Đem hai loại dược liệu này nấu một ngày một đêm.

Thành công hòa hai thứ lại với nhau.

Dựa theo lời đại phu.

Chỉ cần uống hết hai chén thuốc này.

Thì bệnh của gia chủ sẽ được trị khỏi.

Đây chính là chén thuốc cuối cùng.

Nam Nhiễm đã cứu gia chủ.

Trong lòng Tần Nhất vô cùng cảm kích Nam Nhiễm.

Đối với Tần Nhất, Nam Nhiễm là vị chủ tử thứ hai của hắn ta.

Đường Khô uống hết chén dược kia.

Đang định ra khỏi phòng.

Tầm mắt như vô ý liếc qua chén thuốc trong tay.

Hắn quay đầu lại, trở về phòng ngủ.

Đóng cửa phòng lại.

Tiểu Đào mơ hồ, chớp mắt một cái, ngẩng đầu nhìn Tần Nhất.

Sau đó, chỉ nghe thấy bên trong lại phát ra tiếng động.

Đường Khô nhàn nhạt nói: "Hôm qua, thích không?"

Qua một lúc lâu mới nghe người kia đáp lại: "Ừ."

Tựa hồ như đang rất mệt, giọng nói có chút lấy lệ.

Tiếp theo, lại nghe Đường Khô nói: "Còn muốn?"

"...Ừm?"

Nam Nhiễm vừa nghi ngờ vừa nhắm mắt dựa người vào Đường Khô.

Cả người hắn đều lành lạnh.

Khiến cô rất thích dựa vào người hắn.

Nhưng, vừa mới ôm lấy.

Đã thấy Đường Khô mím chặt môi.

"Thật khó để khiến phu nhân thỏa mãn."

Hắn sẽ cố gắng trở thành một phu quân tốt.

Phu nhân muốn cái gì, hắn cũng sẽ tận lực thỏa mãn nàng.

Dù yêu cầu đó thực hiện vào ban ngày có chút không hợp.

Dứt lời, liền kéo Nam Nhiễm lại.

Lúc này hệ thống bỗng nhiên nhỏ giọng nói: [ký chủ, chúc mừng cô đã hoàn thành ba chuyện tốt. Thay đổi vận mệnh của Đường Khô. Để hắn có thể sống lâu trăm tuổi. Ký chủ thật lợi hại.]

Lần này, hệ thống khen đại vài câu.

Rồi chạy mất tích.

Hình như nó không nên xuất hiện ở loại thời điểm này.

...

Thánh Triều, năm chín mươi ba.

Gia chủ Đường gia, Đường Khô và phu nhân Nam Nhiễm của mình cùng nhau ly thế.

Nghe nói cả đời này, hai người phu thê tình thâm.

Gia chủ Đường gia chỉ yêu một mình phu nhân, chưa từng nạp thiếp.

Hết

...

[đinh đinh đinh.... hệ thống bắt đầu chữa trị.]

Thanh âm của hệ thống vang lên.

Lúc Nam Nhiễm mở mắt lần nữa.

Đã thấy bản thân đang nằm ở dưới một gốc cây đại thụ.

Đưa mắt nhìn ra xa, phát hiện đây là một khu rừng.

Lá vàng thay phiên rụng xuống đất.

Tựa hồ như đang vào mùa thu.

Trên người cô lúc này đang mặc một chiếc áo cũ kĩ, làm bằng vải thô.

Mái tóc màu đen được bện gọn gàng thành hình bánh quai chèo.

Tiểu Hắc Long mở miệng: [ký chủ, mời cô tiếp thu ký ức.]

Nguyên thân tên Bao Nhiễm Nhiễm.

Nửa năm trước bị lũ lụt cuốn tới một thông trang ở ngoại thành.

Được một hộ dân đi ngang cứu sống, nhưng sau khi tỉnh lại thì mất trí nhớ.

Ngay cả tên của mình là gì cũng quên mất.

Hộ dân kia thấy nàng lớn lên xinh đẹp.

Liền bán nàng vào Vương phủ làm hạ nhân.

Đặt tên cho nàng là Bao Nhiễm Nhiễm.

Hiện giờ, đã là tháng thứ hai tính từ lúc nàng bị bán đi.

Sau khi vào Vương phủ, nàng bị sai đến một trang trại, trở thành người trông ngựa, cho ngựa ăn.

Hiện tại nơi nàng đang ở chính là trường săn.

Hôm nay, ở đây có tổ chức một buổi săn bắt.

Việc nàng phải làm, chính là cho ngựa ăn, dẫn ngựa, trông ngựa đến khi các quý công tử kết thúc trận săn thú này.

Sau khi tiếp thu ký ức.

Nam Nhiễm nghi ngờ: "Hết rồi?"

Hệ thống trầm mặc ba giây.

Nãi thanh nãi khí: [vẫn còn, tuy nguyên thân bị mất trí nhớ, nhưng vẫn còn một chuyện nữa. Bất luận thế nào, cô cũng phải lấy được kim ấn của Nhiếp Chính Vương, nếu không cô sẽ chết.]

[đinh, hệ thống nhắc nhở, nếu ký chủ muốn khôi phục trí nhớ thì phải lấy được kim ấn của phủ Nhiếp Chính Vương.]

Nam Nhiễm nghe hệ thống nói xong, lại dựa vào gốc cây, ngồi xuống.

Nhắm mắt lại, lười biếng như sắp ngủ.

Lúc này, đột nhiên cô nghe được tiếng ngựa hí.

"A!"

Theo đó là tiếng thét chói tai.

"Mã phu! Mã phu!"

Không biết tại sao đột nhiên con ngựa này lại bị kinh hãi, điên cuồng xoay vòng vòng tại chỗ liên tục.

Từ giọng nói, có thể đoán được đó là một nữ tử trẻ tuổi.

Nàng không ngừng la lớn.

"Cứu mạng! Người đâu! Người đâu!"

Nam Nhiễm dựa vào gốc đại thụ, lười biếng ngay cả mí mắt cũng không thèm nhấc.