Truyện được đăng tại truyenwiki1.com tuyethabinhchi.

Edit by team Hoàng Quyền Phú Quý.

~~~

Tần Thắng: "Tần Tĩnh Nghi, có phải con lấy đồ của tỷ tỷ con không?"

"Con... con không có, phụ thân, con không có lấy." Tần Tĩnh Nghi lắc đầu không chịu thừa nhận.

"Nhưng ngươi đang mang nó kìa." Đột nhiên Linh Quỳnh chỉ vào đống trang sức trên tóc của Tần Tĩnh Nghi.

Tần Tĩnh Nghi theo bản năng đưa tay lên sờ, buột miệng nói: "Ngươi nói bậy, hôm nay ta không mang, mấy thứ kia ở..."

Giọng nói đột nhiên dừng lại.

Sắc mặt Tần Tĩnh Nghi dần trắng bệch.

Linh Quỳnh nhẹ nhàng nói: "Phụ thân, hình như con nhận sai đồ, cái đó không phải là đồ của mẫu thân con, nhưng hình dáng nó...... quá giống. Nhưng mà, hình như theo ý của muội muội, đồ của mẫu thân ta ở chỗ của muội?"

Linh Quỳnh dừng một chút, rồi nói: "Đó là di vật của mẫu thân ta, ngươi cầm đi xài không sợ quấy nhiễu vong hồn người đã mất sao?"


Huyết sắc trên mặt Tần Tĩnh Nghi mất sạch sẽ.

Đồ đó ở chỗ của Tần Tĩnh Nghi, Tần Thắng phái người đi tìm, rất nhanh lấy được những đồ vật đó trở về.

Mặt Tần Thắng đã đen như đít nồi.

Tần Tĩnh Nghi bị đánh hai mươi bản vào lòng bàn tay, còn bị đuổi đến đền thờ tổ tiên quỳ úp mặt vào tường, rồi chép một trăm lần toàn bộ gia quy.

Suýt chút nữa Tần Tĩnh Nghi bị ngất xỉu vì đau.

Linh Quỳnh chờ Tần Thắng rời đi, lúc này mới đứng dậy, đi đến trước mặt Tần Tĩnh Nghi và Tần Dương thị.

Nàng cong môi thành một đường.

Nước mắt Tần Tĩnh Nghi rơi dữ đội, nhìn thấy Linh Quỳnh vui sướng khi thấy người khác gặp họa, nhất thời bùng nổ, dùng tay không đánh nàng: "Tiện nhân ngươi cười cái gì?"

Linh Quỳnh đưa tay lên nắm cổ tay Tần Tĩnh Nghi, vặn xuống.

Cánh tay kêu răng rắc một tiếng, Tần Tĩnh Nghi đau đến mức sợ hãi la lên: "Nương, nương."


Sau một giây, Tần Dương thị chạy nhanh đến bảo vệ: "Tần Tuyết Ca, ngươi đang làm gì đó, mau buông Tĩnh Nghi ra."

Trước khi Tần Dương thị đụng vào Linh Quỳnh, nàng đã buông Tần Tĩnh Nghi ra, lùi về phía sau.

Nàng cho tay vào túi ấm đắp lên, ngoan ngoãn đứng đối diện bọn họ, hoàn toàn không nhìn ra là nàng vừa động thủ.

"Có phải trước kia các ngươi đối xử với ta như vậy?"

"...."

Đây không phải là cách mà bọn họ đối xử với nàng trước kia sao?

"Trải nghiệm rất tuyệt đúng không?"

Linh Quỳnh cũng không đợi bọn họ trả lời: "Các người thường xuyên làm như vậy, ta tin tưởng chắc chắn các người rất thích."

Người đứng ở trước mặt bọn họ rõ ràng đang cười, nhưng trên người lại có cảm giác một trận gió lạnh thổi qua.

Rất quỷ dị...

Linh Quỳnh dời tầm mắt, đi ra ngoài.

Giọng nói của nàng chậm rãi truyền đến: "Nhiều năm như vậy, cảm ơn các ngươi đã chiếu cố ta, ta sẽ cố gắng báo đáp các ngươi."


Một số thứ khi dùng trên thân người khác sẽ rất vui.

Nhưng đến lúc tự mình trải nghiệm qua, thì đó lại là một cảm giác khác.

....

"Nương, con không muốn đến đền thờ tổ tiên, nơi này hơi âm u...."

"Suỵt." Tần Dương thị bảo Tần Tĩnh Nghi im lặng: "Đây là đền thờ tổ tiên, con nói cái gì vậy?"

"Nhưng mà nơi này..."

Nàng ta có bao giờ bị phạt đâu.

"Phụ thân con còn đang tức giận, con phải ngoan ngoãn nghe lời, ở đây đợi. Yên tâm, nương sẽ giúp con chuẩn bị tốt."

Nhưng Tần Tĩnh Nghi vẫn không muốn.

Tần Dương thị dỗ dành nửa ngày mới được.

"Có phải Tần Tuyết Ca điên rồi không?" Tần Tĩnh Nghi nhớ lại chuyện vừa rồi, sắc mặt không tốt lắm: "Sao giống như biến thành một người khác vậy?"

Tần Tĩnh Nghi không muốn thừa nhận, vừa rồi nàng ta vô cùng sợ hãi.

Đáy lòng Tần Dương thị cũng hơi nghi ngờ.
Một người đang êm đẹp như vậy, sao lại có biến hóa lớn như thế?

Chẳng lẽ lúc trước nàng ta ngụy trang kỹ vậy sao?

"Chuyện này nương sẽ điều tra rõ ràng, con ngoan ngoãn ở trong này, chờ phụ thân con hết giận là được."

Tần Tĩnh Nghi: "Nương, con mặc kệ, con muốn nó phải trả giá đắt!!"

Cái này không cần Tần Tĩnh Nghi phải nói, bà ta cũng không thể bỏ qua cho nó.

Suốt ngày đánh ngỗng, hôm nay ngỗng lại mổ lại, cái khẩu khí đó làm sao bà ta có thể chịu đựng được.

Tần Dương thị sắp xếp tốt cho Tần Tĩnh Nghi, vừa mới quay về Mai Ngọc lâu, đã bị người gọi đi.

"Tỷ tỷ"

Một nữ nhân ăn mặc xinh đẹp mang theo hai nha hoàn lượn lờ đến.

Đây là nhị phu nhân thứ hai của Tần Thắng.

Hậu viện của Tần Thắng cũng không có nhiều nữ nhân, trừ Tần Dương Thị, chỉ còn vị nhị phu nhân không có con, nhưng lại vô cùng trẻ tuổi xinh đẹp này.
"Ngươi tới đây làm gì?"

Nhị phu nhân quả thật vô cùng xinh đẹp, giơ tay nhấc chân đều mang theo mị lực.

Mặc kệ là dáng người, hay khí chất, hoàn toàn không thể so sánh với người đã sinh ra một đứa con được.

Vì thế, Tần Dương thị luôn luôn hoảng loạn trước mặt vị nhị phu nhân này.

Hiện tại nàng ta xuất hiện ở đây, chắc là để nhìn trò cười của bà ta.

Nhị phu nhân thân thiết hỏi một câu: "Tỷ tỷ, tỷ không sao chứ?"

Tần Dương Thị: "Ngươi bớt giả vờ đi, có chuyện gì cứ nói."

"Haizz, nhìn tỷ tỷ nói kìa, muội muội thật sự lo lắng cho tỷ." Nhị phu nhân hoàn toàn không thèm che giấu dáng vẻ vui sướng khi nhìn thấy người gặp họa, vui vẻ nói: "Nếu tỷ tỷ không cảm kích, vậy thì thôi."

"Bây giờ ta đến đây, bởi vì lão gia nói, trong khoảng thời gian này để ta quản chuyện trong phủ, tỷ tỷ đã vất vả nhiều năm như vậy rồi, nên nghỉ ngơi thật tốt một thời gian."
Tần Dương Thị: "...."

Một lúc lâu sau Tần Dương thị mới nói: "Đây là chuyện do lão gia nói sao?"

Nhị phu nhân: "Đương nhiên, sao muội muội dám nói lung tung chứ."

Tần Thắng đã lên tiếng, nếu Tần Dương thị không chịu, còn tiếp tục làm ầm chuyện này lên, chắc chắn là đổ thêm dầu vào lửa.

Tần Dương Thị nghĩ đến thái độ của Tần Thắng lúc trước, không hoài nghi bà ta.

Không nghĩ tới....

Tần Dương thị nhìn Nhị phu nhân đang đắc ý, đáy lòng có chút không thoải mái.

Tần Dương Thị trừng hai mắt nhìn Nhị phu nhân, cắn răng nói: "Ngươi cũng đừng quá đắc ý, đây chỉ là chuyện tạm thời."

Nhị phu nhân che miệng cười: "Xem tỷ tỷ nói gì kìa, muội có ý gì đâu, sống cực khổ như vậy, muội cũng không được vui đây này."

Tần Dương thị suýt chút nữa không thở nổi.

Cái đuôi của nàng ta sắp vểnh lên trời rồi, còn nói sống cực khổ không vui...
Rõ ràng đang cố ý chọc tức bà ta...

"Nhị phu nhân, người đắc tội với Đại phu nhân như vậy không sao chứ?"

Sau khi rời khỏi chỗ của Tần Dương thị, nha hoàn bên cạnh Nhị phu nhân lo lắng hỏi.

"Hừ, ta và bà ta đối với nhau như nước với lửa cũng phải ngày một ngày hai, bình thường bà ta ỷ vào chức quản sự, dồn ép ta, hiện tại đã không giống trước kia rồi."

Nhị phu nhân liếc mắt nhìn sổ sách trên tay, tâm trạng vô cùng tốt.

"Nhưng mà lão gia nói chỉ tạm thời cho người quản..."

Đến lúc đó Đại phu nhân cầm lại quyền quản lý, sau đó lại tính sổ?

Nhị phu nhân chạm nhẹ mũi của tiểu nha hoàn kia một cái: "Nha đầu ngốc, cái tạm thời này vẫn có thể thay đổi được."

Nhị phu nhân ôm lấy áo choàng trên người: "Bà ta với tiểu nha đầu kia đều không thể bỏ qua được, cả ngày bắt nạt người khác, hiện tại coi như bị cắn lại đi."
"Đại tiểu thư kia cũng rất tà môn..."

"Điều không nên nói thì đừng nói." Nhị phu nhân cắt ngang lời nói của nàng ta: "Đi thôi."

Nha hoàn lập tức ngậm miệng lại, đi theo Nhị phu nhân rời đi.

Ở một góc không xa, Linh Quỳnh nhìn về đoàn người đang rời đi, hỏi người bên cạnh: "Đó là Nhị phu nhân?"

"Đúng vậy."

Linh Quỳnh trầm mặc một hồi lâu, đột nhiên khen một câu: "Cũng rất xinh đẹp."

Nha hoàn: "???"

Tần Thắng đưa đến hai nha hoàn, một người tên là Thu Lan, người còn lại là Hạ Cúc.

Hai người vừa vào phủ không bao lâu, mới vừa học xong quy củ, đã được phân tới đây.

Thu Lan nói chuyện nhiều hơn, Hạ Cúc thì không nói chuyện, chỉ biết cắm đầu vào làm việc.

Người vừa trả lời chính là Thu Lan.

——Vạn vật đều có khoảng cách ——

Linh Quỳnh: Hôm nay cũng cần vé tháng để khắc kim mỗi ngày~~
***

Động lực của bọn ta là những ngôi sao của các nàng đó~~~

Mở đầu nhẹ nhàng cho quyển 2 ha:

+ 2k lượt bình chọn = 5 chương.

+200 người theo dõi = 30 chương 😎😎😎