Edit: Sahara

"Lão già....."

"Cha....."

"Tần lão gia tử!"

Thấy Tần phụ hôn mê, ngay cả nha sai cũng hốt hoảng, bọn họ đến báo hỉ, không muốn cuối cùng lại đổi thành báo tang đâu....

Cũng may Tần mẫu thấy tình hình không ổn liền ấn mạnh xuống nhân trung của Tần phụ, bấy giờ, Tần phụ mới từ từ tỉnh lại.

"Tốt rồi!" Một người đứng bên cạnh nói: "Aiz da, Tần lão ca, huynh cũng quá kích động rồi."

Sau khi Tần phụ tỉnh lại thì lập tức hỏi quan sai để xác định tin tức: "Vừa rồi tôi nghe thấy quan sai đại nhân nói Tần Chung nhà chúng ta chiếm.... Ngao đầu?" Giọng Tần phụ nghe có vẻ hồi hộp.

Quan sai báo hỉ lập tức đáp: "Dạ phải, Tần lão gia, Tần tướng công đỗ hạng nhất!"

"Tốt! Tốt quá! Tốt quá!....." Tần phụ cười to, cười một hồi lại rớt nước mắt. Tần gia bọn họ cuối cùng có thể vực dậy lần nữa rồi. Cả đời của ông chỉ mong mỏi, hy vọng trong đám hậu bối của Tần gia, bất kể là ai cũng được, chỉ cần có một người có bản lĩnh giúp Tần gia khôi phục lại vinh quang ngày xưa. Cho nên ông mới tận lực giúp đỡ người hai phòng kia. Nhưng thật không ngờ, cả đời mong mỏi, thì ra người có tiền đồ nhất lại ở ngay trong nhà mình.

Tần mẫu thấy Tần phụ kích động như vậy, đành phải tự mình ra mặt: "Các vị quan gia vất vả rồi, mời vào nhà uống chung trà. Đại Ni, mau đi gọi đại tẩu và đại ca con về mau. Nếu có thể thì cũng bảo tướng công con xin nghỉ về nhà ngay đi."

"A, dạ, con đi ngay đây!" Mã Đại Ni hưng phấn dạ. Há há há, mình trở thành nhị tẩu của tú tài lão gia rồi.

Người trong thôn vây quanh quan sai, Tần phụ và Tần mẫu cùng trở về Tần gia, rồi giúp hai ông bà tiếp đãi khách khứa. Lúc Tần gia còn chưa sa sút, Tần mẫu đã quen với việc ứng phó với các loại thế thái nhân tình. Bà trực tiếp lấy một lượng bạc thưởng cho quan sai báo hỉ.

Hai quan sai càng cười vui vẻ hơn, luôn miệng gọi Tần mẫu là Tần thái phu nhân, còn nói có gì cần hỗ trợ thì cứ việc tìm bọn họ. Tần mẫu biết rõ dáng vẻ thường ngày của bọn họ đối với bá tánh bình thường là như thế nào. Hiện tại, bọn họ có thái độ này hoàn toàn là vì nể mặt Tần Chung.

Đúng lúc này, Mã Đại Ni trở về, theo sau nàng ta còn có Trương Thúy Thúy và Tần Phấn, ngay cả Tần Diệu cũng mặt mày hớn hở xin nghỉ về nhà.

"Sao các con về nhanh vậy?" Mới có một tý, nhà lão nhị hẳn là còn chưa kịp tới huyện thành.

"Mẹ, lúc chúng con bán đồ ăn ở bến tàu, nghe thấy có người nói bên phủ nha đã gởi công văn báo thành tích thi viện về huyện nha, nói là công tử của huyện thái gia và Tần Chung của Tần gia ở Tiểu Thanh Thôn đều thi đỗ. Chúng con vừa nghe xong, thầm nghĩ Tần Chung ở Tiểu Thanh Thôn không phải chỉ có một mình tam đệ nhà chúng ta sao? Chuyện lớn như vậy, chúng con còn lòng dạ nào buôn bán nữa? Chúng con nghĩ ở nhà lúc này chắc là có rất nhiều khách đến, cho nên lập tức dọn hàng trở về." Trương Thúy Thúy càng nói càng lưu loát, cả người không giấu được tâm trạng vui mừng, vội vàng đem dẹp hai thùng gỗ to rồi trở ra tiếp khách. Trước đó Trương Thúy Thúy luôn muốn khuếch trương việc buôn bán này, nhưng lại sợ công thức món ăn bị người ta thầm thương trộm nhớ, chính vì băn khoăn này mà nàng luôn chậm chạp không hành động. Bây giờ thì tốt rồi, tam đệ thi đỗ tú tài, Tần gia bọn họ cũng coi như có chỗ dựa.

Tần Phấn xoa xoa tay không biết nên nói thế nào, nhưng vẻ mặt hưng phấn kia đã đủ nói lên tâm trạng của hắn. Tần Diệu thì càng khỏi phải nói, hằng năm hắn ở bến tàu làm việc, tiếp xúc đủ loại người, đương nhiên là khác với những người cả đời chỉ ở thôn quê. Tần Diệu lại càng hiểu rõ trong nhà có một người thi đỗ công danh là có bao nhiêu điều lợi.

Sau khi Tần phụ hồi phục lại tinh thần, liền hăng hái nói: "Lão bà tử, mau đi chuẩn bị! Phải đãi mọi người đến chúc mừng một bữa cơm! Chờ sau khi lão tam về, chúng ta lại làm một bữa tiệc."

"Hay thật! Tần lão ca đúng là rộng rãi, không hổ là cha của tú tài lão gia."

Câu này quả là nói trúng tim Tần phụ, làm Tần phụ cười không khép miệng.

Không cần Tần mẫu tiếp đón, mọi người đều chủ động hăng hái giúp một tay. Rất nhiều người nhìn thấy Tần Phương tay chân nhanh nhẹn, cần mẫn phụ giúp, trong lòng đều thầm nổi lên ý muốn kết thông gia. Nghe nói cô con gái nhỏ này của Tần gia đang tính chuyện hôn sự. Mấy ca ca, tẩu tẩu của Tần Phương, người nào cũng có việc làm, cộng thêm một ca ca là tú tài, mà cô nương người ta còn biết thêu thùa kiếm tiền, quả thật là một con dâu hoàn mỹ người người mong muốn.

Người đại phòng, nhị phòng cũng đã hay tin. Già trẻ lớn bé vội dắt nhau đến. Bọn họ ngồi ngay bên cạnh Tần phụ và hai vị quan sai. Tần đại bá, Tần nhị bá còn tự giới thiệu bản thân với hai vị quan sai rằng bọn họ là đại bá công và nhị bá công của tú tài.

(*đại bá công, nhị bá công: bá là từ gọi anh của cha, thúc là từ gọi em của cha.)

Sắc mặt Tần mẫu hơi khó coi một chút, có điều trước mặt nhiều người, bà không tiện nói gì. Chuyện xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài.

Ngay lúc này, lại có người đến Tần gia.

Người tới là một đôi phu thê trung niên và một thiếu niên khoảng mười bảy tuổi. Người phụ nhân kia trông có vẻ nhỏ hơn Tần mẫu, đầu bao khăn trùm, nhìn gọn gàng sạch sẽ, gặp người liền mỉm cười ba phần, trông khá ôn hòa.

Bà ấy vừa vào nhà liền chào hỏi Tần phụ và Tần mẫu.

"Tần đại tẩu...."

Tần mẫu cười thân thiện hơn: "Xa như vậy, sao các người cũng tới đây?"

"Chúng tôi đến Tiểu Thanh Thôn thăm người thân, trùng hợp nghe được tin lão tam nhà mọi người đỗ tú tài. Chuyện vui lớn như vậy, chúng tôi đã biết thì sao có thể không đến chúc mừng được chứ?" Vị phụ nhân kia nói bằng giọng rất ôn hòa.

Tần mẫu nghe xong thì gật đầu: "Thúy Thúy, mau rót trà cho Phú Quý thúc và Quế Hoa thẩm của con."

Trương Thúy Thúy dạ, sau khi rót trà cho hai người kia thì đi theo sau Tần mẫu vào phòng: "Mẹ, lý do bọn họ tới còn không phải là để xem mắt sao?"

Sắc mặt Tần mẫu hơi khó coi, Triệu Phú Quý và Hoàng Quế Hoa này là người thôn bên cạnh. Nhân khẩu trong nhà đơn giản, có hai đứa con trai, đứa lớn đã thành thân, đứa nhỏ chính là thiếu niên đi theo hai người bọn họ đến đây. Nhà Triệu gia có ba mươi mấy mẫu đất, cũng xem như khá giả. Nghe nói hai phu thê họ làm người không tệ, chưa từng xảy ra chuyện tranh chấp với người trong thôn, đối với hai đứa con trai cũng công bằng.

Đặc biệt là đứa con trai nhỏ, tính cách trầm ổn, dáng vẻ đường hoàng, có thể chịu được khổ. Vào thời điểm nông nhàn, hắn đi khắp hang cùng ngỏ hẻm làm chút buôn bán nhỏ, lợi nhuận thu vào không ít hơn thu hoạch một năm trồng trọt của Triệu gia.

Điều kiện của Triệu gia quả thật tốt hơn rất nhiều so với những người đến cầu thân khác. Hơn nữa Triệu gia chỉ ở ngay thôn bên cạnh, cách Tiểu Thanh Thôn chỉ có nửa canh giờ đi đường, qua lại cũng thuận tiện. Quan trọng nhất là đứa con trai nhỏ nhà họ, Tần mẫu cũng đã hỏi thăm rất nhiều về hắn, bà thật lòng cảm thấy hắn là một nhân tuyển rất tốt.

Nhưng chuyện ngày hôm nay đã làm Tần mẫu phải đắn đo suy nghĩ lại.

Triệu gia và Tần gia vốn không có chút quan hệ nào. Triệu gia ở Lâm Thôn, mới chỉ là giai đoạn đề thân mà bọn họ đã đến đây ngay thời điểm này, chẳng lẽ là muốn nhân lúc đông người khiến mọi chuyện như ván đóng thuyền? Vậy mà nói tính tình hai phu thê Triệu Phú Quý rất tốt? Tần mẫu hừ lạnh, tính tình đúng là rất tốt, nhưng tâm cơ cũng không ít.

Nhưng mà... Thật tiếc cho tiểu tử kia.

"Đừng để ý bọn họ! Con cùng mọi người đi nấu cơm đi! Bảo Phương nhi đừng ra ngoài! Mẹ ra ngoài xem thử, tránh cho bọn họ ăn nói bậy bạ."

Trương Thúy Thúy vội vàng gật đầu.

Sau khi một nhà ba người Triệu gia ngồi xuống, vẻ mặt thiếu niên kia có hơi không tốt. Hắn ta tên Triệu Thiên Tứ, nhìn khắp sân Tần gia nếu không phải thân thích thì cũng là người cùng thôn. Triệu Thiên Tứ khẽ nói: "Mẹ, sao mẹ không nói trước là đến Tần gia?"

"Mẹ mà nói thì con chịu đi à?" Hoàng Quế Hoa cũng hạ thấp giọng.

"Nhưng mà.... Nhưng mà chuyện này là sao? Chúng ta và Tần gia đâu có quan hệ gì, hiện tại hai người lại dẫn con đến, người ở đây sẽ nghĩ thế nào?" Mọi người trong sân đều nhìn về phía một nhà Triệu gia, ánh mắt ai cũng mang theo suy tư. Ở đây đều là người của Tiểu Thanh Thôn, người của Lâm Thôn lại đột nhiên đến Tần gia, còn dẫn theo một tiểu tử tuổi đã cập kê, chẳng lẽ hôn sự của tiều cô nương Tần gia đã định rồi?

"Mẹ đang suy nghĩ cho con! Không phải con đã lén nhìn cô nương kia từ xa, cảm thấy vừa ý đó sao? Mẹ vốn dĩ cũng không gấp, làng trên xóm dưới, điều kiện nhà chúng ta cũng đâu thua ai. Nhưng hiện giờ Tần gia có một tú tài, lựa chọn của nhà người ta cũng sẽ nhiều hơn, nếu không nắm bắt tốt, chúng ta rất có thể sẽ mất cửa hôn sự này."

"Dù vậy thì... Thì chúng ta cũng không nên làm như thế này. Chúng ta không thể tiếp tục ở lại. Mẹ, chúng ta mau về thôi!"

Hoàng Quế Hoa ngồi yên bất động, còn kéo Triệu Phú Quý không cho ông ta đứng dậy.

"Hai người không đi, con đi!" Triệu Thiên Tứ lập tức đứng lên, đi đến trước mặt Tần mẫu, mặt hơi đỏ, nói: "Tần thẩm, con xin phép về trước!"

Nói xong, Triệu Thiên Tứ lại nhìn mọi người trong sân, nhỏ giọng nói một câu xin lỗi rồi cúi đầu bỏ đi.

"Aiz, đứa nhỏ này..." Hoàng Quế Hoa thấy Triệu Thiên Tứ đi rồi, có tiếp tục ở lại cũng vô dụng, nên cũng cáo từ với Tần mẫu.

Tần mẫu nhìn theo bóng lưng Hoàng Quế Hoa và Triệu Phú Quý, âm thầm hừ lạnh. Bà chợt nghĩ tới bộ dáng xấu hổ của Triệu Thiên Tứ, lòng thầm than một câu thật đáng tiếc.

"Tần tẩu, vừa rồi là phu thê Triệu Phú Quý và con trai nhỏ của bọn họ phải không? Mấy người họ đến đây làm gì?" Sau khi có người lên tiếng hỏi thì những người còn lại liền dỏng tai lắng nghe.

Tần mẫu cười trả lời: "Có thể làm gì chứ? Chẳng qua là trùng hợp đi ngang qua đây, thấy trong nhà đông vui nên vào xem náo nhiệt."

"A..." Xem ra cửa hôn sự này vẫn còn chưa định.

Cùng lúc đó, sau khi Vương gia và Lý gia ở huyện thành biết kết quả thi viện, phản ứng của hai nhà đều khác nhau.

Làm huyện lệnh, Vương huyện lệnh là người biết kết quả sớm nhất. Thấy Vương Bác Quân đã đỗ kỳ thi viện, trong lòng Vương huyện lệnh cực kỳ vui vẻ, lập tức giăng đèn kết hoa, căn dặn người trong nhà chuẩn bị, một khi Vương Bác Quân về đến lập tức mở đại tiệc.

Vương phu nhân cũng mừng rỡ không thôi: "Bác Quân nhà chúng ta đúng là thông minh, nếu trước đây lão gia để nó đi thi sớm một chút, nói không chừng đã đỗ tú tài từ lâu rồi."

Vương huyện lệnh lắc đầu: "Tứ thư ngũ kinh và sách luận của Bác Quân đều rất trôi chảy, nhưng khoa vật thật thì chỉ miễn cưỡng mà thôi. Phu nhân cứ nhìn thứ hạng của nó thì biết. Nhân trung long phụng chân chính trong huyện chúng ta là Tần Chung!"

Ý cười trên mặt Vương phu nhân vơi đi một ít: "Tần Chung kia đúng là có bản lĩnh! Nhưng mà lão gia à, Bác Quân đã rất phấn đấu, lão gia nhìn xem, mấy thanh niên trai tráng trong huyện chúng ta, có người nào còn nhỏ mà đã có tiền đồ như Bác Quân nhà chúng ta không?"

"Phải, Bác Quân rất phấn đấu!" Vương huyện lệnh vẫn lắc đầu, ông ta muốn nói tuy hiện tại Vương Bác Quân đã đỗ, nhưng mấy kỳ thi phía sau còn khó khăn hơn nhiều. Nhưng vừa nhìn sắc mặt Vương phu nhân, Vương huyện lệnh lập tức đổi lời.

Chuyện Tần Chung chiếm ngao đầu đối với Vương huyện lệnh và Vương phu nhân, nhiều lắm cũng chỉ cảm khái một câu con nhà người mà thôi. Nhưng với Lý phu nhân thì chẳng khác nào sét đánh ngang tai.

Ban đầu, khi nghe tin Vương Bác Quân đã đỗ tú tài, Lý phu nhân vui vẻ cười đến chảy nước mắt: Ông trời phù hộ, mẹ con bọn họ vất vả mưu tính cuối cùng cũng không có uổng phí.

Tuy nhiên, Lý phu nhân còn chưa vui vẻ được bao lâu thì hạ nhân đã bẩm báo tiếp: "Phu nhân, không chỉ mình đại cô gia thi đỗ, nhị cô gia cũng thi đỗ, còn là hạng nhất!"

Lý phu nhân nhất thời chưa kịp phản ứng nhị cô gia trong miệng hạ nhân là ai: "Nhị cô gia nào?"

"Chính là phu quân của nhị tiểu thư, Tần cô gia! Nhị cô gia chiếm ngao đầu thi viện, lúc này quan sai đã đến Tiểu Thanh Thôn báo tin vui."

Xoảng!

Tách trà trong tay Lý phu nhân rớt xuống đất.

Lộ trình trở về là xuôi dòng mà đi, thời gian ngắn hơn một ngày so với lúc đi thi. Chạng vạng ngày thứ năm, rốt cuộc Tần Chung và Lý Ỷ La cũng về đến bến tàu Vân Dương huyện.