Edit: Sahara

Tiền phu nhân nhìn Lý phu nhân, trong mắt Tiền phu nhân chợt lóe lên chút cảm xúc kỳ lạ, bà mỉm cười nói: "Đa tạ phu nhân khen tặng, nghĩa nữ này của ta đúng là tâm tư thông tuệ."

(*thông tuệ: thông minh.)

Lý phu nhân cảm thấy ánh mắt Tiền phu nhân nhìn mình còn có hàm ý sâu xa gì đó, nhưng không đợi Lý phu nhân nghĩ ra thì Tiền phu nhân đã quay đầu đi. Lý phu nhân nhíu mày: Tiền phu nhân này sao lại quái lạ như vậy?

Mãi đến khi màn đêm buông xuống, yến thọ mới kết thúc.

Tất cả mọi người cáo từ Vương gia rồi ra về.

Vương Bác Quân thấy Lý Nguyệt Nga, liền bước nhanh tới cạnh nàng ta, giọng nói mang chút cảm giác chia sẻ bí mật: "Nương tử, nàng đoán xem ta đã gặp ai ở tiền viện?"

Lý Nguyệt Nga a một tiếng, mỉm cười hỏi: "Ai?"

"Hoàng tam gia! Không ngờ ông ta đứng cũng không đứng nổi, vậy mà vẫn sai người khiêng ông ta đến mừng thọ Vương gia." Thanh danh Hoàng tam gia ở Vân Dương không tốt, Vương Bác Quân không hề che giấu vẻ vui sướng khi người gặp họa.

Lý Nguyệt Nga chỉ ừm một tiếng, mãi cho đến khi cả hai đều đã lên xe ngựa, nàng ta mới vuốt vuốt lớp y phục bị nhăn giúp Vương Bác Quân: "Chuyện người khác, tướng công đừng để ý tới, chuyện đứng đắn trước mắt là phải chuyên tâm thi khoa cử."

Hứng thú muốn nhiều chuyện một chút của Vương Bác Quân tắt ngấm lập tức, khẽ gật đầu nhẹ: "Ta biết rồi!" Dứt lời thì không nói thêm gì nữa, nghiêng đầu nhìn sang hướng khác.

Lý Nguyệt Nga nhíu mày, nhưng rất nhanh đã khôi phục lại vẻ mặt bình thản, tiện tay cầm lấy một quyển sách trong xe lên xem.

Vương Bác Quân thầm liếc trộm một cái, thấy đó là tứ thư ngũ kinh, trên mặt liền hiện vẻ đau khổ: "Nương tử, sách đó thì có gì hay đâu?"

Lý Nguyệt Nga lật một trang sách, cũng chẳng ngẩng đầu lên: "Thiếp biết chàng thích thi thơ, nhưng suy cho cùng thi thơ không nằm trong đường khoa cử, ngày thường chàng chơi đùa một chút, thiếp không phản đối. Hiện nay, thi khoa cử là tứ thư ngũ kinh và khoa vật thật, dù buồn tẻ chán ngắt mấy cũng cần phải đọc. Nếu thiếp muốn đốc thúc chàng học hành, đương nhiên tự mình cũng phải thông hiểu mới được."

Lời Lý Nguyệt Nga làm Vương Bác Quân kinh ngạc: "Nương tử, nếu nàng mà là nam nhi, có thể đổi chỗ với ta thì tốt quá! Như vậy, nàng có thể đi thi khoa cử, còn ta mỗi ngày ở nhà đánh đàn ngâm thơ. Ông trời đúng là biết cách trêu người!" Vương Bác Quân chưa bao giờ cho rằng nữ tử thấp kém hơn nam nhân, hắn thích nữ tử thiên kiều bá mị, càng thương tiếc hoàn cảnh các nàng.

(*thiên kiều bá mị hay thiên kiều bách mị: một trong những tục ngữ khen ngợi vẻ đẹp tuyệt trần.)

Lý Nguyệt Nga khẽ cười, nét mặt không mấy gì để ý, nhưng trong lòng lại thầm thở dài, nếu nàng mà là nam nhân.....

Lần này về nhà, Lý Ỷ La nói tranh thêu bán được một trăm lượng, ấy vậy mà mọi người trong nhà lại không kinh ngạc bao nhiêu.

Trương Thúy Thúy nói với vẻ mặt nghiêm túc: "Đệ muội, tranh muội thêu đẹp như vậy, tẩu thấy giá này quá có lợi cho người mua." Trương Thúy Thúy ở bến tàu buôn bán nhỏ một tháng này, làm cho tính tình cũng phóng khoáng hơn: "Nhưng chuyện muội bán được nhiều tiền như thế, tự chúng ta biết là được vẫn không nên truyền ra ngoài thì tốt hơn. Ta và đại ca muội chị làm chút buôn bán nhỏ, vậy mà trong ngoài đã có không ít người hỏi thăm rồi."

Mã Đại Ni không biết lại vừa ăn cái gì, mồm miệng bóng nhẫy, nàng ta lau miệng một cái rồi lớn tiếng nói: "Hỏi thăm thì sao chứ? Còn không phải chỉ có thể nhìn mà ghen tỵ thôi à? Đại tẩu, sau này nhìn thấy mấy kẻ đó, cứ mắng cho một trận là xong. Nếu tẩu mắng không lại thì cứ kêu muội, xem muội có mắng họ đến không ngóc đầu dậy không cho biết. Cả một đám suốt ngày cứ thương nhớ đồ của người khác." Do trước kia đại phòng, nhị phòng luôn tìm cách vơ vét của Tần gia, Mã Đại Ni cũng bị liên lụy chịu không ít khổ, cho nên đối với những việc làm như thế quả thật là căm ghét tận xương tủy.

Tần mẫu cũng gật đầu: "Nhà lão nhị nói không sai! Gặp những kẻ không cần thể diện đó, con phải bỏ mặt mũi xuống mới được." Thái độ người trong thôn đối với chuyện làm ăn mua bán của Tần gia, đầu tiên là hỏi thăm xem kiếm được bao nhiêu tiền, sau đó thì lại có không ít người không kiềm được mà do hỏi công thức món ăn từ trong tối lẫn ngoài sáng. Khiến Trương Thúy Thúy và Tần Phấn thấy phiền không thôi.

Mã Đại Ni và Tần Diệu thì khác, tính tình hai người này vốn dĩ đã không nể nang ai, nên hai phu thê cùng đồng tâm hợp sức mắng chửi những người dò hỏi kia đến mức không chốn dung thân.

Tần mẫu vừa dứt lời, cả người Mã Đại Ni liền bị chấn động, quay phắt sang nhìn Tần mẫu.

Tần mẫu bị Mã Đại Ni nhìn đến nỗi không hiểu gì cả: "Con nhìn mẹ như vậy làm gì?"

"Mẹ, con gả vào Tần gia lâu vậy rồi, đây là lần đầu tiên mẹ khen con đó!" Mã Đại Ni không dám tin mà che miệng mình lại.

"Con...." Tần mẫu vừa bực mình vừa buồn cười: "Con cũng chỉ được mỗi cái miệng lợi hại thôi."

Mã Đại Ni không thèm để bụng chút xíu nào, ngược lại còn vui mừng hớn hở: "Tướng công bảo con nên làm cho mẹ vui vẻ, con còn chưa bắt đầu làm thì mẹ đã khen con rồi. Đợi tướng công về, con nhất định phải nói cho chàng nghe."

Lý Ỷ La bật cười. Tần mẫu cũng là một lời khó nói hết biểu tình.

Trương Thúy Thúy cười cười. Nàng ta không giỏi đôi co với người ta, nhưng trong lòng rất có chính kiến, muốn có được lời khách sáo từ miệng Trương Thúy Thúy thì đúng là si tâm vọng tưởng.

Lý Ỷ La nghe cả nhà nói chuyện mà thầm có chút chột dạ. Mỗi lần báo tiền, nàng... nàng đều nói bớt đi rất nhiều. Người khác không tính, nhưng với Tần mẫu, nàng ít nhiều cũng thấy áy náy.

Đang nghĩ ngợi, Trương Thúy Thúy lại lên tiếng: "Mẹ, bây giờ chúng con đều kiếm được tiền, cũng không thể để mình tam đệ muội nộp nhiều tiền như vậy nữa được. Mỗi phòng chúng con đều nộp lên nửa lượng bạc, mẹ thấy thế nào?"

"Hả?" Mã Đại Ni há hốc mồm, tiền tháng trước họ đã tiêu hết rồi còn đâu.

Tần mẫu vừa nghe liền gật đầu: "Không tệ! Tuy Ỷ La kiếm được nhiều tiền hơn các con, nhưng cũng là kiếm từ từng đường kim mũi chỉ, Tần gia chúng ta không có quy tắc ai kiếm được nhiều tiền thì phải nộp nhiều. Kiếm được nhiều hay ít đều là bản lĩnh của mỗi người, không thể nói ngươi có bản lĩnh thì ngươi đáng bị thiệt thòi."

"Vậy.... Vậy mẹ, người thấy bắt đầu nộp từ tháng sau có được không?" Mã Đại Ni nói mà lòng đầy thấp thỏm, vất vả lắm mới được mẹ chồng khen một câu, nàng không muốn mới đó lại bị mắng một trận đâu.

"Tại sao? Mấy lời ta vừa nói, con không nghe vào tai à?" Tần mẫu trừng mắt.

"Không... Không phải! Con và tướng công đều đồng ý nộp tiền, có điều... có điều tiền kiếm được tháng này, đã bị chúng con xài hết rồi....." Nói xong chữ cuối cùng, Mã Đại Ni liền rụt cổ lại.

"Ngươi nói cái gì?" Tần mẫu quát lên: "Những hai lượng bạc, chỉ trong thời gian ngắn như vậy mà các ngươi xài hết rồi?" Tần mẫu chụp lấy cây chổi lông gà trên bàn, đánh lên người Mã Đại Ni.

"Ui da!" Do Mã Đại Ni rụt cổ, Tần mẫu lại quá nhanh tay, nên roi đầu tiên đã đánh thẳng vào lưng Mã Đại Ni, làm nàng ta nhảy dựng lên, sau đó chạy đi nhanh như thỏ.

"Mẹ, đừng đánh mà, sau này con và tướng công không dám nữa!" Mã Đại Ni ôm đầu chạy tán loạn trong sân.

Tần mẫu rượt đuổi vài vòng thì mệt đến thở dốc: "Ngươi chờ đó! Chờ lão nhị về, xem ta làm sao thu thập hai đứa các ngươi!"

Lý Ỷ La vội bước tới, vuốt lưng cho Tần mẫu: "Mẹ, đừng tức giận kẻo lại sinh bệnh hại thân. Nhị ca, nhị tẩu kiếm được tiền dĩ nhiên phải tiêu xài, trong lòng họ tự có tính toán mà." Bây giờ vô sự, nhưng chờ sau này phân gia rồi, gặp phải chuyện cần tiền gấp, họ tự nhiên sẽ biết nặng nhẹ.

Tần mẫu thì tức chết: "Chúng nó thì biết tính toán khỉ gì! Chờ lão nhị về, ta thế nào cũng phải treo nó lên mà đánh!"

Mã Đại Ni vừa đứng lại được một chút thì hai chân chợt mềm nhũn, treo... treo lên đánh?

Lý Ỷ La lấy chổi lông gà ra khỏi tay Tần mẫu, kéo bà lại rồi kề tai nói nhỏ: "Mẹ, đừng giận nữa! Con có vài lời muốn nói với mẹ."

Tần mẫu nghe vậy thì hung hăng trừng mắt nhìn Mã Đại Ni một cái nữa, rồi mới theo Lý Ỷ La vào phòng.

Mã Đại Ni nghĩ mà sợ đến toát mồ hôi đầy trán, rồi nói với Trương Thúy Thúy: "Vẫn là tam đệ muội tốt bụng, sợ muội bị đánh nên dỗ mẹ đi chỗ khác."

Tính cách Trương Thúy Thúy và Mã Đại Ni hoàn toàn trái ngược nhau. Trương Thúy Thúy nội liễm, Mã Đại Ni xốc nổi. Trương Thúy Thúy toàn tâm toàn ý dành dụm cần kiệm, có ý thức gian nan khổ cực. Mã Đại Ni lười biếng còn bê bối, chỉ biết hôm nay không lo ngày mai.

Đối với Mã Đại Ni, Trương Thúy Thúy không làm sao nhìn hợp mắt được. Đồng dạng, Mã Đại Ni cũng cảm thấy Trương Thúy Thúy quá để ý mọi thứ, không phải là người cùng một đường với Mã Đại Ni nàng ta.

Có điều, may là cả hai đều không phải là người có ý xấu, lại thêm Tần mẫu nghiêm khắc phía trên, tuy có chút không ưa nhau, nhưng lại không khắc khẩu.

Trương Thúy Thúy thừa dịp trời còn nắng nên đem chăn ra phơi, nàng vừa vỗ vào chăn vừa nói: "Nhị đệ muội, ta thấy muội đừng tiếp tục tiêu xài phung phí như vậy thì hơn. Người lớn thì không nói, dù sao muội cũng nên suy xét cho bọn trẻ."

"Suy xét cái gì? Muội cũng đâu bỏ bê Tử Như. Lần này kiếm được tiền, muội còn mua y phục mới cho nó nữa mà. Ngay cả tướng công cũng không có nữa là." Dựa theo ý Mã Đại Ni, con cái không quan trọng bằng trượng phu, nhưng nàng ta luôn nghe lời Tần Diệu, Tần Diệu nói mua, nàng ta liền mua.

Trương Thúy Thúy lắc đầu, cảm thấy có nói thế nào Mã Đại Ni cũng không hiểu.

Mã Đại Ni lẩm bẩm với bóng lưng Trương Thúy Thúy: "Tật xấu không đổi, mỗi lần nói chuyện đều chỉ nói một nửa."

Trong phòng, Tần mẫu kinh ngạc nhìn Lý Ỷ La: "Ỷ La, có chuyện gì thế?"

Lý Ỷ La kéo kéo tay áo Tần mẫu: "Mẹ~, con nói chuyện này ra, mẹ đừng giận."

Tần mẫu buồn cười: "Gì mà giận với không giận, con cứ nói trước đi đã."

"Chuyện... Chuyện là, kỳ thực tiền bán tranh thêu của con không có ít như vậy, bức Nghênh Xuân Đồ lần trước bán được ba trăm lượng, Mừng Thọ Đồ lần này bán được năm trăm lượng. Là tướng công, chàng lo nếu con nói thật, để cha biết được sẽ truyền ra ngoài, rồi mấy người đại bá, nhị bá lại kéo tới gây sự. Chàng bảo con đừng nói nhiều tiền như vậy, tìm một cơ hội nói riêng cho mẹ biết là được. Con là thê tử của chàng, dĩ nhiên phải nghe lời chàng, cho nên...."

Lý Ỷ La khẽ nâng mắt nhìn lén Tần mẫu, trong lòng lại thầm xin lỗi Tần Chung, chuyện giữa con dâu và mẹ chồng, tất nhiên phải do con trai đi giảng hòa. Nếu Tần Chung đã là tướng công của nàng, thì hiển nhiên phải gánh tội này rồi. Có điều đây cũng chẳng xem là tội, nói như vậy là vì hai người bọn họ đã thương lượng xong xuôi từ trước.

Tần mẫu hoàn toàn ngây dại ra đó, qua một hồi lâu bà mới hoảng hốt nói: "Ỷ La, con..... con vừa nói bao nhiêu? Sao mẹ bỗng thấy tai mình có chút nghe không rõ?"

"Lần trước ba trăm lượng, lần này là năm trăm lượng." Lý Ỷ La lập lại lần nữa.

"Ối trời! Con nói nhỏ một chút!" Lần này Tần mẫu đã nghe rõ rồi, bà vội bịt miệng Lý Ỷ La lại.

"Mẹ, mẹ không giận con sao?"

"Mẹ giận con chuyện gì chứ? Tài không thể lộ, lão già như thế, con và Chung nhi cẩn thận như vậy mẹ mới thấy yên tâm! Ỷ La, nhớ kỹ, chuyện này cứ chôn dưới đáy lòng là được, đừng nói cho người khác biết, ngay cả đại ca, nhị ca, và hai tẩu tử của con cũng không được nói." Số tiền lớn như vậy, nếu để người trong nhà biết, rất khó đảm bảo tất cả đều không sinh tâm tư xấu. Bà hy vọng mấy đứa con của mình sau khi thành gia rồi có thể có chút tính toán riêng của chúng nó, nhưng huynh đệ vẫn nên hòa thuận.

"Con biết rồi!" Lý Ỷ La ngoan ngoãn gật đầu.

Chờ Lý Ỷ La ra khỏi phòng rồi, Tần mẫu vẫn còn đứng yên tại chỗ thêm một lúc lâu nữa, sau khi xác định tâm trạng đã bình thường trở lại, bà mới đi ra ngoài. Nhà bọn họ đúng là đã cưới được một cô con dâu vàng về!

(*nguyên văn là kim ngật, ý đại khái là mỏ vàng, nhưng dùng từ mỏ vàng thì nghe có vẻ Tần gia giống như tham lam tiền bạc quá nên Sa tự đổi thành con dâu vàng.)

Nghĩ đến Lý Ỷ La, lại nhìn Mã Đại Ni ngồi trong sân, hai bên đối lập như vậy, khiến lửa giận của Tần mẫu lại một lần nữa bừng cháy: "Hôm nay ngươi lại không lên huyện? Vậy thì mau đem hết y phục dơ tồn động ra giặt sạch hết cho ta!"

Tần mẫu từng đến phòng của Tần Diệu thêm một lần, từ sau trận thu thập Mã Đại Ni dịp tết, Mã Đại Ni đúng là có sửa đổi một chút. Chỉ là mấy ngày nay nàng ta bận rộn nấu nướng mang lên huyện bán, nên chăn nệm không thay, y phục dơ cũng để đó chưa giặt.

Trương Thúy Thúy mang y phục dơ ra, hiện giờ nàng ta bận rộn từ sáng đến chiều, nào là nấu nướng rồi bán đồ ăn, thời gian rảnh rỗi duy nhất là sau khi từ huyện thành trở về.

Tần mẫu vừa thấy, liền chỉ Mã Đại Ni mắng: "Đi với đại tẩu ngươi đi! Nhà lão đại, con trông chừng nó, nếu nó giặt không sạch, con trở về nói lại với ta!"

"Mẹ, không cần đâu!" Vẻ mặt Mã Đại Ni đau khổ.

Tần mẫu nghiêm mặt: "Còn không mau đi!"

Bấy giờ Mã Đại Ni mới uể oải về phòng, mang y phục dơ và chăn nệm ra.

"Đại tẩu, nhị tẩu, đợi muội với, muội đi cùng mọi người." Tần Phương cũng mang theo thau gỗ đi tới: "Mẹ, con mang y phục dơ của cha mẹ đi giặt."

"Đi đi! Đi theo tẩu tẩu của con!"

"Dạ!" Tần Phương dạ, rồi đi theo sau Trương Thúy Thúy và Mã Đại Ni.

Tần mẫu nhìn đứa con gái nhỏ nhà mình mà phiền lòng, dạy lâu như vậy rồi mà lá gan của đứa nhỏ này vẫn cứ như vậy.

Nhánh sông Thông Giang chảy qua Tiểu Thanh Thôn, đến mùa hạ, mặt trời vừa xuống núi thì có rất nhiều người đến bờ sông hóng mát, các phụ nhân trong thôn cũng thường xuyên mang y phục đến bờ sông giặt giũ.

Ba chị dâu em chồng cùng nhắm hướng nhiều người thường đến giặt giũ ở bờ sông mà đi. Còn chưa đến nơi thì đã nghe thấy âm thanh ồn ào nhốn nháo.

"Tiểu Đào, người ta nói là con dâu nhỏ Tần gia, liên quan gì đến nha đầu nhà ngươi hả? Mẹ của Tiểu Đào, bà cũng mặc kệ không quản con mình à?"

"Lời bà nói là tiếng người nên nói hả? Ỷ La tẩu tử là người trong sạch, bà lại bịa đặt chuyện như thế, bôi bẩn thanh danh tẩu ấy, bà có còn là người không?" Trương Tiểu Đào tức đến mặt đỏ tai hồng, nếu không phải cố kỵ mình là đại khuê nữ chưa xuất giá, thì nàng đã sớm chửi ầm lên với Phú Quý tẩu chuyên khoa môi múa mép này rồi. Không thể mắng chửi, lại không cách nào trút được cơn giận, sau khi phản bác Phú Quý tẩu, Trương Tiểu Đào tiện tay cầm lấy một cây gậy gỗ.

"Bắt chó đi cày, xen vào chuyện người khác, ta tận mắt nhìn thấy chiếc xe ngựa to kia dừng lại trước cửa Tần gia, rồi một người đàn ông đón con dâu nhỏ Tần gia lên xe ui da....."

"Ta cho bà nói bậy, cho bà nói bậy này...." Trương Tiểu Đào giơ gậy gỗ lên liên tục đánh về phía Phú Quý tẩu.

"Ui da, ui da.... Cản nó lại, các người mau ngăn nó lại, nha đầu này điên rồi....." Phú Quý tẩu bị đánh đến kêu gào ỏm tỏi.

"Bà vừa nói cái gì?" Giữa những âm thanh ồn ào, một giọng nói đầy giận dữ chợt vang lên.

Mọi người quay đầu nhìn lại, là ba người Trương Thúy Thúy.

Ba người đứng xa nghe được đại khái câu chuyện, liền tức muốn nổ phổi. Tam đệ muội/tam tẩu là người tốt như vậy, thế mà mụ ba hoa này lại bôi nhọ muội ấy/tẩu ấy như thế.

Thấy người Tần gia cũng đã đến, trên mặt mấy phụ nhân kia ít nhiều đều có chút không được tự nhiên. Vẻ mặt Phú Quý tẩu càng khổ hơn: "Không có, không có gì...." Nói xong, bà ta liền nghiêng người muốn chạy.

"Mụ độc phụ như bà nên bị đày xuống địa ngục mới đúng! Ta cho bà khua môi múa mép nói năng xằng bậy này!" Không đợi Phú Quý tẩu cất bước, Trương Thúy Thúy đã giơ cao chày gỗ giặt đồ đánh về phía Phú Quý tẩu.

Mã Đại Ni cũng theo sát phía sau.

Lúc đầu, Tần Phương tức đến run người, sau nhìn thấy hai tẩu tẩu giơ chày gỗ rượt đánh Phú Quý tẩu, nàng khẽ cắn môi rồi cũng run tay cầm chày gỗ chạy đến.

"Ối mẹ ơi!"

"Ui da!"

"Đừng đánh nữa, muốn đánh chết người sao?" Phú Quý tẩu bị đánh đến kêu cha gọi mẹ, ôm đầu lăn lộn trên đất.

Nhưng ba người chị dâu em chồng Tần gia đang cực kỳ tức giận, thanh danh của nữ tử quan trọng cỡ nào kia chứ, vậy mà Phú Quý tẩu lại có thể bôi nhọ người ta như thế, đây có khác gì giết người?

May nhờ mấy người bên cạnh sợ chị dâu em chồng Tần gia thật sự đánh chết người, mới tiến tới kéo ba người ra.

Mã Đại Ni nhổ một ngụm nước bọt lên người Phú Quý tẩu: "Tim bà là màu đen đúng không? Đệ muội nhà ta là người thế nào sao chúng ta có thể không biết chứ? Bà đúng là mụ già lòng dạ hiểm độc, lang tâm cẩu phế!"

Trương Thúy Thúy chưa từng tức giận đến như vậy, cho đến khi bị người khác kéo lại, nàng vẫn còn giận đến run tay. Trương Thúy Thúy trừng mắt nhìn Phú Quý tẩu một cái, rồi lại nhìn những người khác mà nói: "Mọi người không biết đó thôi, cách đây mấy ngày, Phú Quý tẩu này có đến nhà ta, thấy tay nghề thêu thùa của đệ muội nhà ta cực giỏi, ngày hôm sau liền mang theo mấy quả trứng gà và con gái của bà ta tới, bảo đệ muội ta dạy con gái bà ta thêu thùa. Thật là nực cười! Đó là tay nghề kiếm cơm của đệ muội ta, mấy quả trứng gà liền muốn học được? Hơn nữa, đệ muội ta ngày thường vất vả làm việc kiếm sống, làm gì có thời gian rảnh rỗi mà dạy ai? Vì thế, mẹ chồng và đệ muội nhà ta đã từ chối ngay lúc ấy. Nhất định là mụ già ác độc này ghi hận trong lòng, nên mới bôi nhọ thanh danh đệ muội ta!"

___________

Tác giả có lời muốn nói:

Trương Tiểu Đào: Đồ lòng dạ đen tối muốn hủy thanh danh thần tượng của ta, tức muốn khóc!