Lý Mặc đã nói như vậy, Lý Thư cũng không tiện nói thêm, "Đại ca, huynh biết là tốt rồi, nương tử không tệ, không thể bỏ lỡ."
"Ừ." Lý Mặc nhìn hắn an ủi, về phần nương tử thì...
Lý Ngôn biết, đối với đại ca mà nói đây là bước đột phá khá tốt, chí ít lần này huynh ấy cũng thừa nhận nữ nhân đó là nương tử bọn họ.
Vén tay áo lên, cầm lấy chậu trên bệ bếp, Lý Ngôn tiếp tục vo gạo, "Được rồi, tam đệ, đệ nhóm lửa, huynh làm cơm."
Lý Mặc nói, "Nhị đệ, hay là đệ đi làm việc đi? Được rồi, nhà Mẫu Đan muốn đóng bao nhiêu đồ?"
"Không nhiều lắm, vài món như rương quần áo, chậu gỗ, thùng tắm, bàn và ..., hai ngày này cần phải làm xong." Lý Ngôn vừa đổ gạo vo sạch vào nồi, vừa trả lời.
"Gấp vậy, còn tưởng ngay cả giường họ cũng muốn cho huynh đóng chứ." Lý Thư giễu cợt nói.
Lý Ngôn nhẹ xuy cười, "Được rồi, đại ca, đệ đi trước đây, tranh thủ ngày mai có thể làm xong."
"Đi đi." Lý Mặc gật đầu.
Lý Ngôn đi, Lý Họa nói, "Đại ca, huynh bận gì thì đi làm đi, để đệ nấu cơm."
Trong nhà có thể nấu cơm chỉ có nhị đệ và tứ đệ, Lý Mặc gật đầu, "Được, để Tiểu Ngũ giúp đệ nhóm lửa."

"Được." Lý Họa tìm những thức ăn nấu bữa trưa coi có gì xào được thì xào.
"Tam đệ, đệ đi xây chuồng heo đi." Lý Mặc thấy Lý Thư đứng đó, phân công nói.
"Ah, thiếu chút nữa quên rồi." Lý Thư vội vàng ra cửa.
Lý Mặc nhìn ra cửa sổ thấy hắn đã đi xa, mới hỏi Lý Họa, "Khế ước?"
Lý Họa hiểu rõ ý của hắn, nói, "Đại ca yên tâm, đệ đã cất."
"Như vậy thì tốt." Lý Mặc lúc này mới yên tâm đi ra ngoài sân, mở gánh trúc ra, chuẩn bị xây hàng rào gà.
--
Trong Tây phòng, Lý Mạn lấy áo choàng ngắn từ trong tủ thay vào, để quần áo bị rách đặt ở đầu giường, nghĩ ngày nào đó rảnh rỗi xem coi có thể vá lại hay không.
Lý Họa để cho nàng nghỉ một lát, thế nhưng sao nàng nghỉ được? Bữa trưa cũng nên làm chứ.
Lập tức đứng dậy, nàng nhìn ra ngoài cửa sổ thấy Lý Thư đang dùng đá xây gì đó, lúc này nàng lập tức nghĩ tới chuồng heo.

Không tệ, có chuồng heo, heo con dê con có nhà rồi.
Vui mừng ra ngoài, lại thấy Lý Mặc đào đất chống cây làm hàng rào, lúc này, nụ cười đông đầy hai bên gò má.
Nam nhân nhà này đúng thật không tệ, tri kỷ.
Như vậy, trưa nên làm chút gì đó cho bọn họ ăn mới được.
Lý Mạn vào phòng bếp, thì thấy Tiểu Ngũ đang nhóm lửa, Lý Họa rửa thức ăn.
"Rửa gì vậy? Ta đến giúp." Lý Mạn đến gần, thấy bắp cải trắng ngâm chua đã rửa sạch.
Lý Họa để bắp cải trắng ngâm chua đã rửa sạch vào cái mâm, chỉ vào ghế cười nói với nàng, "Nàng ngồi đi, gần xong rồi."
Lý Mạn nhìn hắn cắt bắp cải trắng ngâm chua thành những khúc lớn nhỏ, sau đó định bỏ vào chảo xào, bước lên phía trước ngăn lại, "Cứ như vậy xào sao?"
Lý Họa có chút không hiểu lời của nàng.
Lý Mạn nhìn bệ bếp cũng không có thức ăn gì khác, nhất thời hơi khó khăn, đồ ăn ngâm nhà họ nàng đã ăn rồi, chua muốn rơi răng, cứ xào như vậy, làm sao ăn với cơm được.
Linh quang nàng chợt lóe lên, kéo Lý Họa đi vào sân.
Lý Họa có chút không hiểu, khi theo nàng đến cái hồ nhỏ sâu nuôi cá, nở nụ cười, "Muốn ăn cá?"
Mấy con cá trong hồ, đó là đại ca cố ý dặn giữ lại.