Editor: Phiêu Phiêu Trong Gió

Đại khái đây là câu trả lời khó nhất trong cuộc đời của y.

Thần sắc Tạ Minh Kha lãnh đạm: "Ta cũng chỉ gặp mấy người đó lần đầu tiên, thực sự khó mà nhìn ra ưu khuyết điểm của họ, ngươi vẫn là tự mình định đoạt đi."

Y gật đầu: "không còn sớm nữa, cáo từ."

Kỷ Nguyên Đình vốn dĩ còn muốn hỏi thêm hai câu, kết quả Tạ Minh Kha cứ như vậy rời đi, liền chỉ có thể dõi mắt nhìn y rời đi.

Bóng đêm vắng lặng, không có ồn áo huyên náo như ban ngày, chỉ nghe thấy tiếng của một vài loài côn trùng, vô cùng yên tĩnh.

Tạ Minh Kha ngồi trong kiệu, lại cảm thấy có chút phiền muộn không nói nên lời, loại cảm giác này y rất ít có, y một đời suông sẻ, ngoài việc mẫu thân mất sớm ra, gần như không có tiếc nuối gì, có thể nói là muốn gió được gió, muốn mưa được mưa, nhưng giờ khắc này, trong lòng lại có cảm giác giống như bị mèo cào.

Là bởi vì nghe thấy Kỷ Nguyên Đình nói muốn tuyển phu cho Kỷ Nguyệt hay sao?

Mấy vị công tử vừa rồi trên bàn rượu, thực ra y có chú ý tới, có hai người nổi trội hơn cả, rượu phẩm (cách uống rượu và hành xử sau khi say rượu) tốt, lời nói văn nhã, xem trang phục của bọn họ, có thể nhìn ra gia thế không tệ, nhưng khi Kỷ Nguyên Đình hỏi ý kiến của y, y lại không thể nói ra lời.

Đây là vì sao?

Tại sao y lại không biết?

Tạ Minh Kha hạ mi mắt, nhưng mà, Kỷ Nguyệt, nàng ấy nghĩ như thế nào...

Vậy mà y lại có cảm giác khó mà có thể nảy sinh trên người y, cảm giác không nắm chắc.

.........................

Chiều tối ngày hôm sau.

Kỷ Nguyên Đình từ nha môn trở về liền trực tiếp đi tới chỗ Kỷ Nguyệt.

Tối hôm qua, nghĩ đi nghĩ lại, khó mà chọn lựa, hắn ta nghĩ vẫn là hỏi ý kiến của muội muội xem sao, xem muội ấy thích ai.

Kỷ Dao cũng ở đó, nàng ngắt hoa Hải đường mang tới, đang cắm hoa, bởi vì tỷ tỷ "bị thương" không thể xuống giường, nên nàng hái hoa để cho tỷ tỷ đỡ buồn.

đang lúc cười nói, Kỷ Nguyên Đình tiến vào.

"Ca ca," Kỷ Nguyệt hơi ngồi dậy, "sao lại tới vào giờ này?"

"Đến xem muội," Kỷ Nguyên Đình ngồi ở mép giường, nhìn muội muội một cái, nhìn gần thì thấy làn da của muội muội trắng mịn, như tuyết như ngọc, một đôi đồng tử sáng như nước mùa thu, càng xem càng thấy mấy công tử tối hôm qua chẳng ra làm sao, nhưng thời gian cấp bách, không tiện kéo dài thêm nữa, "Nguyệt Nhi, ca ca có lời muốn hỏi muội, đừng trách ca ca lỗ mãng."

Kỷ Nguyệt sửng sốt, chậm rãi nói: "Ca ca muốn hỏi điều gì?"

"Muội thích nam tử như thế nào?"

Kỷ Nguyệt đỏ mặt: "Ca ca!"

Cái kéo trong tay Kỷ Dao cũng suýt bị rơi, thầm nghĩ có thể hỏi trực tiếp như vậy sao? Ca ca đúng là muốn ăn đòn, tỷ tỷ còn không chịu nói cho nàng xem tỷ ấy có thích Tạ Minh Kha hay không, sao có thể trả lời loại câu hỏi như thế này.

Quả nhiên Kỷ Nguyệt cau mày: "Ca ca, huynh như vậy là không đứng đắn."

"Ta là vì tốt cho muội." Kỷ Nguyên Đình cũng rất bất đắc dĩ, mặc kệ Kỷ Dao còn ở bên cạnh, phải nhanh chóng đem chuyện này quyết định cho xong, "nói thật cho muội biết, muội còn không gả cho người khác, sớm muộn gì cũng sẽ phải vào cung làm phi..."

Mặc dù Kỷ Nguyệt tự có suy đoán, nhưng không nghĩ tới chuyện này lại rõ ràng tới như vậy: "Ca ca sao lại nói như vậy? Hoàng Thái hậu có hành động gì hay sao?"

"Đúng vậy, hôm qua Tạ đại nhân nói cho huynh biết, tin tức vô cùng xác thực, Hoàng Thái hậu đang bắt tay chuẩn bị rồi."

Tạ Minh Kha đã gặp ca ca hay sao? Ngón tay Kỷ Nguyệt nắm chặt lại.

Kỷ Dao đứng ở bên cạnh nghe, cũng không có động tác gì, cho tới khi Kỷ Nguyên Đình nói, "cho nên tối hôm qua huynh có mời và vị công tử tới Xuân Phong Lầu uống rượu, chính là muốn chọn một người trong đó, nếu muội nói ra muội yêu thích loại người như thế nào, ca ca có thể chọn thay muội một người hợp ý, đợi thời cơ thích hợp, mời hắn ta tới nhà, Nguyệt Nhi, muội xuất sắc như vậy, bất luận là nam tử nào cũng đều yêu mến muội, chuyện này liền thành công rồi."

hắn ta nói tiếp: "Tạ đại nhân cũng ở đó, huynh cũng hỏi thử ý kiến của ngài."

Rốt cuộc Kỷ Dao không nhịn được nữa: "Tạ đại nhân trả lời như thế nào?"

Nhìn thấy nhị muội muội nhìn chằm chằm vào mình, Kỷ Nguyên Đình nói: "Muội còn nhỏ, tham gia vào làm gì? Đợi muội lớn lên rồi, ca ca bảo đảm tìm người như ý nguyện của muội."

Ý nguyện cái gì?

Đúng là mắt mù, rể hiền gần ngay trước mắt, thế mà lại phóng mắt tìm kiếm trong đám hồ cẩu bằng hữu của huynh ấy, còn hỏi thăm ý kiến của Tạ Minh Kha, Kỷ Dao đặt kéo xuống, nhanh chóng bước tới trước giường:"Rốt cuộc Tạ đại nhân nói gì?"

Kỳ lạ, hỏi cái này làm gì? Kỷ Nguyên Đình cau mày, khi ánh mắt rơi xuống khuôn mặt của Kỷ Nguyệt, lại phát hiện ra ánh mắt của muội ấy giường như rất chăm chú. hắn ta nói: "Tạ đại nhân nói ngài nhìn không ra ưu khuyết điểm của bọn họ, để huynh tự ra quyết định."

Tạ Minh Kha này!

không phải là y thích tỷ tỷ hay sao, sao không nhân cơ hội đó nói rõ với ca ca? Nếu như vậy, không phải tất cả đều như ý rồi hay sao.

Kỷ Nguyệt buông mi mắt xuống, thần sắc khó dò.

"Nguyệt Nhi, muội mau nói cho huynh biết đi," Kỷ Nguyên Đình nói, "chuyện này rất gấp, bắt buộc phải có một kết quả."

"Toàn bộ do ca ca làm chủ," Nàng ấy nói, "muội cũng không biết mình thích loại nam tử như thế nào."

Kỷ Nguyên Đình nghe xong, một hơi nghẹn ở trong cổ họng, muốn trách cứ, nhưng lại không nỡ: "Muội nghĩ cho kỹ, ngày mai huynh lại tới, nếu vẫn không biết, huynh liền tự mình làm chủ." nói xong liền đứng dậy rời đi.

Kỷ Dao đuổi theo ra ngoài kéo người lại: "Ca ca, huynh đừng gấp, lại đợi thêm một chút, có lẽ sẽ có bước ngoặt, dù sao tỷ tỷ đang bị thương, Thái Hậu nương nương cũng biết, sẽ không nhanh như vậy." Nàng cảm thấy người như Tạ Minh Kha nếu đã động tâm, nhất định sẽ không ngồi yên thờ ơ mà nhìn!

Kỷ Nguyên Đình liếc xéo nàng: "Lại là thần tiên báo mộng cho sao?"

"Đúng đó!" Kỷ Dao chớp chớp mắt, "ca ca, huynh tin muội một lần đi."

"thật không?" Kỷ Nguyên Đình nói, "vậy cho muội ba ngày, xem xem có bước ngoặt gì không, sau đó huynh sẽ thương lượng chuyện này với phụ thân mẫu thân, nhanh chóng để Nguyệt Nhi thành thân."

Ba ngày...

Cũng được, dù sao nàng cũng có biện pháp để ca ca thay đổi chủ ý.

Kỷ Dao gật gật đầu.

Mà trên thực tế, không cần đợi tới ba ngày.

Ngày thứ hai, Kỷ gia liền có khách tới.

Liêu thị kích động chạy tới phòng của Kỷ Nguyệt: "Nguyệt Nhi, Tạ đại nhân tới...vậy mà ngài lại thỉnh cầu nương, nói muốn xin được gặp con một lần, đúng là kỳ quái, nương hỏi ngài lí do tại sao, ngài nói có chuyện muốn thương lượng với con."

"Nguyệt Nhi, con có muốn gặp hay không?"

Kỷ Nguyệt sửng sốt, trong đầu hiện ra lời nói ngày hôm qua của ca ca.

Tạ Minh Kha đến nhất định là có chuyện gì đó? Nhưng mà, y hoàn hoàn có thể nói với ca ca, sao nhất thiết phải gặp mặt nàng ấy?Nhưng Kỷ Nguyệt vẫn nói: "Mẫu thân, xin hãy cho con và ngài ấy gặp mặt."

Phẩm hạnh của Tạ Minh Kha ra sao, Liêu thị tự nhiên là tin tưởng, chỉ là trong lòng đầy nghi vấn: "một nam nhân như ngài ấy, rốt cuộc có chuyện gì mà phải thương lượng với con?"

Kỷ Nguyệt nói: "Gặp mặt mới biết được."

"Cũng đúng, nương sẽ sai hạ nhân rời đi." Liêu thị nhìn khuôn mặt thanh lệ của nữ nhi, nghĩ tới lần trước Tạ Minh Kha tới phủ làm khách, trong lòng đột nhiên có một loại dự cảm, có chút mong đợi khó nói thành lời, loại mong đợi đó làm bà cảm thấy có chút kích động, vỗ vỗ bả vai nữ nhi, "đến lúc đó con và Tạ đại nhân hảo hảo thương lượng."

"Đa tạ mẫu thân." Kỷ Nguyệt gật đầu.

Đợi đến khi Liêu thị rời đi, Kỷ Nguyệt ngồi từ trên giường dậy, liếc nhìn bản thân mình trong gương, tâm tình có chút phức tạp.

Nàng ấy nghĩ tới câu hỏi lần trước của muội muội, vậy "Tạ đại nhân thì thế nào", lúc đó nàng ấy ngại không đáp lời, bởi vì ngay lúc đó, nàng ấy cũng không hiểu rõ, cho đến ngày hôm qua, ca ca lại nhắc tới ngài, nàng ấy mới phát hiện ra mình rất muốn biết ý kiến của Tạ Minh Kha...

Hôm nay y muốn gặp nàng, không biết sẽ nói gì.

Liêu thị nhanh chóng điều hết những hạ nhân ở quanh sương phòng của Kỷ Nguyệt rời đi, Kỷ Nguyệt đổi một bộ váy sam, chải lại tóc một chút, đi tới cửa phòng đợi.

Quả nhiên nhìn thấy Tạ Minh Kha đi đến.

Dưới mái hiên, cô nương mặc váy sam màu xanh nhạt, bay bay như tiên, giống như muốn đạp gió rời đi, mấy ngày không gặp, nàng ấy lại gầy hơn một chút, có lẽ là vì lo lắng sợ hãi.

"Kỷ cô nương." Y tiến tới, "hôm nay mạo muội bái kiến, xin đừng trách tội."

Loại chuyện này, là lần đầu tiên y làm, hoang đường đến mức chính bản thân y cũng không tin. Y vậy mà có thể ở trong nhà người khác, nói với trưởng bối trong nhà muốn đơn độc gặp mặt cô nương nhà họ.

Nhưng mà, cô nương này lại đồng ý.

Trong lòng y cảm thấy vui mừng.

"Tạ đại nhân không cần như vậy, nếu không có ngài, sợ rằng hiện nay ta vẫn hãm sâu trong đầm lầy." Kỷ Nguyệt chân thành nói, "cho nên mẫu thân mới đồng ý." Nàng ấy dừng lại một chút, "Tạ đại nhân, ta nghe ca ca nói, ngài vì chuyện tuyển phi trong cung mà tới?"

"Đúng vậy, Kỷ đại nhân đã biết, ta liền không nói nhiều lời nữa, chỉ là...Hoàng Thái hậu trời sinh ngang ngược kiêu ngạo, nếu là chuyện mà bà đã quyết định, sợ rằng sẽ không từ thủ đoạn, cho dù ngươi có định thân, cũng khó mà tránh được."

Kỷ Nguyệt chấn động.

"Hơn nữa chuyện định thân rồi cũng sẽ truyền ra ngoài, bất kể là gia đình nào cũng sẽ không định thân và thành thân ngay trong vòng một tháng. Nếu như trong khoảng thời gian đó có gì bất trắc, nên làm thế nào? Gia đình ngươi cũng không thể thúc giục, nếu như nhà trai biết được ý đồ của Kỷ gia các người, có mạo hiểm mà cưới ngươi hay không? Những thứ này, đã từng nghĩ qua hay chưa?"

Đúng là nàng ấy chưa từng nghĩ tới, cho dù là ca ca cũng vậy, cho rằng chỉ cần chọn một vị hôn phu cho nàng ấy là xong.

Đúng thế, người kia là Hoàng Thái hậu, chỉ cần bà hạ lệnh, hoặc là tùy tiện nói một câu ra ngoài, có gia đình nào nguyện ý kết thân sao? Chỉ sợ rằng dù có định thân rồi cũng sẽ bị từ hôn!

Sắc mặt nàng ấy có chút trắng bệch.

thì ra Tạ Minh Kha tới nhắc nhở nàng ấy.

"Đa tạ đại nhân, chuyện này ta nhất định sẽ thương lượng với người nhà." Trong lòng Kỷ Nguyệt đã cảm thấy tuyệt vọng rồi, nếu như thực sự không có biện pháp, nàng ấy liền vào cung, như ý nguyện của Thái hậu.

nói thế nào cũng là một phi tần, chỉ trừ không được gặp mặt người nhà, cũng không phải là quá thê thảm, dù sao nàng ấy ở đâu cũng có thể trôi qua, chỉ cần nhẫn nhịn một chút.

Thấy lông mi của nàng ấy nhẹ nhàng lay động, Tạ Minh Kha nói: "Kỷ cô nương..."

Giọng nói đó giường như có chút khác lạ, Kỷ Nguyệt ngẩng đầu nhìn y.

"Nàng đã có người trong lòng chưa?" Y hỏi.

Kỷ Nguyệt sửng sốt, không biết tại sao y lại hỏi như vậy, có phải y cảm thấy nếu không có người trong lòng, vậy thì vào cung cũng không có gì vướng bận, hay là y có biện pháp nào khác?

Nàng ấy lắc đầu.

Gánh nặng trong lòng Tạ Minh Kha như được giải thoát, nàng ấy không có người trong lòng, vậy thì dễ giải quyết.

"Nếu như nàng nguyện ý, gả cho ta," Y nói, "bất kể Hoàng Thái hậu có giở thủ đoạn như thế nào, ta đều có thể bảo đảm bình an cho nàng."