Editor: Tuyết Hạ Bình Chi

Bọn họ một bên nghĩ cách cứu Nguyệt Tiêm Khôi, một bên âm thầm mở rộng thế lực.

Bất quá đã qua nhiều năm như vậy, không ai có thể cứu Nguyệt Tiêm Khôi ra ngoài.

Thẳng đến trước đây không lâu ——

Nơi Nguyệt Tiêm Khôi bị phong ấn đột nhiên xuất hiện dị thường.

Bọn họ cảm thấy đây là một cơ hội tốt, vụиɠ ŧяộʍ đến chỗ gần đó, dự định nhặt nhạnh đồ tốt —— Không phải, cứu người.

Về phần tại sao đệ tử Nguyệt thị không tự mình phục hưng gia tộc, cứ nhất định muốn cứu Nguyệt Tiêm Khôi......

Giáng Canh giải thích: Nguyệt Thị tất nhiên không giống những gia tộc khác, Nguyệt Tiêm Khôi mới là người của dòng chính, chỉ có người mới có tư cách và năng lực dẫn dắt Nguyệt Thị một lần nữa trở lại thời kỳ huy hoàng.

Linh Quỳnh cảm thấy —— Chỉ là thiết lập của tác giả mà thôi.

Nếu không ai cứu Nguyệt Tiêm Khôi, sao có thể lật lại đại chiến ngàn năm trước, sao có thể làm cho nhân vật chính bước vào kịch bản đại chiến ngàn năm?

Nói không chừng còn liên quan đến kiếp trước của nam nữ chính đó!

Kịch bản toàn viết như vậy.

Ba ba biết được tất!

......

Thiên Thanh tông.

Dãy núi trải dài đến tận chân trời, một cổng viện nguy nga, đứng sừng sững dưới chân núi.

Ở đó có mấy đệ tử mặc trường bào màu trắng đang nghênh đón những vị khách tới từ khắp nơi.

Linh Quỳnh ngồi ở trong kiệu mềm, đầu ngón tay nhấc một mảnh lụa mỏng, nhìn xuống phía dưới.

Lúc này cổng viện đang có chút ầm ĩ.

Hai nhóm người đụng nhau, đang xung đột.

"Trình Thính Hàm, là do ngươi không giỏi bằng người, sao có thể trách ta?" Một cô gái mặc áo trắng trong số đó, cười lạnh trào phúng cô nương đối diện.

Trình Thính Hàm chỉ vào nữ tử, tức giận không thôi lên án, "Là ngươi dùng thủ đoạn đê hèn!"

Nữ tử che miệng cười khẽ, "Ngươi nói ta dùng thủ đoạn đê hèn? Có chứng cứ không?"

Trình Thính Hàm: "......"

Trình Thính Hàm hiển nhiên là không thể chứng minh, nhưng lại không muốn để nữ tử rời đi, cho nên tràng diện càng thêm mất khống chế.

Hai bên đều đông người, nổi lên xung đột, là không để ý tới đây là chỗ nào.

Mắt thấy người sắp đánh nhau, Linh Quỳnh nghe từ nơi xa có người hô —— Nhạc Lộc sơn trang đến.

Tiếng này vừa rơi xuống, hai bên sắp đánh nhau, đột nhiên dừng lại, cùng nhìn về phía bầu trời.

Trên trời có một cái kiệu mềm chậm rãi rơi xuống, bốn phía kiệu là lụa mỏng, nhưng vẫn không bị gió thổi phấp phới.

Bọn họ chỉ có thể mơ hồ trông thấy trong kiệu có người.

Đám người đều đồng loạt nghi hoặc.

Những người đến đây tất nhiên cũng đã dùng qua đủ loại cách, kiệu mềm cũng không hiếm lạ.

Điều lạ là Nhạc Lộc sơn trang dùng kiệu mềm, trước giờ chưa từng thấy qua.

Kiệu mềm vững vàng rơi xuống đất, bên ngoài Giáng Canh vén lụa mỏng lên, cung kính mời người bên trong "Tổ tông, chúng ta đã đến."

Linh Quỳnh bước khỏi kiệu, tất cả mọi người trước cổng đều đồng loạt nhìn qua bên này.

Tiểu cô nương mặc một bộ xiêm y màu đen, màu sắc ám trầm, nhưng không thể làm lu mờ vẻ đẹp tuyệt sắc của cô ấy.

Linh Quỳnh giơ tay nhỏ khỏi ống tay áo rộng thùng thình 'Ba' một cái mở quạt xếp ra, che mặt lại, hỏi Giáng Canh: "Bọn chúng nhìn chúng ta như vậy làm gì?"

Chẳng lẽ thân phận của mình đã bị phát hiện?

"Tổ tông, chúng ta rất nổi danh trong đại lục." Giáng Canh nhỏ giọng nói.

"......" Linh Quỳnh cẩn thận hỏi thăm: "Có nhiều tiền không?"

Khi biết mình phải đến Thiên Thanh tông tham gia tang lễ nữ chính, người trong cuộc cảm thấy có chút không thực.

Một tổ chức nhân vật phản diện, vậy mà được mời đi tham gia tang lễ nữ chính.

Cái này không phải là gậy ông đập lưng ông sao?

Trong khoảng thời gian này cô mới chỉ hiểu rõ nội bộ trong sơn trang, tình huống bên ngoài còn chưa thể nắm bắt hết,

Trong nội dung cốt truyện cô có, tựa hồ cũng chẳng liên quan đến Nhạc Lộc sơn trang.

Rất nhanh Linh Quỳnh liền biết Nhạc Lộc sơn trang có nhiều tiền......

Trình Thính Hàm đánh vỡ trầm mặc "Để Giáng Canh ca ca tới phân xử!"

Nữ tử kia nhìn Giáng Canh bên này, thu liễm lại sự tự tin của mình "Chút chuyện nhỏ này, hà tất làm phiền người của Nhạc Lộc sơn trang."

Nữ tử không cho Trình Thính Hàm nói tiếp, lại nói: "Hôm nay chúng ta tới ở đây, cũng không phải để gây chuyện. Ta cũng không muốn tính toán với ngươi."

Nói xong nữ tử mang theo người của nàng, trực tiếp đi về phía cổng, biến mất cực nhanh sau cổng.

Đầu Linh Quỳnh treo đầy dấu chấm hỏi, mờ mịt phe phẩy cây quạt.

......

Nhạc Lộc sơn trang trên đại lục, có danh tiếng tốt đẹp, có người tôn sùng tôn kính, địa vị cũng rất cao.

Linh Quỳnh: "......"

Không phải, đã có thể làm được đến mức này, còn cần phục hưng gì nha?

Đầu óc là có bệnh sao?

Lúc này đệ tử Thiên Thanh tông cũng đến, hành lễ với  Giáng Canh "Giáng Canh công tử, hôm nay chỉ có ngài tới sao?"

"Ân." Giáng Canh nói: "Các trưởng lão đang bế quan, nên phái ta tới."

Trên thực tế là do tổ tông ghét bỏ các trưởng lão, không để bọn họ đi theo.

Mặc dù Giáng Canh cũng không hiểu tại sao tổ tông lại ghét các trưởng lão như vậy......

"Thì ra là thế." Đệ tử nhìn về phía tiểu cô nương đang quơ cây quạt "Vị này là......"

"Đây là thiếu trang chủ chúng tôi vừa tìm lại, còn chưa kịp mở tiệc chiêu đãi công bố với mọi người, thì có chuyện này......"

Đệ tử kia kinh ngạc một chút, lại vội vàng chúc: "Chúc mừng Giáng Canh công tử."

Giáng Canh đã giải thích vì để nghênh đón Nguyệt Tiêm Khôi tốt nhất, bọn họ đã làm một cái thân phận, để cho mọi người biết có một người như thế.

Nếu Nguyệt Tiêm Khôi có thể trở về, liền có thể dùng cái thân phận này gặp người khác.

Cho nên Linh Quỳnh bây giờ là thiếu trang chủ mất tích nhiều năm.

Âm lượng của Giáng Canh cũng không nhỏ, lúc này người có mặt, cơ bản đều nghe thấy được.

Thiếu trang chủ Nhạc Lộc sơn trang đã mất tích nhiều năm, vậy mà tìm về được......

Nhưng mà tiểu cô nương này nhìn qua nhu nhu nhược nhược, không có tu vi gì cả.

"Thiếu trang chủ, Giáng Canh công tử, mời vào bên trong." Đệ tử Thiên Thanh tông nhanh chóng mời bọn họ đi vào.

Linh Quỳnh vừa đi, đằng sau chính là tiếng bàn luận xôn xao.

"Thật là thiếu trang chủ của Nhạc Lộc sơn trang?"

"Là do Giáng Canh chính miệng nói, không thể giả a."

"Vẻ bề ngoài nhìn qua thật chẳng giống trang chủ trước kia gì cả......"

"Có thể là giống mẹ thì sao. Nghe đồn nương tử của trang chủ đời trước là một đại mỹ nhân?"

"Kể từ khi trang chủ chết, nhiều năm như vậy Nhạc Lộc sơn trang cũng không có trang chủ, xem ra nàng phải kế thừa vị trí trang chủ ......"

"Ta thấy hình như cô ta không có tu vi."

"......"

......

Linh Quỳnh cảm thấy hình như mình không thể thoát khỏi cái thiết lập đạp linh bài nữ chính thương vị.

Thiên Thanh tông là tông môn của nữ chính, trong tông môn nữ chính có một vị sư phụ đức cao vọng trọng.

Cho nên lần này nữ chính chết đi, mới có tang lễ hoành tráng như vậy.

Những người này có thật là tới tham gia tang lễ hay không——  Ai mà biết.

Linh Quỳnh và  bọn người Giáng Canh được an bài nghỉ ngơi trong một tiểu viện độc lập.

Linh · Tổ tông · Quỳnh nằm trên ghế xích đu, ăn nho Giáng Canh mang tới.

"Nhạc Lộc sơn trang đã có địa vị như vậy, vì sao còn phải phục hưng?"

Giáng Canh bó vỏ nho cho Linh Quỳnh "Tổ tông, Nhạc Lộc là Nhạc Lộc, cũng không phải Nguyệt thị chúng ta, không hề giống nhau."

"......"

Có gì không giống nhau.

Sống thoải mái là được rồi.

Rõ ràng người của Nguyệt Thị không muốn như vậy.

Bọn họ muốn lấy lại không chỉ là những huy hoàng đã qua, còn cả cái danh người trong Nguyệt Thị.

......

Một thời gian sau, có người tới mời bọn họ, dẫn bọn họ đi qua một ngọn núi khác.

Ngọn núi này có thể thấy lụa trắng khắp nơi, phiêu diêu trong gió, bi thương không tả nổi.

Toàn bộ cỏ cây trên núi tựa như cũng lộ ra một cỗ bi thương, ở chỗ này thật thiếu sức sống.

"Yến Vi Sơn có thể hòa nhập cùng cỏ cây." Giáng Canh thấy Linh Quỳnh nhìn chằm chằm cỏ cây, thấp giọng giải thích với cô.

Yến Vi sơn chính là sư phụ nữ chính, cũng là nam chính.

Cỏ cây trên núi đều biến thành như vậy, đủ có thể thấy được nam chính đối với nữ chính quan tâm đến mức nào.

***

Sầu chết bảo bảo rồi, không ai giúp ta thiết kế bìa thật à?

Nhìn bìa truyện người ta ai cũng là chữ tiếng Việt, bìa truyện nhà mình vẫn còn tiếng Trung.

Bảo bảo tủi thân nhưng bảo bảo không nói  (●'◡'●)