Editor: Phiêu Phiêu Trong Gió

Chuyện này rất nhanh đã truyền tới tai Liêu thị, bà liền gọi Kỷ Nguyên Đình tới.

Nghe hạ nhân nói, Kỷ Nguyên Đình chọc cho Thẩm Nghiên khóc.

"Nàng ta tặng rượu, lẽ nào con phải nhận hay sao, để bị người khác nói là trao nhận tín vật? Con chỉ là cự tuyệt nàng ta." Kỷ Nguyên Đình mặt trầm như nước, mẫu thân không biết mục đích của Thẩm Nghiên, cô nương gia không biết liêm sỉ, xem hắn thành cái gì, muốn uống rượu, hắn không thể tự mua được hay sao? còn phải xin tiền của một nữ nhân?

Nhưng cho dù là như vậy, nói cho rõ ràng là được rồi.

Dù sao cũng không phải sai lầm gì lớn, hai nhà bọn họ thường xuyên qua lại, mối tình đầu của cô nương gia mới vừa chớm nở, đem lòng mến mộ hắn, cũng không phải chuyện gì lạ, có loại cự tuyệt nào như hắn hay sao?

Liêu thị nói: "Vậy con không nhận là được, còn đạp một cước làm gì? Truyền đến tai Thẩm phu nhân, chỉ cảm thấy là con khinh thường người ta! Thẩm cô nương dù sao cũng là nữ nhi nhà quan, lần này hành sự có chút lỗ mãng, nhưng con lớn hơn nàng ta sáu tuổi, không thể bao dung một chút hay sao, đây là rượu cũng không phải loại đồ vật khác!"

Kỷ Nguyên Đình cau mày, nhưng không nói gì.

Liêu thị nói: "Con còn không biết sai lầm của mình?"

"Làm sai chỗ nào?Nếu con nói đạo lý, nói không chừng lần sau nàng ta còn muốn dây dưa thêm, vạn nhất bị người khác nhìn thấy, truyền ra tin đồn, liền có hại cho thanh danh." Kỷ Nguyên Đình nói, "chuyện này, mẫu thân không cần nói nữa, con tự biết đúng mực."

Đúng mực cái gì, quả thực là muốn Thẩm phu nhân hận thấu nhà họ mà!

Liêu thị cũng có nữ nhi, nếu như nữ nhi đi tặng rượu, lại bị người ta đối xử như vậy, trong lòng cũng sẽ cảm thấy không dễ chịu.

Bà thở dài.

Kỷ Nguyệt cũng rất quan tâm, hỏi Kỷ Dao: "Hôm qua Thẩm cô nương tới gặp muội, chuyện với ca ca, là thật?"

"Là thật, muội tận mắt chứng kiến, ca ca rất hung dữ, không nhận liền không nhận, vậy mà còn hất đổ vò rượu xuống đất, dùng sức dẫm lên."

Kỷ Nguyệt ngơ ngẩn: "Huynh ấy tuyệt tình như vậy?"

"Vâng."

"Vậy thì sợ rằng Thẩm gia cô nương sau này sẽ không tới nữa."

Kỷ Dao cũng nghĩ như vậy, dù sao thì Kỷ Nguyên Đình quen biết ả, trong lòng Thẩm Nghiên, ả tự cho rằng Kỷ Nguyên Đình sẽ nể mặt hai nhà, kết quả hoàn toàn ngược lại.

Nhưng như vậy cũng tốt, nàng đỡ phải để tâm vào chuyện này nữa.

..............................

Thời gian này, Thái tử có chút thay đổi, Tạ Minh Kha phát hiện hắn ta không còn ngẩn người như đi vào cõi thần tiên, mặt ủ mày chau nữa, ánh mắt cũng dần lấy lại thần thái, nghĩ đến hẳn là vì đạo thánh chỉ kia của Hoàng thượng, tro tàn lại dần bốc cháy.

Nhưng y cũng không có ý muốn làm thân.

Mặc dù y nhậm chức giảng bài cho Đông cung, nhưng nội tâm lại khing thường Thái tử, Thái tử người này không màng đại cục, thích dùng kẻ gian nịnh, thủ đoạn vụng về không đáng nhắc tới, ngược lại Tống Vân có tướng đế vương hơn, học thức uyên bác, suy nghĩ chu toàn quyết định đúng đắn. Nhưng nếu Thái tử thật sự có tiến bộ, cũng không phải là chuyện xấu.

Y giảng bài xong, Tống Diệm tiến lên nói: "Tạ đại nhân vất vả rồi."

hắn ta vẫn luôn muốn lôi kéo Tạ Minh Kha, nhưng đáng tiếc tính cách của y lạnh nhạt, bất luận hắn ta ra ám hiệu như thế nào, đều bất vi sở động, dần dần cũng chết tâm.

Tạ Minh Kha đáp: "không dám, đây là bổn phận của vi thần."

Vẫn giống như trước đây, cũng không nhiều lời, Tống Diệm hết cách, đành để y rời đi.

Thời tiết tháng sáu nóng bức, không mát mẻ như ở trong điện, đi bộ một lát, sau lưng liền đổ mồ hôi, Tạ Minh Kha đi tới nơi râm mát, lấy khăn tay ra lau mồ hôi trên trán.

Bên cạnh có một tiểu thái giám cũng tới tránh nắng, nhìn thấy y, liền cúi người vái chào: "Tạ đại nhân."

Tạ Minh Kha biết nhóc: "Tiểu Lâm tử, ngươi không hầu hạ ở Từ Tâm điện, đến đây làm gì?"

"Đến khố phòng tìm tranh," Tiểu Lâm tử hướng miệng vào bức tranh đang vắt trên tay, "chính là bức này, Thái hậu đột nhiên muốn xem, cũng kỳ lạ......"

Tranh được bảo quản rất tốt, bên ngoài còn bọc một lớp vải tơ lụa, Tạ Minh Kha liếc mắt nhìn: "Vậy sao, vậy ngươi nhanh mang về cho Thái hậu đi."

Tiểu Lâm tử nói: "đang định trở về, nhưng thời tiết này, làm cho nô tài mồ hôi đầy đầu, sợ rằng làm bẩn bức tranh, nên phải lau trước đã."

Nhóc đặt bức tranh trên phiến đá.

Trong chớp mắt, Tạ Minh Kha phát hiện ra đây là bức họa chân dung, trong tranh là một cô nương mặc y phục màu đỏ của hoa Hải đường, mơ hồ lộ ra khuôn mặt, lại làm y cảm thấy có chút quen mắt.

Y sửng sốt, hỏi: "Người trong tranh là ai?"

Tiểu Lâm tử lắc đầu: "Nô tài cũng không biết."

Nhóc mới gần mười tuổi, nhưng bức họa này chỉ nhìn giấy thôi, liền biết đã lưu giữ rất nhiều năm, so với tuổi của Tiểu Lâm tử còn lớn hơn, không biết cũng là bình thường.

Tạ Minh Kha không hỏi thêm nữa, đi về phía cửa cung.

Cho tới khi ngồi lên kiệu hồi phủ, y mới nghĩ ra, cô nương trong tranh vậy mà có chút giống Kỷ Nguyệt......Hoàng Thái hậu đột nhiên xem tranh, rốt cuộc là vì sao?

Hoàng Thái hậu và Hoàng thượng mẫu từ tử hiếu, được mọi người ca tụng, nhưng sau khi Hoàng hậu qua đời, quan hệ của hai mẫu tử này lại trở nên có chút vi diệu.

Bởi vì Hoàng hậu là biểu chất nữ (cháu gái họ) của Hoàng Thái hậu, lúc trước cũng do bà chỉ định làm thê tử của Hoàng thượng, Thái tử Tống Diệm không chỉ là cháu trai của bà, còn là tương lai, là gốc rễ quyền lực của toàn gia Triệu gia bọn họ, hiện nay vị thế Thái tử bị lay động, Hoàng Thái hậu sao có thể vừa lòng?

Bà không thích Tống Vân, cũng không thích Hoàng Quý phi.

Tạ Minh Kha âm thầm cân nhắc, ẩn ẩn cảm thấy chuyện này không đơn giản.

Mà giờ khắc này, tại Kỷ gia, Kỷ Dao đang thúc giục mẫu thân, nhanh chóng gả tỷ tỷ ra ngoài.

Liêu thị mặc dù cũng nóng vội, nhưng không thể chọn bừa một người con rể được.

"Tốt xấu cũng phải đợi lão gia xem người có nhìn trúng ai......." Liêu thị liếc ngang nữ nhi một cái, "con cũng rảnh rỗi không có việc gì, mỗi ngày chơi cùng lão rùa còn không đủ, còn quản đến tận chỗ của nương? Ta xem nên mời một nữ sư phó cho con, giạy con nữ hồng, viết chữ, quản thúc con mới tốt."

"Viết chữ còn cần nữ sư phó giạy hay sao, phụ thân từ nhỏ đã giạy con, hơn nữa, còn có ca ca mà." Kỷ Dao đứng trước mặt Liêu thị, "nương, tỷ tỷ thực sự không còn nhỏ nữa, người phải nói với phụ thân, để ông ấy nhanh lên."

"Nhanh như thế nào? Con không biết chuyện trong triều chính, đừng có càn quấy!" không phải là Liêu thị chưa từng thúc giục, thực sự là vì có vụ án lớn như vậy, người người đều sợ mất mũ ô sa, ai còn có tâm trạng để tâm những việc khác, "đợi qua một thời gian nữa, à, con trở về đi, vi nương còn phải tính toán sổ sách."

Kỷ Dao gấp đến độ không biết làm sao.

Đúng là xui xẻo, đúng lúc đụng phải vụ án lương thực cứu trợ thiên tai......

Nhưng nàng vẫn muốn thúc giục tiếp, ăn vạ không đi.

Đợi đến chiều tối, Kỷ Chương trở về.

Kỷ Dao lại nói một lần nữa.

Tâm tình Kỷ Chương tốt, xem tình hình, những tham quan kia ắt sẽ bị trừng trị, ông cười híp mắt nói: "Biết rồi, vi phụ chọn một người tốt cho Nguyệt Nhi, con không cần lo lắng."

Chỉ nói bằng miệng thì có tác dụng gì, đợi nữ nhi phải tiến cung mới biết thế nào là thảm, lẽ nào nàng lại phải lấy lí do có thần tiên báo mộng? Kỷ Dao đang định trở về, lên kế hoạch thật là tốt, lại nghe thấy mẫu thân thương lượng một chuyện với phụ thân, làm cho nàng rất là ngạc nhiên.

Kỷ Dao lại không rời đi nữa, giả bộ sửa sang lại hà bao, đứng ở một bên nghe lén.

"Hoài Viễn Hầu có ân với nữ nhi của chúng ta, Tạ đại nhân cũng vậy, không bằng chúng ta tìm cơ hội mời họ, tướng công thấy thế nào? Mặc dù chúng ta không phải vọng tộc quyền quý như họ, nhưng không thể nợ ân tình người ta một cách đương nhiên như vậy được, hay là đợi đến ngày hưu mộc, cùng mời hai người tới, tạ ơn một phen."

Kỷ Chương có chút chột dạ: "Chúng ta có thể lấy cái gì tạ ơn?"

"Lễ nhẹ tình nghĩa nặng, hai người đều không thiếu bạc, chúng ta chính là thể hiện một chút tâm ý, bày một bàn tiệc thịnh soạn là được."

Liêu thị cũng có chút tâm tư nho nhỏ, bình thường nghĩ mọi biện pháp cũng không thể thân cận quý nhân, khó có được cơ hội, làm sao có thể không kết giao một chút cơ chứ, đối với trượng phu, đối với nhi tử đều có ích."

Nếu không, không biết với cái tính thật thà của trượng phu, phải trải qua bao nhiêu năm nữa mới được thăng tiến.

Kỷ Chương còn đang do dự không quyết: "Đề nghị của nàng mặc dù tốt, nhưng cũng không biết bọn họ có tới hay không. Quý nhân bận việc, xã giao cũng nhiều, vị Tạ công tử kia thường xuyên đi Đông Cung, Hoài Viễn Hầu cũng phải thao luyện binh mã, ta là sợ mất công đưa thiếp mời, lại bị họ trả về."

Cho nên người nhà mẹ đẻ của bà mới nói Kỷ Chương là một tú tài nghèo kiết hủ lậu, ông không muốn bám vào ai, cũng ưa sĩ diện.

Liêu thị vẫn kiên trì:"Đưa đi rồi nói tiếp, dù sao cũng phải thử xem."

Nghe xong rồi, Kỷ Dao nhẹ nhàng từ cửa rời đi.

Nếu như nàng đoán không sai, mẫu thân đây là muốn mời hai tình địch tới nhà đó, nàng không biết nên nói gì đây!

Nhưng có lẽ là chuyện tốt? mặc dù hai người kia, một người là Thủ phụ tương lai tâm ngoan thủ lạt, giết người giệt tộc, một người là phu quân kiếp trước của nàng, nhưng tỷ tỷ gả cho một trong hai người bọn họ cũng tốt hơn là tiến cung làm phi......

Vài ngày trôi qua, hai thiếp mời đồng thời được đưa tới Hoài Viễn Hầu phủ và Tạ phủ.

Vì tiếp đãi hai vị quý nhân, Liêu thị đích thân đi chợ, mua một đống đồ vật, từ sáng sớm, trong nhà bếp đã phát ra mùi thơm ngào ngạt.

Đó là canh vịt nấu với ốc loa, cũng là loại canh mà nhà bếp Kỷ gia nấu ngon nhất, miễn cưỡng coi như có chút bản lĩnh. Liêu thị vẫn còn lo lắng, thường xuyên đến nhà bếp, dặn dò nhà bếp nhất định phải nấu thật sạch sẽ, làm ra món ăn ngon nhất, nói hai vị khách ngày hôm nay là người tôn quý nhất mà họ từng tiếp đãi.

Đầu bếp bị dọa tới mức làm rơi hai cái bát.

Kỷ Chương nói:"Nương tử, nhà chúng ta chỉ có điều kiện như vậy, sao lại làm khó bọn họ? đừng để đến lúc đó nấu tới mức cháy khét, làm khách nhân mất hứng."

Liêu thị không thèm để ý: "Ông đừng có lãng phí thời gian ở đây, đi nghĩ xem lát nữa nên nói cái gì mới tốt."

"......Có thể nói cái gì."

Liêu thị lại chỉ thị: "Thư phòng cũng nên sắp xếp lại một chút."

Hai người như lâm đại địch, Kỷ Nguyên Đình đứng ở cửa, tươi cười thong thả: "Người ta nguyện ý đến, đã sớm có chuẩn bị, phải ăn thức ăn khó nuốt rồi, lại thêm, đầu bếp có nấu thế nào cũng không thể so sánh với hầu môn vọng tộc được, vẫn là thuận theo tự nhiên, nếu trang trọng quá mức, Tạ đại nhân và Hầu gia ngược lại lại cảm thấy không thoải mái."

"Vậy sao?" Liêu thị giật mình, đột nhiên nói, "Chu ma ma, mau gọi Nguyệt Nhi, Dao Nhi tới, hai vị đại nhân là trợ giúp hai đứa nó, nói thế nào cũng phải đích thân chính diện nói lời cảm tạ mới tốt."

Chu ma ma bước nhanh rời đi.

Cửa lớn, một chiếc xe ngựa dừng lại, Lý Ngọc vén màn xe, Tạ Minh Kha hơi khom lưng, bước từ trên xe xuống.

Tường trắng ngói đen, một tòa viện nho nhỏ, ngẩng đầu nhìn lên, thấy có hai nhánh cây Hải đường vươn ra khỏi tường viện, nở đầy những bông hoa nhỏ màu hồng.

Y đang muốn tiến tới gõ cửa, lại nghe thấy tiếng vó ngựa vang lên ở phía sau, quay đầu lại nhìn, chỉ thấy một con tuấn mã đen sẫm, người trên ngựa mặc áo bào màu xanh đậm, tư thế oai hùng.

hắn xoay người xuống ngựa, đem dây cương vứt cho gã sai vặt, khẽ cười nói: "không ngờ tới, Dục Thiện ngươi cũng ở đây."

Còn cho rằng chỉ mời mỗi mình hắn, vậy mà Kỷ gia còn mời cả Tạ Minh Kha.

"Hầu gia." Dương Thiệu trực tiếp gọi tên tự của y, nhưng Tạ Minh Kha lại không tùy ý như vậy, trong lòng cũng thấy kỳ lạ, Kỷ gia sao lại mời Dương Thiệu, nhưng nghĩ tới chuyện tại vườn hoa trong phủ nhà y, liền có chút hiểu rõ.

Dương Thiệu nhớ nhung tiểu cô nương kia, cười một cái nói: "Vốn dĩ muốn mời ngươi uống rượu, đúng lúc hôm nay gặp mặt, đi vào thôi, đừng để Kỷ đại nhân đợi lâu."

hắn đang định đi gõ cửa, thì người gác cổng đã mở cửa ra rồi: "Hầu gia, Tạ đại nhân, lão gia và phu nhân mong đợi đã lâu, mời vào."

Tác giả có lời muốn nói:

Kỷ Dao: Lau sạch con mắt, chọn một tỷ phu.

Dương Thiệu:........(Sau này thu thập nàng!)

Tạ Minh Kha: Cái này còn phải chọn.

Kỷ Nguyệt:..........Chỉ có ta là không biết chuyện gì đang xảy ra hay sao?