức biến thành một ông già, bắt đầu than ngắn thở dài nhưng vốn dĩ giọng nói của nó đã non choẹt như một đứa con nít nên nghe vào không khiến người khác cảm thấy u oán, ngược lại còn có chút gì đó khá buồn cười.

[ký chủ, những gì cô phải chịu bây giờ kể cả cơn đau và hai mắt của cô đều có quan hệ với chú nguyền rủa ở trong người cô. Vì cô đã gϊếŧ chết Hàm Linh Phi nên phải chịu sự trừng phạt và sức mạnh phản phệ của chú nguyền rủa. E rằng thân thể của cô từ giờ cho đến hết vị diện này đều sẽ phải chịu đau đớn như vậy.]

Chú cầm tù là gì?

Đó là chú nguyền rủa chuyên được sử dụng cho những tên tội ác tày trời.
Đã bị cấm chú khống chế mà còn dám ra tay gϊếŧ người, tất nhiên phải chịu muôn vàn thống khổ, muốn sống không được muốn chết cũng không xong.

Hệ thống dừng một chút, thấy ký chủ dường như sớm đã đoán được tình huống này thì mới tiếp tục nói tiếp: [ký chủ, cấm chú không những bắt cô phải chịu nỗi đau của hàng vạn con kiến đục khoét trái tim, tước đoạt năm loại ngũ quan của cô mà còn muốn giam cô vào vực sâu hắc ám, vĩnh viễn phải sống trong địa ngục.]

...

Lời nhắc của tác giả: Trước khi đọc thế giới mạt thế, kiến nghị mọi người nghiền ngẫm thật kỹ vị diện có Tiểu kiều hoa vs Ma tôn ở thế giới trước.