Editor: Đào Tử

____________________________

Buổi tối đầu tiên tận thế ngày thứ nhất, mấy chục người trong khách sạn S không thể ngủ ngon giấc.

Đầu tiên trải qua khủng hoảng tận thế, sau đó lại gặp ác ôn khi nhục ẩu đả, chỉ trong vòng hai mươi tư giờ cứ như dài cả một đời.

Đây chỉ mới là ngày đầu tiên!

Bọn họ chẳng dám tưởng tượng tương lai còn chịu bao nhiêu lần nơm nớp lo sợ, hứng đủ tra tấn như thế.

Một điều đáng mừng duy nhất đó là đoàn người Bùi Diệp không có ý tra tấn bọn họ, ngược lại cho phép họ dùng bữa tối.

"Tối hôm nay, sáng ngày mai và giữa trưa, ưu tiên ăn thịt, rau quả, hoa quả trong kho lạnh phòng ăn tầng ba, những thứ này khó bảo quản, một khi kho lạnh mất điện năng cung ứng sẽ hư thối." Bùi Diệp hỏi Liễu Diệp Tiên, "Các loại gạo trắng bột mì tìm được nhiều ít?"

Khách sạn S là khách sạn năm sao cao cấp, phòng ăn trừ kinh doanh tiệc buffet bên ngoài, lương thực dự trữ hẳn tương đối khả quan.

Câu trả lời của Liễu Diệp Tiên cũng xác nhận điểm ấy.

Trước Zombie bộc phát trên diện rộng, khách sạn S vừa bổ đầy hàng, nguyên liệu nấu ăn ở phòng ăn tầng ba rất dồi dào.

"Nấu hết tất cả gạo trắng đi, nấu cơm vắt thành cơm nắm chắc có thể giữ hai ba ngày, toàn bộ bột mì cũng làm thành bánh bao."

Hướng Thụy Quân nói, "Gạo bột mì phòng bếp còn rất nhiều, làm toàn bộ chúng ta ăn không hết sẽ thiu."

"Mình không nói chỉ cho chúng ta ăn, đương nhiên phải chia cho những người sống sót kia. Cơ quan quốc gia phản ứng rất nhanh, có lẽ bây giờ đã thành lập nhiều căn cứ người sống sót. Muốn đi nương tựa những căn cứ đó nhanh nhất cũng mất ba bốn ngày, trên đường đi không có đồ ăn có thể chết đói." Bùi Diệp có dịch dinh dưỡng, mấy người Hướng Thụy Quân còn có tụ lý càn khôn và không gian linh tuyền chứa đựng vật tư, những người sống sót kia không có vận tốt như vậy.

Lời Bùi Diệp rơi vào tai Hướng Thụy Quân giống như thiên phương dạ đàm.

_Thiên phương dạ đàm: chỉ những lạ lùng, chuyện hoang đường, hoặc chuyện không thể xảy ra khó tin.

Cô lại nói, "Còn nhiều người sống sót đang trốn trên lầu khách sạn, chờ một lát mình mang bọn họ xuống, sáng mai cùng đi."

Trái tim Hướng Thụy Quân quặn đau từng cơn.

Vật tư tận thế còn quý giá hơn mạng người!

Nhưng trừ mình ra, những người khác không có ý kiến phản đối —— Liễu Diệp Tiên tính nết thánh mẫu khỏi cần phải nói, Tề Thiên Thạc coi bạn gái như thiên lôi sai đâu đánh đó, vợ chồng cha Liễu thì không rõ việc gì nghe theo con gái, đôi mẹ con nhặt về cũng đánh xì dầu —— Mà chính cô, đánh không lại Bùi Diệp.

_Đánh xì dầu: Cảm giác tồn tại thấp, hiện hữu cho có như người qua đường.

"Được, làm theo lời cậu nói đi."

Hướng Thụy Quân hít sâu một hơi, cố giảm nhẹ cảm giác đau xót chia xén vật tư

Cùng lắm thì sáng mai đi mấy cái nhà kho siêu thị Wal-Mart gom vật tư nhiều hơn một ít, đền bù tổn thất ngày hôm nay.

"Cứ quyết định vậy nhé, để những người may mắn còn sống sót này phụ một tay chuẩn bị đồ ăn luôn đi." Bùi Diệp đứng dậy chuẩn bị lên lầu khách sạn S tìm người sống sót khác, dù sao một đầu người cũng đáng giá 2 điểm công đức, trước khi đi nói, "Nếu bọn họ sử dụng vũ lực, cậu biết nên làm thế nào rồi."

Câu nói trước là nói với Liễu Diệp Tiên, đằng sau là với Thụy Quân.

Đối với Bùi Diệp, người sống càng thêm khó đối phó giải quyết hơn Zombie.

Zombie hiện tại đều là quái vật ăn thịt người dựa theo bản năng, chúng không phải nhân loại mà là kẻ địch, nổ đầu tự nhiên.

Người may mắn sống sót lại khác.

Không ai biết trong số bọn họ có kẻ tâm địa bất chính hay không.

Gϊếŧ Zombie trong lòng không có gánh nặng, gϊếŧ người thì sao?

Hướng Thụy Quân xùy một tiếng, cô cảm thấy mình bị coi thường.

"Còn cần cậu nhắc nhở?"

Tận thế năm năm, cô gϊếŧ vô số Zombie, đồng thời cũng gϊếŧ không biết bao nhiêu người sống.

Người sống sót trong phòng ăn tốt nhất đều thức thời, nếu không thức thời làm thịt như nhau!

Mấy chục người sống sót tách biệt rõ rệt với đoàn người Liễu Diệp Tiên, cách nhau khoảng mấy mét.

Vị đại sát tinh Bùi Diệp rời khỏi, mấy chục người sống sót lo lắng đồng thời thở dài nhẹ nhõm.

Bọn họ sợ chết khiếp.

Dùng từ vài ngày trước còn phổ biến trên mạng miêu tả, Bùi Diệp không phải người độc ác mà cô chính là sói hung tàn!

Những tên ác ôn xã hội đen kia bị cô treo ngoài cửa sổ mấy giờ, đút cho biết bao nhiêu Zombie ăn.

Nếu không vì quá đói, bọn họ cũng không thể nào vừa nghe tiếng kêu cứu khàn giọng xin khoan dung của những tên ác đồ đó, vừa ăn cơm.

Sớm nôn thốc nôn tháo!

Cô vừa đi, chợt cảm thấy không khí nhẹ nhàng hơn.

Qua chừng mười phút, có một người đàn ông trung niên giày da âu phục trong đó tiến đến muốn trò chuyện.

Ông ta còn chưa tới gần bán kính hai mét, Hướng Thụy Quân đã chĩa mũi đao vào ông.

"Có lời gì, đứng ở đằng kia nói."

Người đàn ông trung niên bị đao chỉ vào cũng không sợ, ngược lại nở nụ cười ôn hòa thân thiện.

"Cám ơn các cô ban ngày đã cứu chúng tôi."

"Không cần, chúng tôi vì cứu cha mẹ mới đến, cứu các người chỉ là tiện tay." Hướng Thụy Quân nói, "Có gì cứ trực tiếp hỏi."

Người đàn ông trung niên nam nhân cũng là kẻ lõi đời làm việc ngoài xã hội mười năm, Hướng Thụy Quân mặt lạnh không khiến ông lùi bước.

"Là thế này, điện thoại bọn tôi đều bị những kẻ xấu kia lấy đi, hiện tại vô pháp liên hệ thế giới bên ngoài." Người đàn ông trung niên hỏi Hướng Thụy Quân, "Các cô từ bên ngoài đến, biết chính phủ có an bài gì không? Những quái vật ăn thịt người bên ngoài đến từ đâu?"

Quan trọng nhất là ——

Bao giờ chính phủ mới phái người tới cứu bọn họ?

Virus tạo ra những quái vật đáng sợ này chừng nào được ngăn chặn?

Khi nào bọn họ trở về cuộc sống sinh hoạt làm việc bình thường?

Khủng hoảng làm việc tuổi trung niên khiến ông bi quan chán đời than trời trách đất, nhưng khi xã hội chân chính rối loạn, ông lại hoài niệm thời bình 9 giờ đi 5 giờ về.

Hướng Thụy Quân trả lời, "Trưa ban ngày có quân đội cứu viện tại khu đại học, sắp xếp khác không rõ lắm. Những quái vật này gọi là Zombie, bọn chúng tới từ đâu chính phủ không cho câu trả lời chuẩn xác, ngược lại trên internet có người phỏng đoán là nửa năm trước trụ sở bí mật A Quốc bị rò rỉ."

Cô trả lời như không trả lời, hoàn toàn không phải điều người đàn ông trung niên muốn biết.

"Quốc gia... Không phái người qua cứu chúng ta?"

Hướng Thụy Quân nói, "Cứu làm sao được? Cứu viện ở khu đại học là các sinh viên tự mình xông ra hội hợp cùng bộ đội quân đội cứu viện."

Trông cậy vào quân đội tới cứu viện tận nơi?

Nếu quân đội quốc gia có bản lĩnh này, tận thế sẽ không gọi tận thế.

Tận thế thiên tai nhân họa, dù là cơ quan quốc gia cũng không thể ngăn cản, bởi đây là tai kiếp toàn nhân loại.

"Sao có thể như vậy được?"

"Tôi chưa muốn chết..."

"... Chẳng lẽ tận thế thật..."

"...Quốc gia cái mẹ gì, chúng ta nộp nhiều thuế như vậy, nuôi nhiều lính như vậy, vì sao không thể tới cứu người..."

"Tôi nhớ mẹ, tôi không muốn chết ở đây đâu..."

Người sống sót phẫn nộ gầm thét hoặc không dám tin khóc rống, còn lại một ít đã sớm tiếp nhận hiện thực, biểu lộ bình tĩnh để lòng người nặng nề.

Bên trong những người sống sót này có mấy người trung niên lớn tuổi một chút biểu hiện tỉnh táo.

Bọn họ ăn hơn mấy người thanh niên trẻ tuổi hai mươi mấy ba chục năm cơm, từng gặp nhiều sóng to gió lớn, năng lực tiếp thu tương đối cao.

"Vậy..."

Người đàn ông trung niên đang định mở miệng thăm dò, giọng Hướng Thụy Quân đột nhiên đề cao.

"Ngày mai chúng tôi chuẩn bị rời khách sạn S. Nếu các người nguyện ý đi theo, chúng tôi sẽ tìm biện pháp đưa các người đến căn cứ người sống sót gần nhất. Nếu không bằng lòng theo, đại khái có thể lựa chọn bản thân rời đi hoặc lưu lại khách sạn, chúng tôi không can thiệp quyết định của các người." Đôi môi Hướng Thụy Quân hàm chứa nụ cười giễu, "Các người cũng đừng ôm hy vọng ngu xuẩn xa vời kiểu chúng tôi sẽ mang các người đi tìm người nhà, đừng được đằng chân lân đằng đầu!"