Editor: Nha Đam


Bây giờ, khuôn mặt của người đàn ông hoàn toàn lộ ra ngoài.


Hạ Dương đi theo, sau khi nhìn rõ mặt của người đàn ông, anh lập tức dừng tại chỗ.


Ngài Tổng thống?


Đôi mắt anh không giấu nổi sự kinh ngạc.


Tổng thống trẻ nhất của nước Z.


Không ai không khâm phục năng lực của anh ấy.


Ngay cả anh cũng rất ngưỡng mộ đối phương.


Nhưng...


Ngài Tổng thống cũng sẽ ... đến trường của mình sao?


Trong lúc mà Hạ Dương vẫn đang sững sờ, Ngôn Sanh chậm rãi đi đến bên Phong Thiển.


Anh rũ mắt nhìn cô.


Từ từ đưa tay lên, nhẹ nhàng đặt lên vai cô.


Động tác cũng không nhanh không chậm, cởi bỏ ba lo trên vai cô, một tay xách lên.


Tay còn lại, như một thói quen, xoa đầu cô.


Sau khi làm xong, Ngôn Sanh đã chuyển sự chú ý của mình sang Hạ Dương ở bên kia.


Thản nhiên hỏi: "Thiển Thiển, đây là ai?"


Giọng điệu bình tĩnh, pha chút lạnh lùng, hờ hững.


Phong Thiển giải thích ngắn gọn.


Ngôn Sanh nâng mắt nhìn Hạ Dương, môi mỏng khẽ mở: "Làm phiền bạn học Hạ đưa Thiển Thiển nhà tôi đến đây rồi."


Hạ Dương có chút giật mình nhìn đôi mắt màu hổ phách của đối phương.


Anh trả lời: "Ngài Tổng tống khách sáo rồi, ông là người lịch sự. Thiển Thiển là bạn học của tôi, tôi đưa cậu ấy đi là điều hợp lý."


Không biết anh có nói cái gì sai không, Hạ Dương không hiểu sao lại cảm thấy ánh mắt đối phương càng lúc càng lạnh.


Khí tức trên người cực kỳ áp chế.


Ngôn Sanh lại liếc nhìn Hạ Dương, sau đó nắm tay cô bước lên xe.


Hạ Dương nhìn bóng lưng của hai người.


Anh nhớ Phong Thiển từng nói ...


Anh trai cô ấy đang đến đón cô ấy.


Nhưng...


Bạn học Phong chính là người nhà họ Ngôn à?


Không có tin tức nào nói Ngôn gia có một cô con gái như vậy.


Anh chưa bao giờ nghĩ rằng người đến đón Phong Thiển lại là ngài Tổng thống vô cùng ưu tú này.


Không thỉ cảm thấy khiếp sợ, Hạ Dương cũng có chút nghi ngờ.


Anh luôn cảm thấy ngài Tổng thống có vẻ hơi thù địch với mình.


Cho dù đó là giọng nói hay ánh mắt.


Mặc dù tất cả đều hoàn hảo khiến người ta không thể bắt lỗi, nhưng khiến anh ta có cảm giác thù địch.


Ngôn Sanh cầm tay Phong Thiển.


Bước tới cửa xe, cô ngoan ngoãn ngồi vào trong.


Ngôn Sanh cũng ngồi vào theo.


Đặt cặp của cô sang một bên.


Ngôn Sanh rướn người thắt dây an toàn cho cô trước.


Rồi mới thắt dây an toàn cho mình.


Anh dựa ra đằng sau.


Vắt chéo hai chân với nhau.


Im lặng một lát.


"Thiển Ngoan muốn ăn cái gì?"


Ngôn Sanh nhẹ giọng nói, đôi mắt màu hổ phách nghiêng mắt nhìn cô gái bên cạnh.


Phong Thiển rất ngạc nhiên trước xưng hô này.


Bị mảnh nhỏ của Điện hạ nói mình ngoan.


Rõ ràng mảnh nhỏ mới ngoan.


Điện Hạ Ngoan.


Khinhìn thấy vẻ mặt sững sờ của cô, Ngôn Sanh không khỏi khẽ cười một cái.


"Nghĩ gì vậy cô gái nhỏ."


Phong Thiển chớp mắt, nhìn chằm chằm vào mảnh nhỏ ở bên cạnh.


Thế giới này.


Mảnh nhỏ rất khác.


Không ngoan ngoãn nữa ...


Phong Thiển thu lại ánh mắt và bắt đầu suy nghĩ xem nên ăn gì.


Suy nghĩ hồi lâu vẫn chưa đưa ra quyết định, cô quay đầu lại đề nghị: "Nhà hàng lần trước cũng được."


"Nhà hàng Đế Sa?"


Ngôn Sanh nhìn cô.


Chỉ thấy đối phương gật gật đầu.


"Vâng ạ."


Chiếc xe điều chỉnh lộ trình và lái về hướng nhà hàng Đế Sa.


Ngôn Sanh lấy điện thoại di động ra, ngón tay lướt nhẹ trên màn hình, lật vào sổ địa chỉ để gọi điện.


"Cuộc họp 1:30 hoãn thêm một giờ nữa."


Ngôn Sanh nói nhỏ.


Giọng điệu thông báo, không thể chống lại.


Cúp điện thoại, Ngôn Sanh phát hiện cô gái nhỏ bên cạnh đang nhìn mình.


Một lúc sau.


Cô chậm rãi hỏi: "Có phải ... đã lãng phí thời gian của anh không?"