Hệ thống xuất hiện, nhắc nhở: “Nữ phụ số 4 xuất hiện.

”Mạc Vân Tình ngây người, quay đầu nhìn sang.

“Ở đâu?”Hệ thống: “Chính là cô gái kia.

”Mạc Vân Tình không hiểu: “Ai?”Hệ thống: “! ”Sau đó, nó trực tiếp gửi thông tin liên quan đến nữ phụ vào đầu cô.

Nữ phụ số 4.

Tên: Mạc Lâm LâmTuổi: 17Giới tính: NữVai trò: Nữ phụ- Chất xúc tác thúc đẩy tình cảm ban đầu của nam nữ chính.

Kèm theo đó còn một bức chân dung.

Mạc Vân Tình suýt nữa tức đến bật người.

Làm thế từ sớm có phải tốt không? Đột nhiên chẳng giải thích gì, nói chính là cô kia thì cô biết được đó là ai?Mạc Vân Tình xem ảnh Mạc Lâm Lâm đánh giá một câu: “Cô gái này cũng khá ưa nhìn.

”Ít nhất là khá trong sáng.

Có điều, nữ phụ số 4?“Nói cách khác, vẫn còn số 1, 2, 3 hả?”Hệ thống: “Đúng vậy, nữ phụ số 1 là một quả “bom lớn”.

”Mạc Vân Tình cảm giác như dung lượng não cô không đủ: “Bom lớn? Không phải là nữ chính sủng văn sao? Sao còn có “bom”?”Hệ thống: “Là sủng văn, còn “bom lớn” là dùng để khiến nữ chính xấu mặt.


”Khóe môi Mạc Vân Tình giật giật, cô không hiểu nổi chuyện này.

“Nói vậy, Mạc Lâm Lâm không gây nổi sóng gió gì?”Hệ thống im lặng một lúc: “Cũng có thể nói là vậy.

”Không gây nổi sóng gió gì cũng được, vậy mặc kệ cô ta, không phải chuyện của cô.

Mạc Sở Sở thấy tâm trạng của Mạc Vân Tình thay đổi, nghi ngờ hỏi: “Cụ tổ làm sao thế ạ?”Mạc Vân Tình theo bản năng trả lời: “Ta vừa thấy Hạ Đình Dục nhìn cháu.

”Mặt Mạc Sở Sở bừng đỏ, xấu hổ, dậm chân: “Cụ tổ.

”Mạc Vân Tình sờ mũi: “Được rồi, được rồi, ta không nói nữa.

”Tuy nhiên, cô cũng đã chắc chắn được một chuyện, nam chính cũng có tình cảm với nữ chính.

Chậc chậc, tình cảm của cặp đôi này đến từ hai phía.

Mạc Vân Tình chờ Mạc Sở Sở vào nhà lấy đồ, sau đó hai người đi về phía ngọn núi.

Đúng lúc, hai người vừa đến thì nghe thấy tiếng nói chuyện phía sau.

Mạc Vân Tình thành thạo kéo Mạc Sở Sở ngồi xuống cạnh bụi cỏ.

Mạc Sở Sở nhìn cô, hỏi nhỏ: “Cụ tổ, sao chúng ta phải trốn ạ?”Lời này cũng khiến Mạc Vân Tình đưa ra câu hỏi tại sao? Cô cũng không biết, phản xạ có điều kiện là trốn đi.


Nhưng mà đã trốn rồi, giờ mà đi ra cũng không hay lắm.

Mạc Vân Tình lấy tay che miệng Mạc Sở Sở, bảo cô ấy im lặng.

Mạc Sở Sở nghi ngờ, nghĩ trong đầu: Che miệng làm gì?Lại là một đôi nam nữ, vừa khéo cô đều đã gặp hai người này, cô gái là Mạc Tinh Tinh, buổi sáng mới cãi nhau với Mạc Sở Sở xong.

Người đàn ông là thanh niên trí thức khiến cô gái buổi sáng có thai.

Ghê thật, hai người này thế nào lại ở chung một chỗ.

Hơn nữa nhìn vẻ mặt ngại ngùng của Mạc Tinh Tinh, và bộ dạng thâm tình của người đàn ông, không hiểu sao Mạc Vân Tình cảm thấy buồn nôn.

Mạc Sở Sở mở to mắt, cô ấy cũng nhận ra Mạc Tinh Tinh, thanh niên trí thức kia cô ấy cũng nhận ra.

Người đó không phải là một người đứng đắn, thậm chí còn từng nói một số lời mờ ám với cô ấy.

Mạc Vân Tình lắc đầu với Mạc Sở Sở.

Mạc Sở Sở cắn môi, gật đầu.

Lúc này Mạc Vân Tình mới buông tay che miệng cô ấy ra.

Hai người đó dính lấy nhau, có thể nói người đàn ông “ăn hết đậu hũ” của Mạc Tinh Tinh.

Sau đó mới nói: “Tinh Tinh, anh phải kết hôn rồi.

”Mạc Tinh Tinh đơ người, nhìn Lý Minh bằng vẻ mặt không thể tin.

“Anh nói cái gì?”Lý Minh nhắc lại: “Anh nói anh phải kết hôn.

”Mạc Tinh Tinh đẩy anh ta ra, mắt đỏ lên, nghẹn ngào: “Vậy em thì sao?”.