Editor: Phiêu Phiêu Trong Gió

Sau khi Kỷ Đình Nguyên ra khỏi nhà ngược lại không có việc gì, một mình ở bên ngoài uốn rượu, lúc ra ngoài nghe thấy đường Đông Đình vô cùng náo nhiệt, hắn đi tới chỗ đối diện tửu trang, chỉ thấy Thẩm Nghiên mặc y bào màu xanh lục, đang đưa tiễn một vị khách.

trên mặt nàng ta nở nụ cười tươi rói, dường như vô cùng vừa ý đối với tửu trang.

Lúc đi vào trong, nàng ta cầm túi rượu bên eo lên uống một ngụm, tư thái cực giống nam nhi.

Đột nhiên hắn ta nghĩ tới Thẩm Nghiên lúc trước, nàng ta chỉ là một tiểu cô nương ngây thơ, nhìn thấy hắn liền đỏ mặt, giống như đứa ngốc... vậy mà, cô nương như vậy, cư nhiên có thể mở tửu trang, nàng ta không phải tùy tiện nói ra, nàng ta nói được làm được.

Nàng ta không sợ ảnh hưởng danh tiếng của bản thân hay sao?

không sợ tương lai không gả đi được sao?

Kỷ Đình Nguyên đứng một lúc, quay người rời đi.

Ba người khác cũng vừa mới trở về nhà, Liêu thị đang nói chuyện với Kỷ Chương: "không ngờ rượu và thức ăn đều không tệ, chính là Thẩm phu nhân, ai, thực sự là tươi cười miễn cưỡng, nếu là thiếp, thiếp đều cười không nổi." Bà nhìn Kỷ Dao một cái, "nếu như là con mở, có lẽ ta sẽ đuổi con ra khỏi nhà."

Kỷ Dao ghét bỏ: "Nương, vậy chỉ có thể nói người chẳng thương con một chút nào!"

Nhìn xem Thẩm phu nhân tốt biết bao, Thẩm Nghiên thích cái gì, bà ấy đều ủng hộ Thẩm Nghiên.

Chẳng trách kiếp trước Thẩm phu nhân nhiễm bệnh nằm liệt giường, cho dù Thẩm Nghiên vừa mới sinh con xong, cũng vội vàng trở về nhà chăm sóc. Sau đó Thẩm Nghiên muốn hòa ly, Thẩm phu nhân cũng không chỉ trích nàng ta, yên yên tĩnh tĩnh tới giúp Thẩm Nghiên dọn hành lý.

Ngày đó, ca ca hình như không xuất hiện, mẫu thân ngược lại rất thương tâm, nhưng Thẩm Nghiên đã quyết định hòa ly, ai cũng không thể vãn hồi.

Kiếp này, chuyện Thẩm Nghiên mở tửu trang dù sao cũng tốt hơn chuyện hòa ly với ca ca, nàng thấy Thẩm Nghiên cũng là vô cùng cao hứng.

Thấy nữ nhi bẹt miệng, Liêu thị lại cười, thầm nghĩ nếu Kỷ Dao thực sự đi mở tửu trang, bà có thể làm gì, thân làm phụ mẫu rốt cuộc vẫn không thể lay chuyển được nữ nhi, ai bảo nữ nhi này tùy hứng như vậy cơ chứ. Nghĩ nghĩ, đột nhiên nghĩ tới bản thân mình, năm đó bà một lòng quyết ý gả cho Kỷ Chương, mẫu thân ngăn cản bằng mọi cách, thế cho nên bà rời khỏi Liêu gia, sau đó mẫu thân còn đuổi tới đánh bà hai cái.

Mẫu thân khóc, nhưng bà tâm cứng như sắt.

Sau đó, bà không gặp lại mẫu thân nữa.

Liêu thị đột nhiên cảm thấy khóe mắt có chút cay cay.

Lúc này Kỷ Chương nói: "Thực ra cô nương gia mở tửu trang cũng không có gì, nàng ta là trưởng quầy, cũng không phải là tiểu nhị phải xuất đầu lộ diện, chính là mặc một thân y bào của nam nhân, nhìn không quen."

Tiểu cô nương vẫn nên có bộ dáng của tiểu cô nương!

"cô nương mặc y bào thì có làm sao? Từ cổ có Mộc Lan tòng quân, còn mặc cả áo giáp, cầm thương cơ đấy." Kỷ Đình Nguyên đột nhiên nói một câu.

Kỷ Chương sửng sốt, gật gật đầu: "Là vi phụ cổ hủ."

Chỉ cần là lời nói của nhi tử, cái gì cũng đúng.

Kỷ Dao buồn cười, lại liếc nhìn ca ca một cái, cảm thấy hôm nay Kỷ Đình Nguyên xác thực là kì quái, cư nhiên phá lệ nói giúp Thẩm Nghiên, nàng rất muốn trêu chọc một chút, nhưng vẫn là nhịn xuống. Ca ca thực sự là da mặt mỏng, nếu như nàng nói lời xoi mói, khẳng định là sau này ca ca sẽ không nói những lời tương tự như vậy nữa.

Kỷ Dao kìm nén.

Nhưng Liêu thị không nén được: "Đình Nguyên...."

Còn chưa nói ra miệng, liền bị một bàn tay che kín: "Nương, trên mặt người có con muỗi!"

Liêu thị:....

Kỷ Đình Nguyên kì quái liếc nhìn muội muội, cáo lui trước.

Kỷ Dao vuốt vuốt mặt mẫu thân: "Ai nha, nhìn nhầm rồi." Lại vươn vai một cái, "hôm nay ăn quá nhiều, con phải đi ngủ một lát."

Nàng trở về tiểu viện của chính mình.

Vừa mới đi tới cửa, liền thấy Miêu Miêu trèo lên song cửa ở thứ gian phía Tây nhìn trộm vào bên trong, nàng đi tới vuốt vuốt lưng nó, nghe thấy tiếng kêu yếu ớt truyền ra từ bên trong.

Là mèo cái nhỏ đó đi ra, nàng nhìn xuyên qua cửa sổ, thấy nó ngồi xổm trên đất lấy chân trước vuốt mặt, sau khi vuốt ba bốn lượt, lại kêu hai tiếng "meo meo."

Miêu Miêu cũng kêu hai tiếng meo meo.

Mèo con nọ kinh ngạc, ngẩng đầu tìm kiếm.

Miêu Miêu từ trên cao cao ngạo nhìn xuống nó.

Hai con mèo nhìn nhau, vô cùng tập trung tinh thần, nàng hoàn toàn trở thành đồ trang trí! Miêu Miêu căn bản không thèm để ý tới nàng, Kỷ Dao tức tới mức vỗ nó một phát, mắng: "Đồ thấy sắc quên nghĩa."

Hình như cảm nhận được chủ tử đang tức giận, Miêu Miêu quay đầu cọ cọ nàng hai cái: "Meo~...."

Hừ, Kỷ Dao không tha thứ, tức giận đi vào trong.

Miêu Miêu nhảy xuống khỏi song cửa, đi theo sau.

Kỷ Dao nói với Mộc Hương: "Hôm nay cho nó ăn ít hơn một con cá."

"Méo!" Miêu Miêu há to miệng kêu.

Kỷ Dao cũng không biết nó có nghe hiểu hay không, phụt một tiếng bật cười.

"cô nương, mèo cái nhỏ có phải là nên bón cho nó hay không?" Mộc Hương hỏi, "nô tỳ đi chuẩn bị bát ăn."

Kỷ Dao ngớ ra.

Đó dù sao cũng là mèo Dương Thiệu tặng, lưu lại như vậy hình như... bởi vì nàng vẫn chưa đáp ứng gả cho hắn, nhưng nếu đưa trả mèo nhỏ, cũng không biết tới lúc nào mới có thể tìm mua được một con khác, nhìn bộ dáng Miêu Miêu thích như vậy, nó nhất định sẽ ngoan ngoãn ở trong nhà không chạy loạn.

Nghĩ rồi lại nghĩ, nàng đi tìm Kỷ Đình Nguyên mượn bạc.

"Chỗ muội còn ba mươi lạng bạc, ca ca lại cho muội vay thêm hai mươi lượng." Năm mươi lạng bạc đủ để một người bình thường sống dư dả mấy năm, có lẽ là đủ rồi, "ca ca giúp muội trả cho Hầu gia."

Kỷ Đình Nguyên nói: "không phải nói là huynh mời ngài ấy uống rượu hay sao?"

"Cái này khác, ca là ca, muội là muội, muội nghĩ nghĩ vẫn là không nên nợ quá nhiều nhân tình thì tốt hơn." Kỷ Dao lôi kéo ống tay áo ca ca, "huynh đưa giúp muội đi mà."

Muội muội thay lòng trước, xem ra đã hạ quyết tâm sẽ không gả cho Dương Thiệu, Kỷ Đình Nguyên thở dài: "Được, ta lập tức mang đi trả, đúng lúc chỗ ta có một vò rượu ngon, cùng nhấm nháp với Hầu gia một chút." Dương Thiệu nghe thấy, nhất định sẽ muốn uống rượu.

Ngày hôm sau hắn ta bớt chút thời gian đi tới Hầu phủ.

Sau đó ngân lượng không trả được, lại quay trở về tay Kỷ Dao.

"Sao vậy, ngài ấy không nhận sao?"

"Ngài ấy nói, muội đem trả ngài ấy liền nhận." Kỷ Đình Nguyên hồi tưởng lại biểu cảm của Dương Thiệu, dường như hắn không hề tức giận, hình như biết rõ muội muội sẽ quyết định như vậy. hắn ta vỗ vỗ bả vai Kỷ Dao, "Hầu gia người không tệ, muội nói chuyện khách khí một chút, đừng khiến Hầu gia khó xử."

Lời này nói ra, Kỷ Dao ngược lại có chút chùn bước, nàng nghĩ tới thái độ của Dương Thiệu trong lần tới Hầu phủ trước đó.

Nhưng dù sao cũng phải đối mặt, nhân tình này không thể thiếu nợ được.

Còn về mèo và rùa trước đây, sợi kết trường thọ của nàng vẫn còn ở chỗ hắn đấy....

Kỷ Dao cầm ngân lượng đi tới Hoài Viễn hầu phủ.

Nhuyễn kiệu trực tiếp khiêng tới trước viện của thư phòng.

Chỗ này Dương Thiệu thường xuyên lui tới, hắn ở trong này xem sách, cũng tiếp đãi khách ở đây, nhưng Kỷ Dao rất ít khi tới.

Đầu hạ cỏ cây xanh tốt, trong không khí bay tới mùi thơm của loài hoa không tên, rất nhạt.

Nàng đi tới cửa, nhìn vào bên trong.

Dương Thiệu đang viết chữ, tư thái vô cùng đoan chính, thần sắc của hắn cũng rất nghiêm túc, Kỷ Dao nhìn ngân lượng trong tay, đột nhiên có chút căng thẳng.

"Hầu gia." Nàng nói, "không quấy rầy ngài chứ?"

"Quấy rầy cái gì chứ, sao lại xa lạ như vậy." Dương Thiệu ngẩng đầu nhìn nàng cười, "vào đi."

Biết nàng tới vì việc gì, hắn cư nhiên còn cười được.

hắn không tức giận sao?

Kỷ Dao lo sợ đi vào, đem ngân lượng đặt trên bàn: "Ca ca nói, nếu như là ta mang tới thì ngài sẽ nhận, đúng không?"

"Đúng."

"Nhiêu đây đủ không?" Kỷ Dao liếc nhìn trộm, nhìn thứ hắn vừa mới viết, hình thư là thư, nhắc tới hai chữ ôn dịch, nàng không để ý, "nếu như không đủ...."

"Đủ rồi," Dương Thiệu thu lại giấy tuyên, "con mèo đó sau này là của nàng."

Nàng chỉ sợ hắn tới cướp mèo thôi không phải sao?

Kỷ Dao thả lỏng, khóe miệng nhướng lên: "Đa tạ Hầu gia."

Thực ra muốn khiến Kỷ Dao vui vẻ rất dễ dàng, tặng đồ nàng thích là được, kiếp trước là châu bảo, là phú quý, kiếp này, nàng thích những đồ vật nhỏ như vậy.

Dương Thiệu nhìn nàng, cảm thấy nụ cười của nàng rất ngọt ngào: "Hôm nay chỉ tới đưa bạc thôi sao?"

Đương nhiên rồi, nếu không còn muốn nàng làm cái gì nữa.

Kỷ Dao nói: "Hầu gia người tài bận rộn, vốn cũng không muốn làm lãng phí thời gian của Hầu gia."

"Đối với nàng, bản Hầu có rất nhiều thời gian." Dương Thiệu đứng dậy, "trong lòng nàng cũng biết, không phải sao?"

hắn nhìn nàng chằm chằm.

Kỷ Dao cắn môi: "Hầu gia, ta sợ ngài dùng sai địa điểm, cuối cùng không thu hoạch được gì."

Dương Thiệu cười: "Có dùng sai hay không, còn không phải là chuyện do nàng quyết định sao?" hắn kéo tay Kỷ Dao, "rốt cuộc bản Hầu có điểm nào không tốt?"

Nàng ngẩng đầu nhìn hắn.

Vừa rồi nàng lại ám chỉ một lần nữa, nhưng Dương Thiệu cư nhiên vẫn có thể tươi cười đối đáp, hắn thực sự là nhẫn nại hơn trước đây, cũng ôn nhu hơn. Kỷ Dao trầm mặc, Dương Thiệu như vậy, làm nàng không nỡ đố xử cứng rắn.

Tiểu cô nương vẫn đang do dự, Dương Thiệu nghĩ một chút rồi nói: "Nếu không thì ra ngoài đi dạo? Lần trước nàng tới Hầu phủ, cũng không có thưởng thức cho tử tế."

Kỷ Dao thầm nghĩ nàng nào có tâm trạng đó, lần đầu tiên bận ứng phó Thái phu nhân, lần thứ hai càng không cần nhắc tới.

không đợi nàng đáp lại, Dương Thiệu đã rời khỏi thư phòng.

Hoài Viễn hầu phủ chiếm diện tích rất rộng, đình đài lầu gác đầy đủ, trong phủ có hai tòa nhà rộng lớn nhất, một là chỗ ở của Thái phu nhân, nơi còn lại chính là chỗ ở của Dương Thiệu, trong viện của người sau trồng rất nhiều cây hoa Hải đường, vừa đến mùa xuân hạ, cành lá tươi tốt vượt qua đầu tường, hình như cả bức tường đều nở hoa, tựa như mây đỏ che phủ.

Kỷ Dao đứng trước viện, đột nhiên nghĩ tới có một ngày, nàng muốn đu dây đu, Dương Thiệu đích thân mắc một cái trước hiên nhà, lúc đẩy lên bay rất cao, giơ tay có thể chạm vào hoa hải đường trên đầu tường.

Nhưng nàng nhát gan, mỗi lần đều bị Dương Thiệu dọa cho kêu oa oa, hắn liền ôm nàng vào lòng cùng nhau chơi.

Hồi tưởng lại, dường như có thể nghe thấy tiếng gió vù vù bên tai của ngày đó.

"Hoa hải đường này nở thật đẹp." Nàng khẽ nói, nhưng Dương Thiệu đó, đến nay nàng không còn gặp lại nữa.

Mặc dù người bên cạnh bộ dáng giống y như đúc, nhưng không phải là một người.

Dương Thiệu nói: "Chỉ cần nàng nguyện ý, nàng có thể ở đây mãi mãi."

Đúng vậy, chỉ là "hoa năm nào cũng giống nhau, người năm nào cũng khác biệt", Hoài Viễn Hầu phủ này vẫn vậy, nhưng nàng khác, Dương Thiệu cũng khác.

Còn có....

Kỷ Dao đột nhiên nghĩ tới nha hoàn độc chết mình, lúc này, ả ta hẳn là ở trong viện của Dương Thiệu, ả ta phụ trách giặt y phục, không biết kiếp này có còn ở trong này hay không.

đang nghĩ ngợi, nghe thấy Dương Thiệu nói: "Nếu như nàng gả cho ta, liền trở thành chủ mẫu của viện này, tiến vào xem xem."

hắn tiến một bước vào nội viện.

Kỷ Dao đi theo sau, nhanh chóng lướt nhìn phòng giặt y phục một cái, không phát hiện ra bất cứ thứ gì.

Nàng giả bộ hiếu kì, đi tới gần quan sát: "Hầu phủ quả nhiên khác biệt, ngay vả phòng giặt y phục cũng rộng lớn như vậy... không biết bình thường có mấy nha hoàn phụ trách?"

"Có hai người, một người tên Xuân Hạnh, một người tên Xuân Đào."

"không có người khác?"

"Chỉ có một mình bản Hầu, có thể có bao nhiêu y phục?" Dương Thiệu trầm ngâm, "vốn dĩ mẫu thân nói muốn tăng thêm một người, nhưng nha hoàn đó bản tính bất thiện, bị đuổi ra khỏi phủ rồi, hình như tên Tố Vân gì đó."

Kỷ Dao trong lòng chấn động.

Đó chính là Tố Vân độc chết nàng, kiếp này ả ta cư nhiên rời khỏi phụ đệ rồi!

Nàng vốn dĩ hoài nghi Tố Vân thầm thích Dương Thiệu, mới dùng cái cớ "báo ân, đại nghĩa", đem nàng độc chết!

Bởi vì Tố Vân đó làm việc rất chăm chỉ, có nề nếp, đem y phục của Dương Thiệu giặt sạch sẽ không tỳ vết, bình thường mặt không biểu cảm, trên mặt có một vết sẹo nhạt, nghe nói Thái phu nhân cứu ả ta từ trong tay một chủ tử độc ác. Ả ta nhìn thấy nàng, trong măt cứ lộ ra vẻ không thích.

Chỉ là lúc đó nàng chưa từng suy nghĩ xem lí do là vì sao....

Kỷ Dao khẽ thở phào, coi như không cần lo lắng về người đó nữa.

Dương Thiệu nhìn thấy rõ ràng, khóe miệng nhếch lên, hỏi: "Nàng đối với viện của bản Hầu, có hài lòng không?"

Lời tác giả: Hầu gia lắc lư đuôi nhỏ: Tiểu gia chuẩn bị xong rồi nà!

Kỷ Dao:....