Edit: Nại Nại

(Đọc truyện ở trang chính chủ truyenwk.com là ủng hộ và tôn trọng editor. Cám ơn mọi người)

___Nại Nại___

Bà lão thấy Khâu Sơ Hạ lộ ra cảnh giác, vẻ mặt buồn bã dừng bước chân, ở trước mặt bọn họ lại vẫy vẫy khăn tay, rồi lại thì thầm trong miệng: "Tôi chỉ lo lắng cho cháu tôi thôi mà, tôi không có ăn vạ."

Hạ Thần Đông đánh giá trên dưới bà ta vài lần, không thấy bất cứ dị thường nào, kỳ thật trong lòng hắn ta cũng không tin lắm một người lớn tuổi như thế còn có thể làm gì bọn họ.

Diệp Trạch Thu lại là người tín nhiệm Khâu Sơ Hạ vô điều kiện, thấy cô cứ cau mày như thế liền nắm lấy tay cô: "Chúng mình đi thôi."

Khâu Sơ Hạ cũng không muốn ở lại nói lời nhảm nhí với người xa lạ, quay đầu nhìn Tôn Cẩm Nhu một cái, thấy hai mắt cô ta đăm đăm nhìn phía trước không biết đang suy nghĩ cái gì.


Nếu quyết định tách ra rồi thì nói gì cũng vô nghĩa, cô gật gật đầu, bước chân vừa chuyển mới vừa xoay người chuẩn bị về phía cửa tiệm thì phía sau đột nhiên"Rầm" một tiếng, giống như có vật gì ngã xuống mặt đất vậy.

Khâu Sơ Hạ vừa mới quay đầu chuẩn bị nhìn xem đã xảy ra chuyện gì thì mùi hương kỳ lạ kia xông thẳng vào mũi, cô cảm thấy hai mắt mờ đi, trong lòng biết không đúng nhưng không mở mắt ra nổi.

Trong mơ hồ chỉ nhìn thấy Diệp Trạch Thu và Hạ Thần Đông bên cạnh đồng loạt ngã xuống đất.

Bên tai cô đột nhiên vang lên tiếng gầm rú của động cơ, trước mắt chợt nổi lên khói trắng.

Khâu Sơ Hạ cắn chặt đầu lưỡi muốn duy trì vẻ thanh tỉnh, nhưng vẫn buồn ngủ như cũ, cuối cùng chân mềm nhũn không còn sức lực gì té ngã xuống đất.

Bà lão thấy bọn họ đều ngã xuống đất hết rồi, cất khăn tay vào lại trong túi, đắc ý ngẩng đầu cười: "Mấy tên nhóc ranh con mà còn dám đối chọi với tao! Còn non lắm!"


___Đây là đường phân cách Nại Nại___

Khi Khâu Sơ Hạ tỉnh lại cảm giác được hai tay hai chân đều bị bắt chéo trói chặt ở sau lưng, cả người nằm trên mặt đất.

Thân thể hơi hơi lắc lư, xung quanh tối om nên chỉ có thể mơ hồ cảm giác được đang ở trên xe, bên tai vang lên cuộc đối thoại thấp thoáng.

Giọng của một người đàn ông vô cùng tục tằng, ngữ khí vô cùng thỏa thuê đắc ý: "Vẫn là mẹ tao lợi hại nhất, một lần bắt được tận bốn đứa!"

"Đúng vậy, mày lập công lớn rồi đấy! Ba thằng con trai có thể làm culi, còn đứa con gái không xinh đẹp lắm kia nếu các đại ca không cần thì cho tao!" Một giọng của tên đàn ông khác hơi khàn khàn, trọng giọng nói mang theo hâm mộ chờ mong.

"Giám sát chặt chẽ một chút, ai biết có phải dị năng giả hay không, chờ đến địa bàn của đại ca rồi hẳn thả lỏng!" Một giọng nam khác nghe có chút trầm ấm, cảnh cáo nói một câu, toàn bộ không gian lập tức trở nên yên tĩnh.


Khâu Sơ Hạ đang chuyên chú nghe bọn hắn nói chuyện, đột nhiên không còn nghe thấy tiếng gì được nữa thì cảm quan trở nên mãnh liệt hơn bao giờ hết.

Xung quanh có mùi hôi thối buồn nôn, vết thương trên vai lại bắt đầu đau nhức.

Cô có thể nghe thấy tiếng hít thở nặng nề bên người, khi thân xe lắc lư hai cái cô còn sẽ đụng vào người bên cạnh, cả hai bên cạnh cô đều có người.

Khâu Sơ Hạ nghĩ mình bị trói thế này, vừa không có dị năng vừa không có vũ khí, một mình đối phó với ba tên đàn ông thật sự quá khó khăn.

Cũng không dám mở to mắt, cứ giả vờ ngất xỉu nằm như thế, ngay cả hé răng nhúc nhích một cái cũng không dám sợ bị phát hiện.

Kể cũng lạ, vừa mới bắt đầu mạt thế mà ở đâu cần culi thế? Còn bắt người như vậy nữa chứ?

Bọn họ đến tột cùng muốn đi đâu? Mình hôn mê ít nhất cũng mất một khoảng thời gian, vì sao còn chưa đến mục đích kia nữa?
Quan trọng nhất chính là, phải chạy trốn phiền phức sắp đối mặt như thế nào đây?

Trong lòng cô đều đang nghĩ cách nên chạy trốn như thế nào mới bảo đảm được an toàn, hoàn toàn không có ý trách cứ Tôn Cẩm Nhu.

Mỗi người đều có ý nghĩ và lựa chọn riêng của mình, cô tự nhận mình không có tư cách gì để phê phán người khác cả.

Nhưng người không nghe người khác khuyên bảo đúng là làm người ta đau đầu.

Ban đầu định chạy đến thành phố Đông Hà chỉ dựa vào một mình Diệp Trạch Thu chắc chắn không được. Trực giác bảo cô Tôn Cẩm Nhu và Hạ Thần Đông đáng tin, nhưng bây giờ xem ra trực giác không đáng tin cậy chút nào.

Ngay cả khi Tôn Cẩm Nhu cứu cô và Diệp Trạch Thu đi chăng nữa cô vẫn quyết định đường ai nấy đi như cũ.

Lương thiện là chuyện tốt, nhưng dùng đúng nơi đúng chỗ đúng lúc mới được khen ngợi, nếu không dù mục đích có tốt đi chăng nữa cũng sẽ gây ra chuyện.
____Đây là đường phân cách Nại Nại ___