Editor: Tuyết Hạ Bình Chi

Hương rượu nhẹ xen lẫn mùi mộc hương nào đó, đã thoang thoảng mang theo giấc mơ của Linh Quỳnh bay đi.

Nàng mở mắt ra đã nhìn thấy nằm người bên cạnh mình.

Lục Văn từ chống cằm, nhìn nàng không chớp mắt, trên mặt không có biểu tình gì , có chút dọa người.

Linh Quỳnh lưỡng lự một hồi, kéo chăn, khẩn trương nuốt một ngụm nước bọt, "Cái kia...... Chuyện tối ngày hôm qua, ta có thể giải thích."

Lục Văn từ đè chăn lại, "Em cứ kéo chăn như vậy, anh không che được nữa rồi.""......"Linh Quỳnh lúng túng buông tay ra, lùi về phía bên cạnh.

Biểu tình xoắn quýt lại mang chút bất lực, bàng hoàng lại mang điểm khẩn trương.

"Anh tự nguyện." Lục Văn từ nhẹ giọng nói: "Anh không có say."

Linh Quỳnh: "......"

......

Tám giờ trước.

Linh Quỳnh đem người nhét vào trong chăn, đơn giản chăm sóc hắn một chút, tạm thời hào phóng đem giường tặng cho hắn, ra bên ngoài ngủ.

Ai biết trong chốc lát, Lục Văn từ đột nhiên xuất hiện ở cửa, quần áo trên người lộn xộn, đi chân trần đứng ở nơi đó.

Không nói lời nào, cũng không làm gì, cứ như vậy nhìn nàng.

Linh Quỳnh cũng không hiểu nổi hắn muốn làm gì, bất quá bộ dạng kia của Lục Văn Từ rất khiến người ta mê muội.

Nàng liền không nhịn được...... Nhìn nhiều mấy lần.

Sau khi thưởng thức một phen xong, Linh Quỳnh cất tâm tình cha già, đem người đỡ trở về.

Nàng xin thề, nàng thực sự không muốn làm cái gì.

......

Trở lại hiện tại.

"Cám ơn em trong khoảng thời gian này giúp đỡ anh." Lục Văn từ nghiêng đầu nhìn nàng,

Linh Quỳnh: "a...... Ân." Những thứ đẹp đẽ ai không thích a.

Linh Quỳnh tự tay sờ sờ quần áo, muốn mặc lại.

Luôn cảm thấy không khí này không đúng lắm.

Lục Văn từ không có ngăn cản nàng, nhìn nàng mặc quần áo, lẻn ra ngoài như kẻ trộm.

Sau khi Lục Văn từ đi ra ngoài, Linh Quỳnh đã chuẩn bị tốt bữa sáng, đang ngồi ở trên bàn ăn đỡ lấy khuôn mặt đờ đẫn.

Nhìn qua có chút lo lắng.

"Về sau khi nào em muốn đều có thể nói với anh, anh sẽ tận lực thỏa mãn em."

"Không phải, anh có ý gì?" Nói cứ như nàng đang ở quán bar chơi gái vậy?

Lục Văn từ cầm bát sứ màu trắng múc cháo, hơi nóng bốc lên làm mờ bộ dáng của hắn, "Em không cần xấu hổ, tôi sẽ không hỏi em muốn cái gì."

Hắn biết tình huống của mình, đối với Tô gia không môn đăng hộ đối, cho nên hắn không dám mơ tưởng xa vời.

Ý của Lục Văn Từ chỉ là muốn làm đối tác hỗ trợ lẫn nhau.

Hắn không có bất kỳ ý kiến gì, rất vui lòng.

Linh Quỳnh: "......"

Nàng cũng chưa nói cái gì a.

Làm sao anh ấy nói như vậy?

Lục Văn từ cảm thấy Linh Quỳnh phá lệ trầm mặc, trước đây nàng nói rất nhiều, nhưng mà hôm nay còn không nói được vài câu.

Ăn điểm tâm xong, Lục Văn từ đem chén bát dọn dẹp sạch sẽ.

Lúc đi ra, hắn nhìn Linh Quỳnh, rất nghiêm túc nói: "Khi nào em cảm thấy chán anh, nói một câu với anh là được, anh sẽ tự mình rời đi."

Lục Văn từ nói xong cũng vào phòng.

Trong đầu Linh Quỳnh nhảy ra một dấu chấm hỏi cực lớn.

Không phải.

Nàng sao có thể chán ghét hắn chứ?

Còn có thể đi đâu tìm tiểu khả ái như vậy!

Nàng chỉ là đang nghĩ bọn họ đã phát triển đến thế này, hẳn là nên nói chuyện yêu đương a!? Nhiệm vụ này cuối cùng có thể HE hay không?

Dường như cũng có người cưới trước yêu sau......

Vậy cô hẳn là cũng có thể a!

Linh Quỳnh nghĩ chuyện tối ngày hôm qua, kéo bảng hướng dẫn ra liếc nhìn, tấm ' mười ba giờ đêm ' kia đã thay đổi.

Cùng với hình ảnh lúc trước có phong cách tương tự, nhưng bây giờ đã hiện ra hoàn chỉnh, lực sát thương còn lớn hơn nữa.

Linh Quỳnh xấu hổ đóng hình ảnh lại, trái tim đập bình bịch không ngừng, vung cánh tay nhỏ bé quạt gió.

Một lát sau, nàng lại mở ra nhìn.

Đóng lại.

Mở ra.

Đóng lại.

Mở ra.

Lặp đi lặp lại, Linh Quỳnh cảm thấy mình có tiểu khả ái như vậy, chính là một niềm hạnh phúc.

Quá có thể rồi!

Linh Quỳnh bụm mặt, tâm tình dâng trào, pháo hoa ở trong đầu bắn ra không ngừng.

Lục Văn từ đi ra đã nhìn thấy tiểu cô nương hai tay bụm mặt, giống như muốn vùi vào trong đầu gối, bả vai còn bất chợt co rúm lại.

Trái tim Lục Văn Từ đột nhiên bị thắt chặt, tối hôm qua là hắn quá ích kỷ sao?

"Em...... Em vẫn ổn chứ." Thanh âm Lục Văn từ mang theo chút run rẩy, vừa sợ vừa khẩn trương.

Đưa tay ra, lại không dám chạm vào nàng, chậm rãi thu lại, thấp thỏm đứng nhìn nàng.

Linh Quỳnh ngẩng đầu lên, vừa hay bắt gặp ánh mắt của hắn.

Lục Văn từ không thấy thương tâm khổ sở trên mặt tiểu cô nương như hắn tưởng tượng, chỉ có con ngươi trong suốt, cùng với nụ cười sáng lạn.

Nàng tự tay kéo vạt áo hắn, thanh âm mềm nhũn, "Tối hôm qua anh hôn em không có kỹ thuật gì, em còn chưa cảm thụ được sự vui sướng khi hôn, anh lại để cho em cảm thụ một chút."

Lục Văn Từ: "......"

Lục Văn Từ: "???"

Nói chuyện kiểu này xấp xỉ như đang nũng nịu, Lục Văn từ hoàn toàn không có cách nào cự tuyệt, nàng nói cái gì mình cũng muốn bằng lòng.

Nàng muốn cái gì đều cho.

Muốn cái mạng này hắn cũng cho.......

"Anh diễn hôn bao giờ chưa?"

"Chưa từng."

"Thảo nào."

"......"Lục Văn từ cảm thấy nàng là đang xem thường mình.

"Em không tức giận chứ!?"

"Tại sao em phải tức giận?" Linh Quỳnh ngồi ở trên người Lục Văn Từ, ôm lấy cổ hắn, chỉ huy hắn: "Ôm em vào trong."

Lục Văn từ đem người ôm vào phòng ngủ.

Linh Quỳnh lại chỉ huy hắn lấy quần áo.

"Anh còn tưởng em tức giận." Lục Văn từ đưa bộ quần áo nàng muốn ra.

Hắn vừa rồi đi ra thấy một màn kia, trái tim suýt chút nữa thì ngừng đập.

Linh Quỳnh hừ nhẹ: "Chuyện mà em không muốn làm, ai cũng không ép được em."

Lục Văn Từ suy nghĩ kỹ một chút, tối hôm qua nàng quả thực không có cự tuyệt mình.

Linh Quỳnh thay một bộ quần áo, lôi kéo Lục Văn Từ ra ngoài, lúc xuống lầu, lại bắt Lục Văn từ cõng nàng xuống phía dưới.

Lục Văn từ ngồi xổm người xuống, để cho nàng trèo lên.

Tiểu cô nương ôm cổ hắn, thổi khí qua bên tai hắn.

"Đừng lộn xộn." Tai Lục Văn Từ phiếm hồng, quay đầu nhìn nàng.

Ai biết tiểu cô nương đột nhiên kéo khẩu trang hắn xuống, bẹp một cái hôn trên môi hắn, "Chúng ta ở bên nhau đi!."

Giọng của nàng rơi vào bên tai, thanh thanh thúy thúy, một đường chạm đến đáy lòng, tạo nên từng tầng từng tầng một gợn sóng.

Hắn đứng tại chỗ hồi lâu, quay đầu lại, tiếp tục đi xuống phía dưới, "Anh không thích hợp."

"Người nào nói?"

"......"

Hắn tự biết thân biết phận mình.

Vị hôn phu cũ của nàng là thân phận gì? Nhân tài như vậy mới xứng đôi với nàng a!?

"Anh thực sự không thích hợp." Lục Văn từ nói: "Chúng ta cứ như vậy ở chung không phải rất tốt sao?"

Hắn không muốn thực sự lún quá sâu vào mối quan hệ này, cuối cùng vẫn không thay đổi được kết cục của cả hai.

Linh Quỳnh đột nhiên kéo lan can bên cạnh, Lục Văn từ bị ép dừng lại.

Linh Quỳnh: "Hôm nay nếu anh không đồng ý, chúng ta đành ở đây đến khi anh đồng ý."

Lục Văn từ: "......"

Cũng quá ngây thơ rồi.

"Em buông ra trước đi."

Linh Quỳnh: "Anh đồng ý em mới buông ra, nếu không... Anh chém tay em đi!."

Lục Văn từ: "......"