Thấy bánh bao thịt lại trở về trong bát, Lý Mạn thật muốn lấy đôi đũa gắp bỏ trở lại.
"Ta thật sự là không thích ăn bánh bao." Khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng nhăn nhó, gắp bánh bao bỏ vào bát Lý Mặc, mắt to mê người như nai con, ra vẻ tội nghiệp nhìn hắn.
Tim Lý Mặc hung hăng nhảy thình thịch, cuống quýt cúi đầu, đếm hạt cơm trong bát, ngay cả chuyện bánh bao cũng không nhớ.
Cuối cùng không cần ăn bánh bao, Lý Mạn mỉm cười, đôi mắt to đen lấp lánh cong thành trăng lưỡi liềm, tràn đầy ánh sáng.
Ba người ở bên cạnh nhìn đến ngây dại.
...
Ăn cơm tối xong, Lý Mặc rửa bát nồi, không có chuyện gì cho nàng làm, nên vào nhà nghỉ ngơi, hôm nay nàng đi bộ nhiều, hai bàn chân đều rất đau.

Nằm sấp trên giường, Lý Mạn buồn ngủ đến không mở mắt ra được, trong mơ màng nghe tiếng đập cửa , nàng muốn trả lời, cũng cảm thấy rằng mình nên trả lời, mí mắt chớp vài cái, nhưng không tài nào mở mắt ra được.
Lý Mặc mang theo một thao nước nóng đặt gần lò sưởi đầu giường, rầu rỉ nhìn nữ nhân giãy dụa trên giường.
Một ngày đi đường, nếu có thể tắm hoặc ngâm chân, thân thể sẽ thoải mái hơn.
Nhưng nàng, dường như rất mệt.
Vừa định xoay người đi ra ngoài, nghe thấy Lý Mạn hừ một tiếng, trở mình lăn đến gần mép giường, Lý Mặc vội đưa tay qua, kết quả là thân thể mềm mại lăn vào khuỷu tay mình.
Hắn vội vàng để thao nước xuống, hai tay ôm nàng vào trong giường, kéo chăn đắp cho nàng.
Ai biết, hắn mới vừa ngồi dậy, Lý Mạn liền xoay người một cái, một chân giơ lên đạp mền xuống dưới chân, khuôn mặt nhỏ nhắn vừa vặn lớn bằng lòng bàn tay đang cọ tới cọ lui, như con mèo nhỏ rên rỉ, mày thì đang nhíu lại, dường như không tìm được một tư thế thoải mái để ngủ.
Lý Mặc biết hôm nay nàng đi bô rất mệt, toàn thân mỏi mệt, nghe Lý Tiểu Ngũ nói khi đi nàng còn ngồi xe đẩy, nhưng khi về thì đi bộ hoàn toàn, đôi mắt không khỏi nhìn đôi chân nhỏ của nàng, mới phát hiện nàng chưa cởi vớ ra.
Hèn chi ngủ thấy khó chịu!
Trong mắt Lý Mặc lộ ra nụ cười ôn nhu, khom lưng giúp nàng cởi vớ, một đôi chân nhỏ trắng mềm, không đủ một nắm tay của hắn, thấy bàn chân đỏ bừng, có vài nơi còn rách da, lòng hắn dâng lên thương tiếc vô hạn, để thao nước bên cạnh, sau đó cầm đôi chân Lý Mạn ngâm vào trong nước nóng.
Chân ngâm vào nước nóng, Lý Mạn đang ngủ thoải mái khẽ ngâm, nhưng mà, ngủ không thành thật, đôi chân trong thao nước bỗng nhiên đá một cái, nước văng lên mặt Lý Mặc.
Lý Mặc kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn Lý Mạn còn mơ mơ màng màng ngủ, nhẹ cười khẽ, dùng tay áo lau mặt, sau đó, đưa tay vào nước nóng, giúp nàng xoa bóp chân, sức lực rất nhẹ.

Đến khi nước nóng lạnh dần, Lý Mặc mới lấy đôi chân đỏ ửng của nàng ra, lau khô, bỏ vào trong chăn.
Đóng cửa sổ lại, lúc này hắn mới đem thao nước và ngọn đèn dầu ra khỏi phòng.
Mới vừa ra khỏi phòng, bên tai liền nghe giọng nói của Lý Ngôn, "Đại ca?"
Tim Lý Mặc nhảy lên, không hiểu sao trên trán đổ mồ hôi lạnh, quay đầu đã thấy nhị đệ đã ở ngay trước mặt, "Nhị đệ, trở về rồi sao?"
"Đại ca từ trong phòng này đi ra?" Lý Ngôn nghi ngờ nhìn cửa phòng, rồi quay lại nhìn Lý Mặc.
Lý Mặc "Ừ" một tiếng, nói rằng, "Nàng đang ngủ."
"Ah." Lý Ngôn hơi thất vọng, cả ngày nay hắn chưa nhìn thấy nàng, "Đại ca, thao nước này để làm gì vậy?"
"Nước này để cho nàng tắm." Lý Mặc đột nhiên cảm thấy hai tai mình nóng lên, "Nàng, nàng đã ngủ rồi, nên ta đem ra."
"Hửm?" Lý Ngôn nhìn hắn thật lâu, rõ ràng không tin.

Lý Mặc không nói nữa, chỉ lấy ngọn đèn dầu nhét vào tay Lý Ngôn, bưng thao nước ra sân đổ.
"Đại ca, nàng không tắm để đệ tắm đi, đệ đang nóng nực đây." Lý Ngôn nói liền đuổi theo Lý Mặc.
Lý Mặc giả vờ không nghe thấy, lập tức đổ nước đi.
"Đại ca?" Lý Ngôn buồn bực nhìn thao không.
Lý Mặc giả vờ ngạc nhiên, Ah một tiếng, mới nói, "Hả, đệ muốn tắm sao? Nước này đã lạnh, đại ca sẽ nấu một ít nước nóng cho đệ."
"À, được." Lý Ngôn ngừng lại, trả lời, trong lòng vẫn đang suy nghĩ vừa rồi đại ca ở trong phòng nữ nhân kia, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.