Editor: Đào Tử

____________________________

Bùi Diệp dùng hai mươi phút làm ba mươi sáu con người giấy nhỏ.

Chẳng biết tại sao những con người nhỏ này đặc biệt thích Hướng Thụy Quân, hai phần ba đều nhảy đến xung quanh cô.

Bởi vì cái gọi là đánh chó cũng phải ngó mặt chủ, "Chủ nhân" những con người giấy nhỏ này là Bùi Diệp, Hướng Thụy Quân chỉ có thể nhắm mắt làm ngơ.

Hai tay vòng ngực ôm miêu đao, thần sắc cao quý lãnh diễm, dáng vẻ tựa băng sương ngàn năm cũng không bức lui nổi những con người giấy nhỏ ấy.

"Tôi nói này..."

Kiên nhẫn dần hao hết, biểu lộ cao lãnh xuất hiện vết rạn nứt.

"Cậu có thể lấy mấy vật này đi không?"

Tay phải cô lóe ra cầu điện lốp bốp, điện quang xanh thẳm ở giữa phóng tứ tung giao lấy ánh lửa màu cam.

Rất có thể Bùi Diệp nói một câu "Không được", cô sẽ động thủ đốt rụi người giấy nhỏ.

"Không được."

Hướng Thụy Quân: "..."

Tay phải giơ lên thành động tác giờ giữ nguyên không được mà buông xuống cũng không xong.

Mấy con người giấy nhỏ tinh nghịch dồn dập nhảy lên trên cánh tay cô, xem cánh tay phải giống đu dây đung đưa tới lui.

Hướng Thụy Quân: "..."

Tề Thiên Thạc ngồi một bên khác tiếng cười khúc khích đáng ngờ.

Liễu Diệp Tiên liếc mắt nhìn kính chiếu hậu, nín cười giữ mặt mũi cho em gái nhà mình.

"Thụy Quân, điều này nói rõ bọn nó thích em nha."

Liễu Diệp Tiên hệ trị liệu những vật nhỏ này hẳn thích nhất mới phải, nhưng người giấy nhỏ chạy tới kề cận cô chỉ có ba con.

Một con ngồi xổm trên đầu cô ngẩn người, một con ngồi trên tay lái xoay quanh vòng, một con nằm trên đùi cô nằm ngáy o o.

Trái lại Hướng Thụy Quân, dựa vào mị lực nhân cách hấp dẫn hai phần ba người giấy nhỏ.

Hướng Thụy Quân gượng khẽ động khóe miệng, phát ra hai tiếng ha ha.

(╯‵□′)╯︵┻━┻

Quỷ mới tin loại chuyện hoang đường này!

Bùi Diệp ôm vở vẽ bùa bớt thì giờ nói một câu.

"Cậu là dị năng song hệ lôi hỏa, bản thân hai loại thuộc tính đại biểu cho 'Tru sát yêu tà, hạo nhiên chính khí', bọn nó tự nhiên thích cậu."

Hướng Thụy Quân không có thèm loại thích này.

Người giấy nhỏ ỷ có hậu trường cứng, tùy ý đùa giỡn chơi đùa bên trong buồng xe, quả thực tâm tình không thể nào tệ hơn.

May mắn thu hoạch sau đó khiến tâm trạng cô tốt một chút.

Mấy cổng trạm thu phí cao tốc bị xe nghẹt chật ních, đám người vừa nhìn đã thấy một chiếc xe tải siêu lớn.

"Cậu tạm thời đừng xuống xe, trạm thu phí có mấy con Zombie."

Bùi Diệp căn dặn Liễu Diệp Tiên, cô và Hướng Thụy Quân, Tề Thiên Thạc mở cửa xuống xe, không lâu thì nghe được động tĩnh, Zombie ngửi mùi người xúm lại.

Zombie tụ tập ngày càng nhiều, đánh giá sơ chừng ba mươi con, trong đó mấy con mặc đồng phục nhân viên công tác trạm thu phí.

"Trạm thu phí cao tốc sao chỉ có vài con Zombie như thế?"

Hướng Thụy Quân dùng dị năng lôi hỏa thuần thục, đập nện vô cùng tinh chuẩn, ngược lại Tề Thiên Thạc bảy tám đao phong sẽ thất bại hai ba lần.

Không đủ chính xác.

Chừng ba mươi con Zombie, căn bản không đủ mấy người Bùi Diệp nhét kẽ răng.

"Có lẽ chạy đến nơi khác rồi?"

Bên ngoài tạm thời an toàn, Liễu Diệp Tiên lúc này mới vội vàng xuống xe, bổ sung dị năng cho hai người.

Hướng Thụy Quân lắc đầu.

"Cực không có khả năng, trạm thu phí cao tốc luôn là địa phương tương đối dày đặc Zombie."

Vì sao?

Bởi vì tận thế sơ kỳ rất nhiều người sống sót đi cao tốc chạy trốn, nhưng bị trạm thu phí cao tốc chặn lấy, vài tài xế còn bị Zombie gặm nuốt khiến hàng loạt xe chắn ngang đường.

Nếu không có thực lực dọn dẹp ra một con đường, cơ bản sẽ bị kẹt ở chỗ này rồi bị Zombie vây đánh chết.

"Bất kể là nguyên nhân gì, đem Zombie trên xe thanh lý hết trước, sưu tập vật tư rồi nói."

Trạm thu phí cao tốc bị chặn chật cứng ô tô.

Vài xe vì va chạm dữ dội mà phát nổ cháy rụi, thiêu chỉ còn lại sơn đen và vỏ bọc sắt đen sì.

Mấy người Bùi Diệp lại đem mỗi Zombie trong cỗ xe dẫn ra nổ đầu.

Mỗi lần nổ chết một con, lập tức có người giấy nhỏ xông tới nâng Zombie lên, vận chuyển đến nơi tập trung xử lý.

Liễu Diệp Tiên hiếu kì nhìn thoáng qua —— Cô thực sự không ngờ người giấy nhỏ xíu làm ra từ tờ giấy sẽ có khí lực lớn đến vậy, thế mà không bị thi thể Zombie đè bẹp —— Người giấy nhỏ phân công hợp tác, một số vận chuyển thi thể, số khác cạy mở não Zombie rộng ra chui vào lấy tinh hạch Zombie, thi thể Zombie không còn giá trị lợi dụng thì bị chồng chất tại một chỗ, chất thành đống cao.

Mười con làm một đống, thống nhất thả phù chú đốt cháy.

Liễu Diệp Tiên: "? ? ?"

Lửa phù chú đốt ra không có nhiệt độ, cũng không ngửi được mùi vị.

Ngọn lửa thiêu rụi mười bộ thi thể Zombie chỉ trong nửa phút.

Còn có người giấy nhỏ đem tro cốt bỏ vào thùng rác, chốc lát đã đổ đầy nguyên một túi rác.

Nhìn nhóm người giấy nhỏ vui vẻ cần cù làm việc, Liễu Diệp Tiên không biết nói gì.

"Heo chạy rồi?"

Zombie trạm thu phí cao tốc đã xử lí xong, bốn người phát hiện một chiếc xe tải.

Chiếc xe tải lớn này dùng để vận chuyển lợn thịt, xa xa đã có thể ngửi được mùi thối thoảng trong không khí.

Thối thì thối, nhưng bình xăng chiếc xe tải này vẫn gần đầy, chắc trước khi xảy ra chuyện không lâu mới đổ xăng, quy mô cũng phù hợp nhu cầu bọn họ.

Bùi Diệp ra quyết định.

"Lấy nó luôn đi."

Tài nguyên tận thế có hạn, không nên kén chọn.

Chẳng qua——

"Heo trên xe chạy đi đâu?"

Cô phóng người nhảy lên thùng sau xe, cũng không ngại bẩn, nhìn kỹ hai bên cửa sắt một tí.

Nhìn vết tích phía trên, rõ ràng không phải nhân tố bên ngoài mở, có cái gì đó từ bên trong dùng sức mạnh phá tung ra.

Hướng Thụy Quân nghe thấy động tĩnh tới.

Trên cửa sắt không chỉ có vết tích xây xác, còn có vết tích tựa kìm lớn kẹp...

"Trông giống như là hàm răng động vật cắn." Bùi Diệp ra kết luận, "Có thể là heo buồng sau xe làm ra."

Hướng Thụy Quân biến sắc.

"Có khi trong những con heo này có con tiến hóa thành dị thú."

"Dị thú?"

"Dị thú khó đối phó hơn Zombie bình thường." Hướng Thụy Quân vẻ mặt ngưng trọng, "Tương tự người sống, động vật lây nhiễm virus Zombie cũng có ba kết quả —— hoặc bị Zombie hóa, hoặc không thay đổi, hoặc trở thành dị thú, cậu có thể xem dị thú động vật biến thành giống dị năng giả."

"Bọn nó có tính công kích?"

Hướng Thụy Quân nói, "Tính công kích rất mạnh. Người sống biến thành Zombie không có ý thức, toàn bộ nhờ bản năng ăn công kích đi săn, chỉ khi tiến hóa tương đối cao mới có thể sở hữu năng lực tư duy. Dị thú thì khác, bọn nó còn sống, dị thú sơ kỳ có trí tuệ nhất định."

Tài nguyên tận thế rất thiếu thốn, dị thú cũng cần ăn.

Bọn nó không thích Zombie, một đống thịt thối tràn ngập tử khí.

Zombie bình thường cũng hiếm khi công kích dị thú, bởi vì chơi không lại người ta.

Thế là người sống sót bình thường trên tinh cầu này trở thành đồ ăn chung của bọn nó.

So sánh chỉ số chiến đấu giữa dị năng giả và người bình thường, cơ bản liền biết tính uy hiếp của dị thú đối với người sống sót bao lớn!

Bùi Diệp im lặng nhìn thoáng qua vết răng sâu trên cửa sắt.

"Tận thế đối với người bình thường ác ý thật lớn..."

Người bình thường gần như là tầng chót nhất chuỗi thức ăn tận thế.

"Dị thú có trí khôn nhất định, hẳn tồn tại khả năng giao lưu?"

Hướng Thụy Quân gật đầu.

"Đúng vậy, tôi nhớ trước kia từng có ngự thú sư thống ngự trên trăm con dị thú miêu."

"Ngự thú sư?"

"Có năng lực giao lưu với dị thú, thành lập quan hệ hợp tác dị năng giả, bọn họ tương đối đặc thù, bởi vì dị năng bọn họ rất trừu tượng."

"Trừu tượng?"

Hướng Thụy Quân nói, "Dị năng của bọn họ là 'Bị động vật đặc biệt thích', dị năng càng mạnh câu dẫn càng nhiều dị thú. Tôi nhớ ngự thú sư mạnh nhất mà tôi từng biết—— Chính là người thống ngự trăm con dị thú miêu vừa mới nói—— Trước tận thế là tình nguyện viên trạm cứu trợ mèo hoang."