Chiều hôm đó, Ludwig đang sửa sang lại cái nỏ của mình thì Herbert lại kiếm chuyện làm phiền gã. "Anh Ludwig, chơi với em đi." Cậu bé vòi vĩnh, kéo kéo chân gã. Nhưng gã chỉ phủi tay:

"Sáng nay anh đã chơi với mày rồi."

"Nhưng giờ em chán lắm." Herbert nhõng nhẽo. "Pip không muốn chơi thật hay thách, và nó cũng chạy đi bắt quạ mất tiêu."

"Tất nhiên nó làm sao mà chơi thật hay thách được, nó là một con gấu mèo mà."

"Vậy anh chơi với em đi. Nha?"

"Thế thì anh sẽ chọn trước." Ludwig đảo mắt thở dài. Herbert mừng rỡ:

"Dạ!"

Đặt cái nỏ của mình xuống, Ludwig cong môi và cuối cùng bật cười, "Anh thách mày câm mẹ mồm lại đi."

"Anh chả vui gì cả!" Herbert giậm chân. Gã đàn ông chỉ nhún vai và tiếp tục công việc tu sửa của mình.

"Xin lỗi đã làm mày thất vọng. Anh không phải bố mày."

"Anh cũng bảo sẽ giúp em tìm cha." Nghe nhắc đến Johannes, Herbert liền cắn môi hỏi dò.

"Tất nhiên anh sẽ làm." Ludwig đáp. "Nhưng đây là một thành phố lớn, nhóc ạ, không phải ngày một ngày hai là tìm được ông già mày đâu. Vả lại, anh cũng không biết ông ấy đã đến được đây chưa nữa."

"Ồ, được thôi. Có phải do anh không thể ra ngoài vào ban ngày không?"

"Tính ra thì mày cũng không ngu lắm nhỉ?"

"Em không có ngu! Sao anh cứ phải xấu tính vậy?"

"Xin lỗi, nó ăn vào máu rồi." Ludwig chép miệng. "Để anh đền bù cho mày vậy. Lần này mày có thể thách anh."

"Thật không?"

"Cứ nói đi."

"Vậy thì..." Herbert suy nghĩ, nhịp tay lên cằm. "Em thách anh kể về thời gian anh sống ở đây."

Ludwig nhăn mặt, "Đó là thật, không phải thách."

"Không, em thách anh nói mà. Vẫn tính là thách."

"Thằng quỷ con." Ludwig làu bàu trong cổ họng. Herbert chỉ năn nỉ ngọt ngào:

"Đi mà? Em tò mò lắm."

"Tò mò về cái gì? Nhiều chuyện xảy ra ở đây lắm, ít nhất cũng hỏi cụ thể hơn đi."

"Về thời gian anh sống ở đây, em nói rồi."

"Anh ở đây được vài hôm trước khi tìm thấy mày và chẳng có chuyện gì hấp dẫn xảy ra cả."

"Ý em không phải thế!" Herbert lại ngúng nguẩy. "Kể cho em nghe về thời chiến đi."

"Sao mà mày biết đến vụ chiến tranh?" Ludwig lườm.

"Anh nói mớ vào hôm qua."

"Anh không nhớ gì cả."

"Nhưng anh có nói mà! Kể cho em nghe đi! Anh có thật sự từng là một người lính không? Cảm giác thế nào vậy?" Herbert vừa hỏi vừa lắc lắc tay anh mình. Ludwig lại thở dài thườn thượt:

"Phức tạp lắm."

"Sao?" Herbert hỏi ngay. "Anh có phải làm việc nhiều không? Anh có phải tập luyện mỗi ngày không? Anh có... anh có được nhận một thanh gươm cho riêng mình không?"

"Gươm à?" Ludwig nhịn cười. Tất nhiên Herbert này sẽ không thể biết được một khẩu súng trông ra làm sao. "Ừ, anh có một loại đặc biệt."

"Thật hả?" Mắt Herbert lấp lánh. "Nó như thế nào ạ?"

"Nó màu đen, sức sát thương cao, một lần có thể diệt được một toán kẻ địch luôn. Khá xịn."

"Nghe tuyệt cú mèo luôn á! Anh còn giữ nó không?"

"Không, nó bị vỡ và anh vứt nó đi rồi."

"Chán ghê." Herbert bĩu môi. "Em muốn nhìn thấy nó."

"Không, tin anh đi, mày không muốn đâu." Gã lập tức bỏ vũ khí qua một bên. Người dựa lưng lười nhác trên ghế, gã duỗi chân duỗi tay và ngáp dài. Herbert nghiêng đầu hỏi:

"Tại sao?"

"Phức tạp lắm."

"Anh lúc nào cũng nói thế."

"Có những thứ mày sẽ hiểu khi mày lớn lên."

"Anh nói chuyện y như cha ấy." Herbert chun mặt lại.

"Thì sao?" Ludwig hỏi.

"Thấy ghê."

Tiếng chó sủa bất chợt đánh động Herbert và cậu thôi không tò mò nữa. Ludwig theo dõi cậu qua cái lỗ to đến lố bịch trên tường, lọt vào tầm nhìn của gã là một vùng lớn của những ngọn đèn thành phố về đêm, và rồi là dáng dấp của một người đàn ông đang bước vội, khiến gã càng chú ý hơn nữa. Herbert đã đối mặt với người lạ đó trong ít giây, trước khi bế thốc con vật nuôi của mình lên mà chạy thục mạng vào trong, vừa chạy vừa hét.

"Có chuyện gì vậy?" Ludwig hỏi, nhảy dựng ra khỏi chỗ ngồi. Cậu bé sà ngay vào lòng gã mà thút thít, lắc đầu nguầy nguậy và bù lu bù loa:

"Gã đáng sợ kia đang đuổi theo em!"

"Ở yên trong này!"

Ludwig lập tức ra lệnh, rồi trườn bò về phía túi xách của mình và vớ lấy cái nỏ. Gã ra hiệu cho Herbert giữ im lặng trong khi cậu cùng Pip trốn dưới gầm bàn, và tiếng bước chân vang lên mỗi lúc một rõ rệt hơn, tiếng giày gõ lộp cộp trên nền đất đá hòa vào tiếng tim đập thình thịch trong lồng ngực. Cẩn thận, Ludwig bước ra cửa và nấp sau tủ, chờ đợi kẻ kia tiến vào. Không lâu sau, tay nắm gỉ sét được vặn một cách khó nhọc, và khi cửa vừa được mở, Ludwig nhảy bổ ra và bắn một mũi tên xuyên qua vai của kẻ vừa xuất hiện.

Kẻ lạ mặt kêu một tiếng ngạc nhiên rồi bước lùi, lảo đảo vài cái rồi ngã phịch xuống nền đất, nhưng từ phía sau ông ta lại nhảy bổ ra một con chó và nó lao về phía Ludwig. Tiếng gầm gừ cắn xé của nó đúng thật là man dại. Gã bị cắn một nhát vào tay, nhưng việc đó cũng không ngăn được gã tấn công kẻ lạ mặt, gã ngồi đè lên ông ta và đe đọa bằng cách chĩa thẳng đầu nỏ vào đầu.

"Lilith, dừng lại!" Kẻ lạ mặt hô to, nghe lệnh ông chú chó lập tức nhả chân của Ludwig ra. Gã trừng mắt:

"Ngài Afanas?"

Đôi mắt màu bạc lấp lánh trong bóng tối đáp lại gã.

"Ludwig! Cậu đây rồi!" Ông ta mừng rỡ, như thể chẳng có mũi tên nào đang nhô ra từ trong vai mình. Ấy nhưng gã đàn ông kia vẫn giữ nguyên vũ khí.

"Ông ở đây làm gì? Mau nói rõ mục đích!"

"Tất nhiên là ta đang tìm cậu rồi." Anze chớp mắt ngạc nhiên. "Sao thế?"

"Tôi không tin." Ludwig rít qua kẽ răng, đầu mũi tên di chuyển xuống mà nhắm vào ngực của người còn lại. "Làm sao ông biết tôi ở đây mà tìm?"

"Ta đâu có biết đâu. Là Lilith tìm được chỗ này đấy."

"Lilith?"

"Con chó." Anze hất mặt về phía chú chó đang gầm gừ. Ông nuốt nước bọt khi lại đối mặt với gã kia. "Ludwig, cậu có thể thôi phòng vệ được rồi. Ta là người một nhà mà."

"Việc ông được phép dan díu với bố tôi không có nghĩa là tôi phải tin ông. Nhất là vào lúc này."

"Chàng trai trẻ, cậu căng thẳng quá. Nhìn này, ta đưa hết hai tay ra rồi đấy. Ta không có định đánh úp cậu hay gì đâu, đúng chứ?"

"Đứng dậy. Giơ tay lên."

Hiểu rõ bản chất cứng đầu và nóng nảy của Ludwig, Anze tuân theo, không hề do dự trước cảnh vũ khí đang nhắm vào mình. Vẫn còn nhăn nhó, Ludwig tiếp, "Tôi hỏi lại một lần nữa. Ông ở đây làm gì?"

"Ta đã nói với cậu rồi, thật lòng, ta đang tìm kiếm cậu." Anze đáp. "Và cả Herbert nữa." Ông ta thêm.

"Ông tìm chúng tôi làm gì? Chúng tôi đang đi nghỉ mà."

"Ludwig, ta không nghĩ Herbert sẽ đồng ý chọn một ngôi nhà hoang thế này để dừng chân trong kỳ nghỉ đâu. Cậu không cần phải nói dối." Anze thở dài. "Ta đã biết mọi chuyện rồi. Ừm thì... hầu hết mọi chuyện, có lẽ là vậy."

"Ông thì biết cái gì." Ludwig phỉ nhổ.

"Nhưng ta biết một điều."

"Là?"

"Bố cậu đang lo đến chết đi sống lại đấy, Ludwig."

Lập tức Ludwig tỏ ra lưỡng lự. "Thật... thật à?"

"Ông ấy đang khổ sở lắm."

"Thế ông ấy đâu? Bố của tôi đâu?" Giọng gã vỡ ra.

"Phía Bắc Berlin, cũng đang tìm cậu và Herbert. Chúng ta tản ra và ta tìm được cậu ở đây."

"Làm sao tôi biết được ông không phải do con rắn kia bày trò mà ra? Bố tôi không thể nào kể chuyện này cho ông được."

"Bố cậu không kể, nhưng là Alfred."

"Alfred?"

"Cậu ấy đã điện cho ta."

Môi Ludwig lại cong đi và gã lại rủa, "Thằng quỷ con đó."

"Ồ, chàng trai, xin đừng trút giận lên cậu ấy. Cậu ấy cũng lo lắng giống như cậu thôi." Anze nói, rồi lại lẩm bẩm một mình, gãi đầu lia lịa, "Mình có nên nói điều đó ra không? Trời ạ... Đáng lẽ mình không nên nói ra điều đó..."

Đó là lúc Ludwig biết được tất cả đã an toàn. Bởi, Asmodeus dù có khôn khéo đến đâu cũng không thể đủ tính ý mà nhại lại được cái tật lẩm bẩm câu nói kia của Anze được. Lần đầu tiên, gã cười hiểu chuyện, dù có hơi miễn cưỡng, và gã thôi không còn dè chừng. "Hai người đang sống ở đâu?" Gã hỏi.

"Tại nhà cũ của bố cậu, gần Cổng Bradenburg. 4 cây số về phía đông."

"Thế thì tôi muốn được đưa Herbert về đó."

"Ta cũng mong cậu sẽ nói vậy. Thằng bé đâu rồi?"

"Bên trong. Chắc là đang run lẩy bẩy sau khi ông dọa cho nó hồn xiêu phách tán."

"Ồ..." Anze ngập ngừng. "Ta không có ý."

"Tôi biết." Ludwig phủi tay. "Vào trong đi, có lẽ một màn chào hỏi đàng hoàng sẽ giúp nó đỡ sợ."

.

.

Đã năm giờ đồng hồ kể từ khi ông bắt đầu, nhưng Johannes vẫn chưa giải quyết được chuyện gì đến đâu. Ông nhảy cao lên bầu trời đêm và bay về phía những quận khu thưa thớt ở phía Bắc, và từ lúc đó trở đi ông lai vãng gần những con phố hẻo lánh của cửa hiệu và nhà dân. Ông đi mỗi lúc một gấp rút, thậm chí đến mức chóng mặt, qua những cung đường như mê cung của một thành phố đã lên đèn như rước đám. Ông va phải những kẻ đi đường với một thái độ dửng dưng, và sẽ dừng lại một hoặc hai phút khi ông bắt gặp một căn nhà giàu có nào đó, nơi một cặp đôi đang dành kỳ nghỉ của mình bên đứa con đang bi bô của họ. Ấy nhưng càng đi sâu vào màn đêm thăm thẳm, ông càng thấy mình rời xa khỏi bóng hình quen thuộc kia.

Lại là một đêm công sức đổ sông đổ biển và ông quay trở về với hai bàn tay trắng. Mặc cho tiếng rì rầm âm ỉ của Berlin xung quanh, Johannes quấn quanh thân mình bằng sự cô quạnh khi ông bước nhanh qua các con hẻm nhỏ, nơi mà ông đáp xuống không một ai trông thấy, và ông vội vã về nhà trước khi cơn khát quỷ quyệt kia khiến ông ngã gục.

Tâm trạng ủ rũ, Johannes mở cửa và cất tiếng chào, khi ông nhận ra bóng lưng của Anze đang đứng ở trong bếp, "Lại một đêm vô vọng nữa." Ông thở dài não nề.

Nếu giống như những đêm trước, Johannes sẽ lại lên tầng và tự nhốt mình lại suốt cả ngày mà không làm gì hơn. Nhưng đêm nay vẫn còn dài, và chào đón ông không chỉ có giọng của Anze, mà còn có một thanh âm khác đủ kéo ông khỏi sự rầu rĩ của mình: "Cha ơi!"

______________________________________________

Nguồn ảnh: Xavier Collette.