Truyện được đăng tại truyenwiki1.com tuyethabinhchi.

Edit by team Hoàng Quyền Phú Quý.

~~~

"Hừ hừ."

Thịnh Minh Tuế có chút khó hiểu, cướp tiền thì cướp tiền, tại sao phải phế tay của hắn.

Linh Quỳnh nhắc nhở hắn: "Anh đã đắc tội ai đúng không?"

Đắc tội ai .....

Ánh mắt Thịnh Minh Tuế lóe sáng, có chút hoài nghi người kia.

Nhưng khoảng cách xa như vậy...

Thịnh Minh Tuế nhìn điện thoại di động, một lúc lâu hắn cầm lên, mở điện thoại ra, bấm gọi.

"Thưa thầy." Chờ bên kia trả lời, Thịnh Minh Tuế lễ phép chào hỏi.

"Tiểu Tuế hả, em vẫn ở bên ngoài à?" Âm thanh ở đầu dây bên kia điện thoại rất hiền từ, cười ha hả, có vẻ rất vui mừng khi nhận được cuộc gọi này.

"Không có, em trở về rồi."

"Em có hài lòng với chuyến đi này không?"

"..." Thịnh Minh Tuế nghĩ hắn cũng không hài lòng cho lắm


Đem một đống rắc rối về.

Thịnh Minh Tuế nói chuyện cùng ông một lúc, sau đó mới hỏi thăm về sư huynh của hắn.

"Tiểu tử kia nói không có linh cảm, đi ra ngoài hóng gió rồi."

Cụ thể đi đâu, ông ấy cũng không biết.

Thịnh Minh Tuế không muốn hỏi nhiều, sợ khiến cho thầy hoài nghi, hắn nói mấy ngày nữa sẽ đến thăm ông rồi cúp điện thoại.

Điện thoại vừa tắt, thầy lại gọi lại.

"Lúc nãy thầy quên không nói, sắp tới bảo tàng mỹ thuật có một cuộc triển lãm tranh, trong đó có cả tác phẩm của em, nếu rảnh rỗi có thể mời bạn bè đi xem cùng, vé vào cửa thầy sẽ để Tiểu Lý đưa cho em."

Tốc độ làm việc của thầy rất nhanh. Hai giờ sau Tiểu Lý đã mang vé vào cửa đến. Có khoảng mười tờ.

Nhưng hắn lấy đâu ra nhiều bạn bè như vậy...

Thịnh Minh Tuế không nỡ từ chối lòng tốt của thầy nên chỉ đành nhận lấy.


"Anh Tiểu Lý, anh biết dạo này sư huynh em đi đâu không?"

Tiểu Lý không nghĩ nhiều, cười nói: "Tình cảm của hai người thật tốt, sau khi em đi được hai ngày, sư huynh em cũng hỏi em đi đâu."

Tiểu Lý là người mua vé xe cho Thịnh Minh Tuế. Vì vậy, cậu ấy biết hắn sẽ đi đâu.

Tiểu Lý: "Nhưng anh không biết sư huynh đi đâu. Lúc trước cậu ấy có chia sẻ tên một địa danh lên vòng bạn bè, em không thấy sao?"

Thịnh Minh Tuế không nhìn thấy bài viết nào có tên địa danh mà sư huynh hắn đăng cả.

Nhất định là bị giới hạn rồi...

Sau khi Tiểu Lý rời đi, Thịnh Minh Tuế đi tìm Trình Kính Không lấy thông tin.

Trình Kính Không rất ít khi đi thăm thầy, đã từng gặp sư huynh hắn, cũng từng thêm bạn bè, nhưng bình thường có rất ít cơ hội để gặp nhau.

Có lẽ sư huynh đã quên con cá lọt lưới này, nên không giới hạn hắn ta.


Thịnh Minh Tuế xem bài viết trên trang cá nhân của sư huynh hắn.

....

Thịnh Minh Tuế ngồi trên ghế sofa, mặt trời lùi dần về phía đằng Tây, dường như cả chân trời bị nhuộm thành màu vỏ quýt

"Anh không sao chứ?"

Thịnh Minh Tuế: "Không sao."

Linh Quỳnh nhỏ giọng nói:"Ca ca, tôi..... Có chút đói bụng."

Thịnh Minh Tuế đứng dậy, mở tủ lạnh ra.

Lúc hắn đi đã dọn dẹp tủ lạnh sạch sẽ, không có bất cứ thứ gì ở bên trong.

Thịnh Minh Tuế cầm chìa khóa đi ra ngoài, tới siêu thị mua đồ.

Bây giờ là khoảng thời gian mọi người tan làm, siêu thị đông nghẹt như ong vỡ tổ.

Thịnh Minh Tuế đang thất thần, không để ý xung quanh lắm, chờ tới khi hắn hoàn hồn, bên trong xe đẩy nhỏ đã chất không ít đồ.

Thịnh Minh Tuế:"....."

Hắn lục lọi trong đống đồ chất thành núi kia, bỏ tất cả đồ ăn vặt ra ngoài.
Cánh tay Thịnh Minh Tuế hơi nặng, xoay một chút, lại đặt đồ ăn vặt vào giỏ xe.

"Tiểu Vũ?" Thịnh Minh Tuế hít một hơi thật sâu "Không phải chúng ta đã thảo luận, cô không được tùy tiện khống chế thân thể của tôi à?"

"Tôi nói tôi đã nghe thấy, cũng không nói đồng ý."

"...." Còn có chuyện như vậy sao? "Cô mua mấy cái này làm gì?"

"Ăn" Đồ ăn vặt không để ăn, không lẽ lại đem đi trưng bày trong viện bảo tàng?

Thịnh Minh Tuế: "Đây là thân thể của tôi, tôi không ăn những thứ này."

"...." Tiểu cô nương im lặng.

Thịnh MInh Tuế cảm nhận mình đã lấy lại được quyền làm chủ cơ thể. Tự do, không có cảm giác đờ đẫn như lúc nãy.

Hắn bỏ tất cả đồ ăn vặt ra ngoài, đẩy xe đi.

Một lúc lâu sau, Thịnh Minh Tuế thở dài, lại quay trở lại: "Tôi không thích ăn mấy cái này, chỉ cho phép cô mua một ít."
"Ca ca, anh thật tốt."

Trái tim Thịnh Minh Tuế hơi run lên, một tiếng ca ca kia thật kì diệu...

Linh Quỳnh chọn lựa mãi, xoắn xuýt một lúc lâu mới đưa ra quyết định.

Thịnh Minh Tuế quay người lại, hắn nhìn thấy có mấy cô gái trẻ đang nhìn mình bằng ánh mắt kỳ quái.

-------- Lớn lên đẹp như vậy, tại sao đầu óc lại không được bình thường?

"...."

Lúc nãy hắn nói chuyện với Linh Quỳnh không đeo tai nghe, nhìn qua rất giống đang lầm bầm một mình.

Thịnh Minh Tuế cúi đầu, nhanh chóng rời khỏi khu đồ ăn vặt.

Lúc trả tiền, Thịnh Minh Tuế phát hiện số dư trong tài khoản tăng lên không ít.

"Cô kiếm à?"

Linh Quỳnh ngâm nga, có chút đắc ý.

Chuyện phát sinh ở trên xe buýt, Thịnh Minh Tuế không có chút ấn tượng nào.

Linh Quỳnh không nói gì cả, nhưng hắn cảm thấy không phải chuyện tốt đẹp gì đâu.
Tiền này...

Đột nhiên Thịnh Minh Tuế nhớ ra, hình như tiền hắn đặt trong túi đeo lưng bị mất rồi.

Dù sao thỉnh thoảng hắn sẽ không khống chế được thân thể của mình, tốt nhất là để Linh Quỳnh tự cầm tiền của bản thân đi.

"Tôi mở giúp cô một tài khoản khác nhé." Thịnh Minh Tuế nói.

Linh Quỳnh ngoan ngoãn trả lời.

Thịnh Minh Tuế xách túi đồ về nhà, lúc chờ thang máy, một người phụ nữ có thai đứng bên cạnh hắn, nhìn có vẻ rất gắng gượng.

Thịnh Minh Tuế có ấn tượng với người phụ nữ có thai này, lúc trước đã từng gặp mặt mấy lần, sống cùng tầng với hắn.

"Tiểu soái ca, đã mấy ngày không gặp cậu rồi." Người phụ nữ có thai nhoẻn miệng cười.

"Có chút việc phải đi ra ngoài."

"Cậu mua nhiều đồ ăn như vậy, có khách tới chơi à?" Người phụ nữ có thai nhìn túi xách trên tay hắn.
"Không có."

Đúng lúc này cửa thang máy mở ra, Thịnh Minh Tuế lịch sự để người phụ nữ có thai đi vào trước.

Phụ nữ có thai nói với hắn rất nhiều, còn thái độ Thịnh Minh Tuế lại có chút lạnh nhạt. Thang máy vừa lên đến nơi, hắn liền đi ra ngoài.

Thịnh Minh Tuế quay đầu lại nhìn lướt qua thang máy, hắn đột nhiên cảm thấy sắc mặt của phụ nữ có thai hơi kì quái.

Cửa thang máy chậm rãi đóng lại, khuôn mặt của người phụ nữ kia cũng dần biến mất trong tầm nhìn của hắn.

Trên hành lang lạnh lẽo, Thịnh Minh Tuế có chút rùng mình, vô ý thức gọi "Tiểu Vũ."

"Hả?"

"Lúc nãy cô có thấy không?"

"...."

Cô không định nói đâu. Nhưng hình như con yêu có thể nhìn thấy?

Hiện tại cô phải nhìn thế giới bên ngoài thông qua con yêu, hẳn là vì lý do đó nên hắn có thể dùng năng lực của cô, chuyện đó cũng không có gì đáng ngạc nhiên.
"Về nhà trước đi."

Thịnh Minh Tuế cảm thấy bốn phía xung quanh ngày càng lạnh, nhanh chóng mở cửa đi vào nhà rồi khóa trái cửa, không một động tác dư thừa.

Đợi Thịnh Minh Tuế về tới, Linh Quỳnh bình thản nói "Sau này sẽ thường xuyên xảy ra chuyện như vậy, anh phải chuẩn bị tâm lý sẵn sàng."

"..."

Không!!

Cả cơ thể Thịnh Minh Tuế đều hiện lên vẻ chống cự.

Chống cự không có hiệu lực, hắn không thể đuổi Linh Quỳnh đi.

"Cô có thấy tôi rất nhát gan không?"

Giọng nói Linh Quỳnh có chút chậm chạp: "Vấn đề này và gan lớn có gì liên quan tới nhau à?"

Cho dù gan lớn đến mấy, cũng đều có nỗi sợ của mình.

"Chẳng qua nỗi sợ của ca ca là ma quỷ mà thôi."

Thịnh Minh Tuế mím môi "Cô nghĩ như vậy thật sao?"

"Đúng vậy."

Thịnh Minh Tuế chậm rãi thở hắt ra một hơi, hình như đã bình ổn cảm xúc.
Linh Quỳnh: "Vậy... Lúc nào gặp quỷ, để tôi xuất hiện?"

Thịnh Minh Tuế cảm thấy mình không cần mặt mũi nữa, gật gật đầu: "...Được."

"Ca ca đừng sợ, tôi sẽ bảo vệ anh."

"..." Khuôn mặt Thịnh Minh Tuế ửng hồng, cúi đầu sắp xếp lại đồ trong túi.

Sau khi bỏ mọi thứ cần thiết vào tủ lạnh, Thịnh Minh Tuế tìm một chỗ để xếp đồ ăn vặt.

***

Động lực của bọn ta là những ngôi sao của các nàng đó~~~