Tập một không tìm ra được bao nhiêu điểm tốt để khen, nhưng cái tệ hại thì đào ra được một đống. Nội dung cũ mèm không nói, đem khách mời ra hành hạ đến nỗi khách mời muốn thở ra mang tai, biên tập lại không có chút điểm nhấn, ai nấy đều ha hả cười nhạo.

Nhưng mà không khí tập hai lại hoàn toàn bất đồng.

Vừa vào đã vô cùng gay cấn, chuyển sang hình ảnh đen trắng cùng tiếng nhạc dồn dập vang lên, đoàn phim ai nấy chạy tới chạy lui, vẻ mặt căng thẳng đau đớn, văng vẳng là tiếng la hét đập cửa, cắt ghép vô cùng có nhịp điệu điện ảnh.

Đoạn clip vừa tắt, màn hình bắt đầu chạy chữ, thông báo cho khán giả biết về tai nạn xảy ra hôm ấy. Người xem ngơ ngác chưa biết thật giả thế nào, là đoàn làm phim chơi lớn dựng hiện trường ngộ độc thực phẩm để chơi khăm, hay rốt cuộc vẫn là thật?

Hình ảnh từ camera cảm biến gắn trên vách tường quay cảnh Trần Cách bụm miệng chạy đến nhà vệ sinh, sau đó dán mặt vào bồn rửa tay nôn thốc tháo, camera chỉ quay được bóng lưng của nàng liên tục nhô lên nhô xuống như muốn cố gắng tống khứ hết khó chịu trong người ra, cùng với La Hân phía sau đang thật cẩn thận đỡ lấy người Trần Cách. Tuy bề ngoài La Hân vẫn có nét điềm tĩnh của thường ngày, nhưng ánh mắt dừng trên khuôn mặt Trần Cách luôn không giấu được lo lắng, còn giúp nàng vén tóc lên.

Một lúc sau,  La Hân thảo luận với các nhân viên công tác xong, vội vàng gom đồ đạc dìu Trần Cách đưa đến bệnh viện. Dọc đường đi Trần Cách đều mệt lử lả vào La Hân, La Hân cẩn thận ôm lấy nàng, vững vàng từng bước một đi ra xe.

【 Kỹ thuật diễn của Trần Cách tốt quá, biểu hiện mệt mỏi khó chịu đến tinh xảo, làm ta suýt nữa thì tin nàng bị ngộ độc thức ăn 】

【 @ lầu trên: thì vốn dĩ bị ngộ độc thật mà.... Ta nhớ còn lên hotsearch, ngươi tối cổ vậy】

【 A a a La Hân quả thật rất để ý Trần Cách muội muội nha 】

【 Ta cũng cảm thấy như vậy, tập trước ta phát hiện La Hân yêu sạch sẽ đến hơi biếи ŧɦái, để ý lúc bước vào La Hân trông thấy sô pha như trông thấy kẻ địch, ai ngồi thì ngồi còn nàng kiên quyết đứng cả buổi, không thèm sờ tới sô pha một cái. Vậy mà lúc Trần Cách nôn mửa lại không do dự chút nào lập tức chạy đến chăm sóc. Này không phải chân ái thì còn gọi là gì nữa! *đập bàn* Để ta khóc các người đừng cản ta! 】

【Nãy giờ ta phải chạy lên sân thượng rú một trận để xả cơn high, mẹ ta còn tưởng ta điên mắng cho một trận T_T Chờ xem tiếp momment ôm ôm ấp ấp ở bệnh viện của hai nàng a, để ta còn gào tiếp 】

【@ lầu trên: xin lỗi người chị em làm ngươi tức chết, nhưng mà không có cảnh hai người ở bệnh viện đâu. Chỉ chiếu cảnh cả đoàn ngộ độc tập thể thôi 】

【Cái gì? Là trúng độc thật sao? Không phải là diễn?】

Ban đầu đa số mọi người ai cũng nghĩ là kịch bản chương trình tạo cao trào, nhưng sau đó bắt đầu có một số người xem thả đường link tin tức về việc này thì tất cả mới vỡ lẽ, sau đó càng xem hăng say hơn, tò mò không biết chuyện gì sắp sửa xảy ra tiếp theo.

Trần Cách đi không bao lâu, đoàn phim mau chóng có triệu chứng tương tự từ người này sang người khác, khóc lóc giành giật nhà vệ sinh, cảnh tượng hỗn loạn đều được camera gắn tường ghi lại hết. Toàn bộ nhân viên đuối sức dần liệm đi, rơi vào tình trạng mất ý thức. May mắn cấp cứu đến kịp thời, nhân viên y tế chạy vội đưa được tất cả lên xe cứu thương cũng mệt đến thở hồng hộc. Tiếng bác sĩ y tá hối thúc nhau, băng ca đỡ người ngất xỉu ra vào liên tục, mọi thứ dồn dập như phim lấy bối cảnh đại dịch.

Rồi màn hình tối sầm lại, chỉ còn văng vẳng tiếng còi xe cấp cứu cùng một hàng chữ trắng hiện lên

【Bởi vì ngày **/** cả đoàn bị ngộ độc thức ăn, tất cả mọi thứ đều đình lại...】

Sau đó chỉ còn một màu đen im lặng

【Sợ thật luôn.... Có xảy ra tử vong không vậy?】

【 Cho mọi người ăn  cái gì mà nôn đến mật xanh mật vàng....Bộ phận tổ chức quá có vấn đề đi】

【Sởn gai ốc, biên tập như phim luôn. Trình độ cắt gọt khác hẳn tập trước, chỉ có thể một trong ba khả năng sau: một là thay máu toàn bộ hậu kỳ, hai là thần tiên giáng thế cứu giúp, ba là bọn hắn mạo hiểm theo con đường hắc hồng, tập đầu tiên làm thật tệ để ăn chửi, sau đó bắt đầu lột xác a. 】

Một đoạn ngăn ngắn quay cảnh đoàn làm phim ở bệnh viện, lúc này đã qua cơn nguy hiểm nhưng vẫn còn nằm lừ đừ trên giường truyền nước, cố gắng làm mặt quỷ trêu chọc lẫn nhau cho lên tinh thần. Nhìn khuôn mặt bọn hắn tái mét còn làm trò, tuy xấu nhưng không làm người xem phản cảm, thậm chí còn cảm thấy mấy người này lạc quan như vậy có chút đáng yêu. Không khí trở nên nhẹ nhàng không ít sau trận căng thẳng vừa rồi.

Cảnh lại chuyển, chiếu lên đoạn clip người đại diện của Tống Như Ngữ mang theo nàng đến xin lỗi đạo diễn.

【 Chấm hỏi 500 cái, chuyện ngộ độc này là việc tốt Tống Như Ngữ gây nên??】

【Phá án, thì ra do Tống Như Ngữ cùng Tiền Vũ hái rau dại ven đường đem về làm thức ăn khiến mọi người ngộ độc. Chủ topic mau ghim comment của ta lên cho mọi người thấy đi】

【 A.... Cái này thật là..... cạn lời. Ta cũng không biết dùng lời gì để nói về Tống Như Ngữ nữa *meme cười ra nước mắt*】

【 Cười chết mất. Tống Như Ngữ không hổ là ngươi】

【 Nhưng mà đoàn làm phim không bắt đền à, đúng là Bồ Tát sống. Ta mà là đạo diễn ta liền bắt cô ta đền tới cái quần cũng không còn】

Ban nãy thủ pháp hình ảnh lẫn tiết tấu đều rất lão luyện, có nhanh có chậm gãi đến đúng chỗ, khiến cho người xem nhịn không được muốn biết nguyên nhân vì sao lại xảy ra biến cố. Tới khi lộ ra là Tống Như Ngữ làm, càng làm cho Tống Như Ngữ đang đứng ở đầu sóng ngọn gió nhận thêm một loạt bất bình.

Cụm từ khóa [ Tống Như Ngữ đầu độc] chậm rãi bằng thực lực bò lên bxh realtime của weibo, sát theo sau là [Chúng ta hướng về nông thôn sinh hoạt]

Tư tỷ: "...." Cục diện rối rắm thế này biết dọn dẹp thế nào.

Tống Như Ngữ điên cuồng gọi cho Tư tỷ, Tư tỷ thấy tên nàng hiện trên màn hình đều cảm thấy phiền từ đầu tới chân.

"Ngươi rốt cuộc đắc tội với kẻ nào, bị người ta đánh cho tan xác?"

Tống Như Ngữ nắm lấy điện thoại, cả người lạnh lẽo run rẩy: "Là nàng, là Trần Cách... là nàng làm hại ta"

"Trần Cách? Trần Cách vì cái gì làm hại ngươi? Nàng lấy đâu ra khả năng thực hiện được việc này? Chẳng phải ngươi đã hướng nàng xin lỗi yên ổn rồi sao?"

"Ta..." Tống Như Ngữ bị hỏi đến, nghẹn lời không biết trả lời thế nào.

Tư tỷ thấy nàng muốn nói lại thôi, liền biết chuyện này không đơn giản. "Hay lắm Tống Như Ngữ, ngươi ở trước mặt ta làm trò, ta quay đi ngươi lại gây chuyện đúng không?"

Tống Như Ngữ nổi điên: "Trần Cách ghen ghét ta! Nàng lấy lòng La Hân, bò lên ôm đùi Phùng Duẫn Hâm tìm cách chèn ép ta. Ngươi là người đại diện của ta, lẽ ra phải bênh vực ta chứ. Ta khẳng định có thể kiếm về cho công ty nhiều tiền hơn Trần Cách, ngươi..." Tống Như Ngữ mới gào được phân nửa thì đầu dây bên kia đã cúp máy.

Tống Như Ngữ đứng trong wc, vừa rồi gào thét nửa ngày đến thiếu oxi, choáng váng chống tay thở hồng hộc, bất chợt thoáng thấy biểu tượng weibo trên màn hình di động. Ngày thường bình luận weibo trên trang cá nhân của Tống Như Ngữ rất ít, nên thường xuyên ra vào kiểm tra, đọc lời có cánh fan gửi. Nhưng vừa nãy mở lên, hàng ngàn bình luận mắng mỏ liên tục nhảy lên khiến Tống Như Ngữ đỡ không kịp, cầm điện thoại phát ngốc.

Tống Như Ngữ chạy nhanh ra ngoài đóng cửa, lúc này trong phòng lẫn di động của Tống Như Ngữ đều im lặng đến đáng sợ, như sự im lặng trước khi bão kéo đến.

Tống Như Ngữ tự an ủi. Hẳn là đã xong rồi.

Chỉ là hotsearch, sẽ mau chóng tụt xuống, mọi người cũng quên nhanh thôi.

Cái chương trình nghiệp chướng này mấy ai xem chứ.

Tống Như Ngữ hít một hơi thật sâu kéo lại tự tin, mở weibo lên.

Chuyển phát 1.2 vạn, nhắn lại 4000+, tin nhắn 999+

.....

Tống Như Ngữ như bị trúng một đao cuối cùng, lập tức sụp đổ khóa điện thoại.

.

Đoàn làm phim còn ở phương Nam quay tới quay lui, bỗng nhận được tin tập hai leo lên hotsearch, lượt truy cập xem gần 300 vạn. Có người hoảng sợ hỏi: "Phát sinh chuyện gì? Không phải bị mắng đấy chứ?"

Phùng Duẫn Hâm hướng về phía Lạc Tĩnh Dực nhìn một cái, thấy Lạc Tĩnh Dực đang nhỏ giọng nói chuyện điện thoại.

Còn do thần tiên nào khác? Chỉ có thể là Lạc lão sư!

Người này hợp tác qua không ít tay to trong giới, mấy hạng mục phim ảnh lên đến mấy trăm triệu đều có thể vận hành êm xuôi, huống hồ gì chỉ là nhấc ngón tay đánh tiểu yêu quái Tống Như Ngữ. Hơn nữa, quy trình cắt nối biên tập của số tiếp theo do chính tay Lạc lão sư viết, hậu kỳ đều thực hiện theo ý nàng, có thể không bạo là điều vô lý.

Phùng Duẫn Hâm cười cười mà nói: "Đừng quá lo lắng, do kim chủ ra tay mà thôi..."

"Nhưng mà chúng ta lên tới no.11 hotsearch rồi.... Mẹ ơi ta không mơ chứ?"

"Mới phát sóng hai tiếng đồng hồ, lượt xem đã lên vài trăm vạn, có phải sẽ sớm đạt mốc trăm triệu không?"

Phùng Duẫn Hâm bình tĩnh nói: "Đạt trăm triệu còn không tốt sao? Chẳng lẽ cái ngươi không muốn chương trình của mình phất lên?"

Hồ đạo: "Dĩ nhiên là muốn a, nằm mơ cũng muốn, nhưng mà... việc này quá bất ngờ đi. Không ngờ lần đầu tiên hợp tác với Phùng đạo đã suôn sẻ như thế này. Hy vọng lúc sau trở về nhà tài trợ cho mỗi người thêm một phong bao lì xì"

Phùng Duẫn Hâm vẻ mặt khinh miệt coi tiền là phù du: "Ai da, các ngươi đừng chỉ đắm chìm vào cái lợi trước mắt, chấp nhất bao lì xì gì đó. Nếu bây giờ trong tay có thành tích bạo hồng, sau này muốn vươn lên tiếp lấy tài nguyên gì mà chẳng được" Mọi người trong đoàn vây xung quanh Phùng Duẫn Hâm xem số liệu, thấy được độ thảo luận cực kỳ cao, ai nấy mặt đều nở hoa.

Lạc Tĩnh Dực bên này nhìn Phùng Duẫn Hâm được mọi người vây xung quanh, ngả ngớn như thể "giang sơn này bốn bề đều là của trẫm", nhìn không nổi nữa quay đầu lại gửi voicechat cho tiểu Kha: "Đa tạ, chờ ta về Bắc Kinh sẽ mời ngươi ăn cơm"

Tiểu Kha mau chóng trả lời lại: "Sao lại còn để Dực tỷ phải mời cơm? Cũng tại Tống Như Ngữ xúi quẩy, chúng ta bên này chỉ định bơm tiền treo hotsearch một lúc để quần chúng chướng mắt, có dè đâu cô ta tư liệu hắc quá nhiều, không cần chúng ta nhúng tay đến, tất cả đều bị những phe thù địch tự mình phanh phui"

Lạc Tĩnh Dực: "Thì ra là thế. Nhưng không sao, nhờ thế mà chương trình của Phùng đạo xem như chó ngáp phải ruồi,  người qua đường mắng chửi Tống Như Ngữ tò mò vào xem, còn chưa bắt đầu phát lực tuyên truyền hết sức. Vài ngày nữa tuyên truyền đến nơi đến chốn, khẳng định số liệu còn có thể tăng vọt"

Tiểu Kha đầu dây bên kia vui vẻ hớn hở: "À, khi nào Dực tỷ quay trở về Bắc Kinh, chắc chắn phải đưa Trần tiểu thư đi cùng nha"

Lạc Tĩnh Dực nghe tiểu Kha nói, biết rằng hắn thấy cảnh nàng cùng Trần Cách chơi đùa với nhau rồi, nào là cắn ly giấy chuyền nước, nào là nấu trái vải. Lạc Tĩnh Dực cười cười, ngữ khí bình tĩnh nói: "Đừng nháo, buôn bán cp cho chương trình thôi"

Tiểu Kha liền rất thức thời mà thu liễm: "Dực tỷ hẳn là còn biết chuyện buôn bán cp, xem ra bỏ không ít công sức. Được a, ta chờ Dực tỷ trở về"

Lạc Tĩnh Dực gửi một cái sticker ok xong rồi thì cất điện thoại, quay đầu lại đã thấy Trần Cách đứng phía sau, không biết đã chờ bao lâu.

Lạc Tĩnh Dực: "Ngươi đến đây làm gì?"

May mắn lúc nãy không mở loa ngoài.

Trần Cách giống như người mới từ tâm bão đi ra, cả người phiêu diêu mơ hồ. "La tỷ hiện tại có rảnh không, ta có chút chuyện muốn nói"

"Đi lên đây rồi nói" Lạc Tĩnh Dực dẫn Trần Cách lên sân thượng biệt thự, nơi này có một bộ bàn trà nhỏ, buổi tối nếu không quá nóng, Lạc Tĩnh Dực cùng Phùng Duẫn Hâm sẽ lên đây nói chuyện phiếm một chút.

Lên tới nơi, Lạc Tĩnh Dực mở dàn đèn led dưới đất lên, lại xịt thuốc chống muỗi, sau đó đi đến tủ lạnh mini hỏi Trần Cách: "Uống rượu? Hay muốn đồ uống khác?"

Trần Cách ngồi trên ghế, có chút lúng túng không tự nhiên: "Đồ uống khác là được rồi?"

Lạc Tĩnh Dực hỏi thêm một câu: "Không uống được rượu?"

"Ân...uống một chút sẽ dễ dàng say"

"Nước trái cây được không? Nước dưa hấu của đoàn làm phim chuẩn bị"

"Được, cảm ơn La tỷ"

Lạc Tĩnh Dực đưa nước dưa hấu cho Trần Cách, sau đó tự đi rót cho mình một ly whisky, rượu chảy qua viên đá tạo nên tiếng vỡ rất nhỏ, màu hổ phách mau chóng chiếm nửa không gian.

"Là ta ảo giác sao?" Lạc Tĩnh Dực nhấp một ngụm "Cảm giác ngươi hiện tại có chút sợ ta"

Trần Cách nắm chặt ly trong tay: "Cũng không phải là sợ"

"Nhìn thấy bão táp trên weibo rồi?" Lạc Tĩnh Dực đoán một lần liền trúng póc, Trần Cách gật gật đầu.

"Công ty của ngươi nói thế nào?"

"CEO bên công ty tên là Chris có gọi đến hỏi ta chuyện gì xảy ra, ta chỉ nói chuyện đổi cp, còn những chuyện khác ta cũng không biết. Sau đó Chris bảo ta....cảm ơn đoàn làm phim, nói hai ngày nữa Tư tỷ trở lại chỗ này rồi cúp máy, không nói gì thêm"

Lạc Tĩnh Dực biết đại khái mười hai người tên Chris, không biết ông chủ của Trần Cách có nằm trong số đó không. Nàng chầm chậm hỏi một câu: "Ngươi xem số thứ hai chưa?"

Mặt Trần Cách mau chóng đỏ lên: "Rồi..."

Lạc Tĩnh Dực cố ý hỏi tiếp: "Sao lại xấu hổ?"

"Bởi vì...cảm thấy cư dân mạng bây giờ táo bạo quá..."

Lạc *đã sớm đọc comment* Tĩnh Dực: "Thế à? Mọi người nói gì?"

"Chính là...cũng không phải gì... đại khái là cắn cp có chút điên cuồng"

"Cp nào?"

Trần Cách: "..."

Lạc Tĩnh Dực ngày thường ngữ điệu không nhanh không chậm, không lên không xuống y hệt như bây giờ, khiến cho người đối diện không nắm được cảm xúc của nàng. Trần Cách không biết giờ phút này là Lạc Tĩnh Dực thật sự  không biết chuyện trên mạng, hay là vẫn đang trêu chọc mình.

Trần Cách đành phải nói thật: "Là ta cùng La tỷ"

"Vậy ư?" Lạc Tĩnh Dực xem cổ Trần Cách đều đỏ, thỏa mãn buông tha "Chúng ta cái gì cũng chưa làm, vậy mà có người đã cắn cp à."

Lạc Tĩnh Dực nói làm Trần Cách không khỏi nhớ đến hôm quay chung, Lạc Tĩnh Dực thì thầm bên tai mình, lỗ tai bị nhiệt đến nóng ran, chân không tự chủ được mà mềm ra. Lúc Lạc Tĩnh Dực nắm tay không cho mình cúi xuống, tim Trần Cách trong nháy mắt hẫng đi một nhịp.

Mà ngay lúc này, Trần Cách không dám ngẩng lên nhìn mặt Lạc Tĩnh Dực, cả người cũng đã khẩn trương lên.

Lạc Tĩnh Dực lấy ra di động, một bên uống rượu một bên lướt lướt: "Cái này là tài khoản weibo của ngươi sao?"

Trần Cách liếc qua xem: "Đúng vậy"

" Tám vạn fan, lợi hại"

"Có bốn vạn là mới tăng thêm sau khi chương trình phát sóng, còn hai vạn do công ty mua" Trần Cách ăn ngay nói thật.

"Bình luận cũng rất nhiều"

Trần Cách nghe thế hốt hoảng kêu lên: "La tỷ, đừng đọc bình luận"

Bình sinh cái gì càng cấm cản Lạc Tĩnh Dực càng làm, nghe thế liền lập tức mở khu vực bình luận lên. Không mở không biết, mở ra toàn là spam ảnh Lạc Tĩnh Dực đứng với Trần Cách.

Lạc Tĩnh Dực cũng thật bội phục mấy người này, còn có tâm chỉnh sửa ảnh cap đến thập phần sắc nét. Hơn nữa chọn khoảnh khắc cũng rất ý tứ, lúc Lạc Tĩnh Dực đến gần Trần Cách, đích xác là có chút cố ý dàn dựng, nhưng mà trong ảnh có thể thấy ánh mắt Lạc Tĩnh Dực rạo rực đến nỗi  cảm giác giây tiếp theo nàng liền đè Trần Cách lên bàn làm ngay tại chỗ.

【A a a cp của ta quá đẹp đôi! Số tiếp theo nhất định vẫn phải tiếp tục phát đường đó!】

【 Các ngươi đã đến nước này lại quay đầu không chịu kết hôn rất khó ăn nói với quần chúng nhân dân nha 】

【Kết hôn kết hôn kết hôn. Chuyện quan trọng đều phải nhắc ba lần 】

【E hèm các đồng đạo, kỳ thực... ở weibo chính chủ không nên nhắc đến chuyện cp a. Đây là quy tắc ngầm. Chúng ta vẫn nên rút về siêu thoại thôi】

【Ok ok, vậy chúc hai người tình chị em xã hội chủ nghĩa trường tồn!!!】

【 MÃI MÃI TRƯỜNG TỒN MÃI MÃI PHỒN VINH】

Lạc Tĩnh Dực tiếp tục cuộn màn hình, thấy khu bình luận đều nhắc tới nàng cùng Trần Cách. Nhìn được một lát, bình tĩnh ngẩng lên hỏi: "Ngươi sợ chuyện này sao?"

"Không phải!" Trần Cách khuôn mặt đầy vẻ chân thành nhìn thẳng Lạc Tĩnh Dực. "Ta chỉ sợ làm La tỷ không thoải mái"

"Ta không có không thoải mái, trái lại còn rất hưởng thụ. Vẫn là chính ngươi đi? Ngươi cùng Tống Như Ngữ lúc còn dính thành một khối cũng không cảm thấy ngươi không thoải mái a" Lạc Tĩnh Dực nói xong, đặt cái ly xuống bàn, xoa xoa tay.

Trần Cách hoàn toàn không nghĩ tới Lạc Tĩnh Dực sẽ nói như vậy.

"Nhắc đến Tống Như Ngữ mới nhớ, nàng đâu rồi?" Lạc Tĩnh Dực hỏi tiếp.

"Ta cũng chưa thấy nàng. Nghe đạo diễn nói nàng trốn trong phòng không ra nữa"

"Vậy thì cứ để như vậy đi. Tống Như Ngữ  ăn mắng không ít, khẳng định  đối với ngươi sẽ sinh ra oán hận, ngươi đừng ở chung với cô ta nữa kẻo lại phát sinh chuyện gì. Lát nữa đem hành lý ra ngoài, ta bảo Phùng Duẫn Hâm sắp xếp một gian ở lầu ba cho ngươi" Lạc Tĩnh Dực đem mọi thứ ra giảng giải một cách hợp tình hợp lý, Trần Cách không có gì phải thắc mắc nữa, cứ theo như vậy làm là được.

Lúc Trần Cách xuống dưới lấy hành lý, đi đến đầu cầu thang liền quay lại, hướng Lạc Tĩnh Dực mà nói: "Thật ra lúc nãy ta tìm La tỷ là để nói cám ơn ..." Ánh sáng vàng dịu từ dưới đất hắt lên chỉ đủ chiếu sáng đến nửa khuôn mặt của Trần Cách, khiến cho lúm đồng tiền của nàng càng thêm sống động, nụ cười có điểm thẹn thùng đáng yêu.

"Đừng khách sáo" Không biết có phải vì uống hơi nhiều rượu hay không, Lạc Tĩnh Dực trong lòng cảm thấy hơi chuếnh. "Chúng ta cp với nhau không cần nói cám ơn"

Trần Cách phì cười một cái, sau đó gật đầu quay đi, vui vẻ nhảy nhót xuống lầu.

.

Trần Cách vừa đi tới cửa phòng, đã nghe thấy tiếng đập đồ đạc ầm ầm bên trong nên lập tức mở cửa xông vào, phát hiện đồ đạc của mình vốn được xếp ngay ngắn trên bàn đều bị hất xuống đất. Chiếc vali không khóa cũng bị mở toang ra, tất cả quần áo của Trần Cách đều bị cắt nham nhở, quăng lung tung chỗ này một cái chỗ kia một cái. Tống Như Ngữ trong tay còn cầm laptop của Trần Cách, thở hổn hển quay đầu lại, đôi mắt đỏ ngầu căm giận trừng trừng nhìn Trần Cách.

"Đồ cầm thú!!!" Tống Như Ngữ giống như điên rồi gào lên "Ngươi dùng thủ đoạn gì nịnh bợ Phùng Duẫn Hâm? Dựa vào cái gì đổi cp? Dựa vào cái gì mà leo lên, còn muốn đâm sau lưng ta!" Vừa dứt lời đã cầm laptop ném về phía Trần Cách. Trần Cách thân thủ nhanh nhẹn tránh được, sau đó lưu loát phi lên chụp lấy cánh tay Tống Như Ngữ bẻ ngoặt ra sau, ấn đầu cô ta xuống bàn.

Tống Như Ngữ chưa kịp phản ứng, chỉ cảm giác một trận đau nhức từ cánh tay truyền tới, mặt mình cũng hoàn toàn dính vào mặt bàn, hoàn toàn không thấy rõ Trần Cách làm gì. Tống Như Ngữ điên cuồng giãy giụa cùng la hét, nhưng Trần Cách sức lực lớn hơn, lại từng học qua judo, có thể dễ dàng khống chế.

"Phát sinh chuyện gì? Sao lại đánh nhau" Tôn Duệ Bân cùng Doãn Dẫn cùng vài nhân viên khác nghe động tĩnh chạy đến.

Doãn Dẫn nhìn tư thế Trần Cách oai hùng, còn Tống Như Ngữ như chuột bị mèo bắt lấy không ngừng giãy giũa, khoái trá huýt sáo một cái, xuýt xoa.

Tống Như Ngữ thấy có người tới, lập tức la lên: "Trần Cách đánh ta! Các ngươi mau báo cảnh sát bắt nàng lại"

Trần Cách lạnh giọng hất mặt lên góc phòng: "Tống Như Ngữ, ta khuyên ngươi không cần đặt điều thêm nữa. Trong phòng này gắn hai cái camera, ngươi nãy giờ làm gì đều bị quay lại. Ngươi có đang xem không, camera man?"

Tống Như Ngữ  lập tức lạnh ngắt cả người, chỉ nhẩm được hai chữ "Thôi chết".

Ban nãy bị bình luận chửi bới dưới weibo làm cho nổi điên, chỉ nghĩ tới việc phá đồ đạc của Trần Cách cho hả giận, hoàn toàn quên mất trong phòng còn camera. Camera còn gật gật hai cái, như đáp lời  Trần Cách.

"Được" Trần Cách buông Tống Như Ngữ ra, nói: "Như ngươi muốn, lập tức báo cảnh sát"

Tống Như Ngữ còn đang tức điên, nhưng thấy Trần Cách lấy di động ra liền hoảng sợ, mau chóng van xin: "Đừng! Đừng báo!"

Tổ đạo diễn nghĩ Trần Cách thật sự muốn báo cảnh sát sẽ nháo ra một trận khó coi, vội chạy đến khuyên nhủ, lại bảo những người khác đến hỗ trợ, đem đồ đạc nhặt lên.

Trần Cách không buồn hé răng đáp lại, lúc này Phùng Duẫn Hâm cùng Lạc Tĩnh Dực đi tới. Lạc Tĩnh Dực liếc mắt đã biết xảy ra chuyện gì, hất cằm ra hiệu cho Phùng Duẫn Hâm. Phùng Duẫn Hâm nhận được ám hiệu lập tức hiểu ý, hướng Trần Cách vuốt nàng: "Ngươi tính toán tổn thất thế nào, ta bắt nàng bồi thường cho ngươi. Bắt đầu từ hôm nay cũng đuổi Tống Như Ngữ ra khỏi đoàn, nếu còn lằng nhằng lập tức báo cảnh sát!"

Lạc Tĩnh Dực gật gật đầu xem như ưng thuận, Phùng Duẫn Hâm liền hiên ngang mà rời đi.

Trần Cách vẫn còn đứng đó thất thần, Lạc Tĩnh Dực đi đến bên cạnh nàng hỏi: "Có bị thương không?"

Trần Cách lắc lắc đầu.

Không bị thương, nhưng vừa rồi bởi vì quá tức giận, dùng sức ấn Tống Như Ngữ quá mạnh, lúc này tay hơi run run.

Lạc Tĩnh Dực thấy tay của Trần Cách không ngừng run lên, trông qua có vẻ vẫn chưa bình tĩnh lại được, bèn lấy ra di dộng gọi cho Triệu Liễm.

"Đêm nay ta không về"

Triệu Liễm "A?"một cái. "Vậy Lạc lão sư ở chỗ nào a?"

"Ta ở bên đoàn phim bên này, phiền ngươi đến thu thập cho ta một chút"

Triệu Liễm: "..."

Lão Phật gia ngủ lại trong thôn?

Ta tin được không?

"Hành lý mang hết qua đây, xuống khách sạn mua một bộ chăn mới gối mới cho ta nữa" Lạc Tĩnh Dực dặn dò.

"Ân ân"

Lạc Tĩnh Dực còn đang nói chuyện điện thoại, tiến đến nắm lấy cánh tay vẫn còn run của Trần Cách, bình tĩnh đón lấy ánh mắt kinh ngạc của tiểu cô nương, nói:

"Trần Cách, đêm nay ngủ cùng ta đi"

Lời tác giả:

Lạc Tĩnh Dực: Đừng sợ, chỉ cần hiểu theo nghĩa đen.