Editor: Tuyết Hạ Bình Chi

Đã lọt hố rồi, cũng chẳng thể rút lui, chỉ có thể rút thẻ.

Lầu Tinh Lạc ngồi xem nãy giờ thấy biểu cảm của tiểu cô nương đổi tới đổi lui, phá lệ phong phú, một lát thì u sầu, một hồi lại tức giận......

Bây giờ còn trở thành uể oải, có vẻ rất ủy khuất.

Lầu Tinh Lạc cũng không hiểu cô đang suy nghĩ cái gì.

Người trong cuộc đang mang tâm tình bi thương rút thẻ.

Những dòng chữ trên mặt thẻ cứ giống như đang giễu cợt cô, càng thêm làm lòng người quặn đau.

Đây là chuyện một người có thể làm sao?

Được không?

Đến cùng là đám cẩu các ngươi đã trù tính những thứ gì!

Ngược người chơi chính là mục đích cuối cùng của các ngươi sao?

Trò chơi nát này quên uống thuốc à!

Trong lúc Linh Quỳnh hùng hùng hổ hổ, thẻ trong kho thẻ chớp sáng lên, một tấm thẻ chậm rãi lật lại.

—— Muốn giải quyết rắc rối phải tìm Khinh Điệp.

Mặt thẻ là mấy cái bình sứ đặt trên một góc bàn, một nữ tử ngồi trên ghế, nhưng mà chỉ lộ ra một nửa cơ thể, những phần còn lại chỉ lộ ra một góc mơ hồ.

Linh Quỳnh nhìn chằm chằm nửa người lộ ra ngoài mấy giây, cảm thấy y phục khá quen.

Khinh Điệp......

Điệp...... Đứa con yêu đã trúng độc?

Đầu Linh Quỳnh lóe sáng, là vị Điệp cô nương kia sao?

"Tiểu tổ tông!!"

Giáng Canh dẫn theo mấy người thoát ra từ trong bụi cỏ, thấy tổ tông nhà mình còn nguyên vẹn, nhao nhao thở phào.

"Ngài hù chết chúng con rồi."

"Ngài không gặp chuyện nguy hiểm nào chứ?"

Mấy người vây quanh, hết câu hỏi này đến câu hỏi khác đập vào đầu Linh Quỳnh.

Linh Quỳnh cũng bị bọn người Giáng Canh đột nhiên xuất hiện hù dọa, đóng đồ giám lại "Các ngươi chạy đi lung tung đi đâu hả, vì sao không ai đuổi kịp ta?"

Đám người: "......"

Bọn họ chỉ vừa chớp mắt một cái, ngài đã bay hơi.

Còn trách bọn họ?

Tổ tông chắc chắn không sai, cho nên chỉ có thể là lỗi của bọn hắn.

"Là chúng đệ tử sai." Giáng Canh ra hiệu mọi người im lặng, "Ngài không có việc gì là tốt rồi, con sẽ triệu tập những đệ tử còn lại trở về."

Giáng Canh phóng đạn tín hiệu xong, lúc này mới chú ý tới thiếu niên lạ lẫm đứng bên cạnh.

Dung mạo thiếu niên cực kì mỹ lệ, chỉ đứng ở đó thôi, cũng làm mờ đi vẻ đẹp của cảnh sắc xung quanh.

Tổ tông đào đâu ra thiếu niên xinh đẹp này?

"Tiểu tổ tông, vị này là......"

"A, người ta cứu." Linh Quỳnh mặc dù biết tên, nhưng vẫn làm bộ hỏi hắn, "Ngươi tên là gì?"

"Lầu Tinh Lạc." Khóe môi thiếu niên giương lên, lộ ra đường cong lễ phép.

"Lầu?" Giáng Canh dò xét thiếu niên từ trên xuống dưới vài lần, "Thiếu thành chủ Phạm Không Thành?"

Lầu Tinh Lạc nhấp môi, phủ nhận: "Ta không phải."

Giáng Canh: "......"

Cái họ Lầu này rất hiếm gặp trên đại lục, đại bộ phận người họ Lầu đều đi ra từ Phạm không thành.

Mà Thiếu thành chủ Phạm Không Thành, hình như tên là Lầu Tinh Lạc.

Lầu Tinh Lạc thấy Giáng Canh hiểu lầm, nói thêm: "Ta đã không còn là Thiếu thành chủ ."

"Vậy công tử đúng là cái vị kia của Phạm Không Thành?"

Lầu Tinh Lạc khẽ gật đầu.

Giáng Canh lễ phép giật giật khóe miệng, kéo Linh Quỳnh sang bên cạnh, "Tiểu tổ tông, người này thật là người cứu?"

"Đúng a."

"Người tính làm gì với hắn bây giờ?"

"Hắn trúng độc...... À phải, không phải ngươi có y thuật không tệ sao, xem hắn bị làm sao."

Muốn giải độc hẳn là còn phải dựa vào tấm thẻ vừa rút kia.

Nhưng mà Giáng Canh cũng có thể trì hoãn độc tố à.

NPC có thể dùng tại sao không dùng?

Còn miễn phí nữa.

Giáng Canh hít sâu một hơi "Tiểu tổ tông, ngài biết hắn là ai không?"

Mới lạc nhau có một buổi tối mà thôi.

Vì sao tiểu tổ tông lại mang về cho bọn họ một Lầu Tinh Lạc nữa vậy!!

Linh Quỳnh thở dài, "Lầu Tinh Lạc, không phải hắn đã tự nói rồi à."

"......"

Giáng Canh nhanh chóng phổ cập khoa học cho Linh Quỳnh về chuyện liên quan tới Phạm Không Thành.

Thành chủ Phạm Không Thành thiên vị con thứ, đây là chuyện ai ai trên đại lục cũng biết.

Trưởng tử không được yêu thương, bây giờ còn được tiểu tổ tông cứu, còn nói mình đã không phải Thiếu thành chủ, trong này chắc chắn còn không biết bao nhiêu chuyện bẩn thỉu.

Bọn hắn bây giờ thân mình còn lo chưa xong, không thể lại xen vào chuyện của người khác.

"Vậy cũng không thể thấy chết mà không cứu được." Linh Quỳnh chớp chớp mắt, "Ngươi đừng nghĩ nhiều như vậy, xem cho hắn một chút, đừng để hắn chết."

Linh Quỳnh kéo Giáng Canh đến trước mặt Lầu Tinh Lạc.

Lầu tinh lạc chủ động nói: "Nếu như thân phận của ta mang lại cho các vị quá nhiều phiền toái, vậy ta có thể tự mình rời đi, sẽ không liên lụy mọi người."

Rắn đen trong tay áo Lầu Tinh Lạc trợn trắng mắt, ọe!!

Làm ra vẻ!

Ác tâm!!

Lầu Tinh Lạc mặt không đổi sắc bóp cổ rắn đen.

Mắt rắn đen màu trắng, lúc trợn lên lại càng đẹp hơn, nhưng suýt chút nữa qua đời tại chỗ.

Rắn đen hậu tri hậu giác nhớ tới, bây giờ nó có khế ước với nam nhân thích diễn sâu này.

Hắn có thể biết rõ mọi suy nghĩ của nó.

Linh Quỳnh mang theo thâm ý nhìn Lầu Tinh Lạc hai giây, chợt cười lên như đóa hoa nở rộ, ngây thơ vô hại giống ngốc bạch ngọt nói "Không phiền phức, trước hết hãy để Giáng Canh xem ngươi bị sao. Nếu ngươi đi rồi mà xảy ra chuyện, vậy lúc trước ta cứu ngươi còn ý nghĩa gì?"

Đây là lần thứ hai Lầu Tinh Lạc nghe thấy cái tên Giáng Canh này.

Lần đầu tiên là hắn không nghe rõ, không chắc chắn có phải Giáng Canh hay không.

Nhưng bây giờ......

Lầu Tinh Lạc gần như có thể xác định, những người này hẳn là người trong Nhạc Lộc sơn trang .

Chỉ là...... Vì sao Giáng Canh gọi cô là tiểu tổ tông?

......

Giáng Canh không khuyên được Linh Quỳnh, thở dài, trước tiên xem cho Lầu Tinh Lạc.

Vết thương của Lầu Tinh Lạc không bị nhiễm trùng , nhưng độc dược không rõ ràng chút nào.

Giáng Canh xăm soi cả nửa ngày, cũng nhìn không ra là độc gì.

Ít nhất cho tới bây giờ hắn chưa từng gặp qua loại độc này.



Hắn còn chưa thấy qua, tự nhiên không có cách nào giải độc.

Giáng Canh đơn giản kiểm tra, đứng dậy đi đến bên phía Linh Quỳnh "Tiểu tổ tông, ngài dùng linh lực áp chế cho hắn sao?"

"Ừ, không được sao?"

Lúc đó nàng chỉ có một lựa chọn này, trên TV cũng diễn như vậy mà!

Không nghĩ tới tùy tiện thử một chút, còn thật sự thành công.

Ba ba quả nhiên là một thiên tài!

Hi hi hi ha ha......

"Ngài làm không sai, nếu không thì hắn sẽ chết." Giáng Canh nói: "Bất quá ta giải không được, chỉ có thể tạm thời trì hoãn thời gian phát độc."

Linh Quỳnh thừa biết sẽ có kết quả này.

Bằng không thì tiền rút thẻ chẳng phải là ném ra cửa sổ rồi sao!

"Muốn giải độc, hoặc là tìm được người hạ độc, hoặc là đi tìm Điệp gia."

Giáng Canh không giỏi về phương diện độc dược này.

Nhưng người trên núi Điệp chuyên dùng độc, 90% độc dược trên đại lục, bọn hắn đều có thể giải.

Linh Quỳnh: "......"

Núi?

Hiểu sai rồi sao?

Giáng Canh: "Lúc trước ở Thiên Thanh tông gặp được vị Điệp cô nương kia chính là đồ đệ của Tầm Điệp sơn chủ, cô ấy hẳn là cũng có thể giải."

Giáng Canh có chút khựng lại, lo nghĩ không thôi "Tình huống hiện tại của chúng ta, cũng không thể đi dạo khắp nơi, phải mau trở về tụ hợp cùng các trưởng lão."

"Sợ cái gì, khi tìm không thấy ta, bọn hắn sẽ không dễ dàng động thủ." Linh Quỳnh liếc sang phía Lâu Tinh Lạc, cười cười "Trước tiên giải độc cho hắn đã."

"......"

Ngài thật đúng là không có chút lo lắng nào!

Lầu Tinh Lạc mặc y phục gọn gàng lại, chờ Giáng Canh trở về, "Thương thế của ta như thế nào?"

"Vì sao thiếu thành chủ lại trúng độc?"

Đôi môi tái nhợt của Lầu Tinh Lạc hé mở: "Lúc đánh nhau với người ta, không cẩn thận trúng chiêu, không nghĩ tới sẽ có độc."

Lúc nói những lơi này thiếu niên cụp mắt xuống, kéo căng khuôn mặt, như đang kiềm chế điều gì vậy.

"Như thế à."

Giáng Canh cũng không biết tin hay không tin, nói những kết luận vừa rồi lại cho Lầu Tinh Lạc một lần nữa.