Truyện được đăng tại truyenwiki1.com tuyethabinhchi.

Edit by team Hoàng Quyền Phú Quý.

~~~

Lữ thái phó tùy tiện rút một cái ra.

Ba chữ Lữ Thi Duyệt đoan chính viết trên bảng hiệu.

. . .

"Bệ Hạ."

Lữ thái phó ngăn Quân Hành Ý lại.

"Người thật sự muốn đưa Thi Duyệt đi hòa thân saosao?"

"Đương nhiên, Lữ tiểu thư rất thích hợp."

"Nàng là. . ."

Lữ thái phó nắm chặt tay, không nói tiếp.

Quân Hành Ý nhìn chằm chằm Lữ thái phó, tựa hồ đang chờ câu nói kế tiếp của ông ta.

Cuối cùng không đợi được, hắn tiếp tục nói.

"Nàng ta là cái gì? Muội muội ta sao?" Quân Hành Ý cười nhẹ: "Vậy thì nàng ta càng nên có trách nhiệm hơn, dù sao đây cũng vì giang sơn Khải Nguyệt được bình yên, không ai thích hợp hơn nàng ta, đúng không, thái phó."

Quân Hành Ý kéo khóe miệng nở nụ cười, nghênh ngang rời đi.

Trở lại Kỳ Nguyệt cung liền bắt đầu mất kiểm soát, đập không ít thứ, đến Tiểu Kim cũng đuổi ra ngoài.


Lúc này Linh Quỳnh xuất hiện.

Tiểu Kim mờ mịt nhìn xung quanh một chút. . . Đây rốt cuộc là chủ đáy huyệŧ nào thế ? ?

Tùy ý ra vào có chút quá giới hạn!

Linh Quỳnh đi vào từ cửa phụ, trong điện có một mớ hỗn độn, Quân Hành Ý thì ngồi ở giữa mớ bừa bộn đó uống rượu.

Linh Quỳnh đi qua, ngồi xuống bên cạnh hắn.

Quân Hành Ý ghé mắt nhìn nàng, "Nàng tới đây làm gì?"

"Ta phải có mục đích gì mới tới được sao? Ta chỉ đơn thuần là nhớ bệ hạ."

". . ."

Quân Hành Ý không để ý tới nàng, tiếp tục uống rượu.

Linh Quỳnh ôm đầu gối, mặt gối lên cánh tay, nghiêng đầu nhìn hắn.

Quân Hành Ý đột nhiên nâng chén rượu đưa đến trước mặt Linh Quỳnh.

Linh Quỳnh nhận lấy chén rượu trong tay hắn uống một ngụm.

"Khụ khụ khụ. . ."

Thật cay!

Rượu gì thế này!

Quân Hành Ý nở nụ cười, cũng không chê nàng đã uống qua, uống hết phần còn lại.


Hắn lại rót một chén, lần nữa đưa cho Linh Quỳnh.

Tiểu cô nương có chút xoắn xuýt, cuối cùng mím môi uống một hớp nhỏ.

Quân Hành Ý kéo người lại, lúc nàng còn chưa nuốt xuống, cuốn toàn bộ về.

"Không biết uống thì đừng uống."

Ánh mắt tiểu cô nương nhu nhuận như nước, cả khuôn mặt đều đỏ bừng, nằm sấp trong ngực hắn phá lệ đáng yêu.

Quân Hành Ý lại cúi đầu xuống hôn nàng.

Mùi rượu nồng nặc trằn trọc giữa hai người.

Mùi rượu kia được giữ lại rất lâu, lại có chút ngọt, dư vị vô tận.

. . .

Quân Hành Ý ôm Linh Quỳnh uống rượu, hắn uống rượu cũng chẳng khác gì uống nước, uống nhiều như vậy mà vẫn không thấy say.

"Bệ Hạ, người đừng uống nữa." Lúc này Linh Quỳnh mới khuyên hắn.

"Nàng nói xem, sao lại có người có thể nhẫn tâm như vậy chứ?"

"Vì hắn không phải người đi."


Quân Hành Ý trực tiếp bị câu nói này chọc cười, đầu ngón tay cọ xuống gò má nàng "Tiểu phúc tinh nói chuyện thật là làm cho người ta yêu thích."

"Làm bệ hạ thích sao?"

Quân Hành Ý nắm chặt chén rượu, uống một hơi cạn sạch, một lúc lâu sau mới 'Ừm' một tiếng.

Quân Hành Ý cúi đầu xuống, con ngươi hắn trong suốt, cũng không thấy men say.

Hắn hỏi: "Muốn nghe bí mật không?"

"Bệ Hạ muốn nói sao?"

Quân Hành Ý ấn đầu nàng xuống vỗ vỗ "Trẫm. . . Ta, Quân Hành Ý, không phải con trai của Tiên Đế."

Linh Quỳnh ngẩng đầu lên nhìn hắn.

Biểu cảm Quân Hành Ý có chút lạnh lẽo, "Có phải bất ngờ lắm hay không?"

Linh Quỳnh hơi chần chờ, vẫn thành thật khai báo, "Kỳ thật vừa rồi ta nghe thấy được."

Hắn và Lữ thái phó nói những lời kia.

Quân Hành Ý: "Thật không."

Quân Hành Ý cũng không so đo, hắn chậm rãi mở miệng.
"Mẫu thân của ta trước khi tiến cung đã yêu Lữ Chính Hàn."

Nhưng lúc ấy Lữ gia gặp nạn, Lữ Chính Hàn mặc dù không bị chặt đầu, nhưng cũng bị đày đến biên cương.

Về sau mẫu thân Quân Hành Ý tiến cung.

Thẳng đến mấy năm sau, Lữ Chính Hàn trở về.

Ông ta còn tra ra chân tướng chuyện lúc trước.

Đáng tiếc dựa vào lực lượng cá nhân của ông ta, hoàn toàn không có khả năng trở người.

Là mẫu thân hắn âm thầm giúp ông ta.

Cuối cùng mới có thể giải oan cho Lữ gia.

Tiên đế vì đền bù cho Lữ Chính Hàn, nên phong quan tiến chức cho ông ta, về sau từng bước thăng tiến.

Mẫu phi của hắn vẫn luôn chưa từng mang thai, nhưng khi Lữ Chính Hàn trở về không bao lâu, liền có bầu.

Hắn vẫn cho rằng mình là hài tử của tiên đế.

Thế nhưng thẳng đến một ngày nọ, hắn đi tìm mẫu phi, nghe thấy mẫu phi nói chuyện với Lữ Chính Hàn.
Dã tâm Lữ Chính Hàn càng lúc càng lớn, ông ta muốn nâng đỡ hắn thượng vị.

Nhưng mẫu phi chỉ muốn mang theo hắn và Lữ Chính Hàn rời khỏi chốn hoàng cung đầy thị phi này, trải qua một cuộc sống bình thường.

Lữ Chính Hàn đồng ý rồi.

Nhưng cho đến lúc mẫu phi hắn chết cũng không chờ được Lữ Chính Hàn.

Sau khi mẫu phi chết, không biết Lữ Chính Hàn nói gì với tiên đế, cuối cùng Lữ Chính Hàn bắt đầu dạy hắn.

Thời điểm đó hắn quá nhỏ, không giấu được tâm tư.

Rất nhanh Lữ Chính Hàn phát hiện hắn đã biết.

Lữ Chính Hàn cũng không lừa gạt hắn nữa.

Quân Hành Ý không thể tả được là cảm giác gì, vừa cảm thấy ông ta đáng sợ, lại cảm thấy đây là cha ruột hắn.

Vì thế từ nhỏ hắn đã bị Lữ Chính Hàn khống chế.

Giúp hắn diệt trừ tất cả chướng ngại, nâng hắn bước lên đế vị kia.
Lữ Chính Hàn cũng thông qua hắn nắm giữ triều chính.

Còn ở trước mặt người khác giả vờ như mình yêu nước thương dân.

Không phải hắn không phản kháng, là Lữ Chính Hàn nhân lúc tuổi của hắn còn nhỏ, nắm giữ quá nhiều quyền lực.

Hắn lấy gì đi đấu với ông ta?

Điều duy nhất có lợi cho cho hắn là hắn là con trai ruột của ông ta.

Lữ Chính Hàn chỉ cần còn tồn tại một chút lương tâm, sẽ không tuỳ tiện gϊếŧ chết hắn.

Quân Hành Ý thở ra một hơi, "Thế nào, chuyện xưa như này có phải rất thú vị không."

Linh Quỳnh đưa tay ôm lấy hắn "Bệ Hạ, bây giờ người đã có ta, hết thảy đều sẽ trở nên thuận lợi."

Đáp lại Linh Quỳnh chính là nụ hôn mãnh liệt.

Khói xanh bốc lên từ trong lư hương thụy thú, căn phòng tràn ngập hương thơm ái muội.

. . .

Linh Quỳnh cảm thấy mình đã thành công chơi mà không rút thẻ.
Nhưng ngẫm lại thì thấy không đúng, thứ mà lúc cô tiến cung đập vào không phải tiền sao?

Cái trò chơi nát này không có khả năng cho cô chơi không được mà.

Linh Quỳnh dụi dụi vào trong ngực Quân Hành Ý.

Quân Hành Ý có chút hối hận, uống rượu hỏng việc!

Nhưng chuyện cũng đã xảy ra rồi, hối hận cũng không làm được gì.

"Hôm nay sao nàng tiến cung thế? Lại leo tường sao?" Tường thành dễ leo vào như vậy à?

"Không thì sao, Bệ Hạ cũng không mời ta tiến cung."

"Nàng đây là đang oán trách trẫm sao?"

"Không dám, ngài là Bệ Hạ."

"Nói chuyện cho cẩn thận." Âm dương quái khí, đổi thành người khác sớm đã bị kéo ra ngoài chặt đầu.

Khuôn mặt nhỏ của Linh Quỳnh dán vào lồng ngực Quân Hành Ý, nghe nhịp tim của hắn đập, chậm rãi hỏi: " Bây giờ Bệ Hạ định làm thế nào?"

"Không phải trẫm chết thì ông ta chết." Trận chiến này, chung quy là không thể tránh khỏi.
"Người xuống tay được sao?"

Quân Hành Ý: "Trẫm đã lớn rồi, không còn là đứa bé năm đó mặc cho ông ta điều khiển nữa."

Linh Quỳnh tràn đầy đồng cảm: "Bệ Hạ đã trưởng thành rồi."

". . ."

Quân Hành Ý nghiến răng, "Buông tay."

. . .

Linh Quỳnh bị Quân Hành Ý đuổi xuống giường.

Đây có thể là do khắc kim không đúng chỗ.

Linh Quỳnh một bên mặc quần áo, một bên ủy khuất "Bệ Hạ, nào có ai như người chứ, ta là một cô nương yếu đuối, người lại đuổi ta xuống giường."

"Ai bảo nàng sờ loạn?"

"Sờ một chút thì làm sao? Không phải đã dùng qua luôn rồi sao."

". . ."

Quân Hành Ý bảo Linh Quỳnh im miệng.

Hắn xoay người, cấp tốc mặc quần áo tử tế, quay đầu đã nhìn thấy trên chiếc giường lộn xộn có một vết tích.

Nhịp tim Quân Hành Ý hơi dừng lại, ôm Linh Quỳnh đặt lên trên ghế bên cạnh.
"Khó chịu à?"

"Nơi này khó chịu." Linh Quỳnh che ngực.

"Bớt lảm nhảm đi." Quân Hành Ý gõ đầu nàng, "Trẫm bảo Tiểu Kim mang chút canh vào cho nàng."

Linh Quỳnh sửng sốt, hỏi: "Canh tránh thai?"

Mặt Quân Hành Ý lạnh mặt "Bổ thân thể, nàng toàn nghĩ mấy thứ lung tung không."

Linh Quỳnh: ". . ."

Trên TV đều nói như thế! !

Sau khi Bệ Hạ lâm hạnh ai đó đều đưa tới một bát canh tránh thai.

Cuối cùng mỹ nhân khóc sướt mướt mắng Hoàng đế vô tâm.

***

Động lực của bọn ta là những ngôi sao của các nàng đó~~~