Edit: Jess93

Ninh Ngộ Châu thấy nàng trở về, coi như không thấy một đám dê Băng Văn bị trói kêu be be kia, ôn nhu hỏi: "A Xúc, có bị thương không?"

Văn Kiều lắc đầu: "Có Văn Thỏ Thỏ hỗ trợ, không có khó khăn gì."

Tuy rằng nơi này có gần một trăm con dê Băng Văn, nhưng bây giờ tu vi Văn Kiều cũng đã tới cảnh giới Nguyên Minh trung kỳ, cũng không sợ đối phó yêu thú cấp bốn, lại càng không cần phải nói nàng có roi Thạch Kim Mãng, một roi một con dê Băng Văn, còn có thể thúc đẩy dây leo Thạch Kim Mãng sinh trưởng từ dưới đất đánh lén, hai bút cùng vẽ, bắt những con dê Băng Văn này hoàn toàn không có vấn đề.

Về phần con dê Băng Văn cấp năm ở phía sau, giao cho Văn Thỏ Thỏ ứng phó, ở trước mặt Văn Thỏ Thỏ cấp bảy, quả thật chính là đưa đồ ăn.

Cho nên Văn Kiều đánh cực kỳ thoải mái, thậm chí cảm thấy còn có chút chưa đã ghiền.

Làm sao Ninh Ngộ Châu không nhìn ra vẻ chưa thỏa mãn trên mặt nàng, không khỏi nở nụ cười.

Mặc dù vừa rồi nói chuyện với Thượng Hồng Lãng, nhưng sự chú ý của hắn cũng không rời khỏi chiến trường, tự nhiên cũng nhìn thấy sự phối hợp của Văn Kiều và Văn Thỏ Thỏ.

Thượng Hồng Lãng nhìn hai người một chút, phát hiện tu vi Văn Kiều tương đương với mình, không khỏi kinh ngạc, nhịn không được hỏi: "Ninh công tử, vị cô nương này là.."

Giọng điệu Ninh Ngộ Châu ôn hòa: "Đây là thê tử của ta. A Xúc, vị này chính là Thượng Hồng Lãng Thượng công tử."

Văn Kiều khẽ gật đầu với Thượng Hồng Lãng, xem như chào hỏi, trên mặt không có biểu tình gì.

Tuy rằng bây giờ trở nên sáng sủa một chút, nhưng đây chẳng qua là ở trước mặt Ninh Ngộ Châu, lúc khác, Văn Kiều vẫn là một tiểu cô nương tương đối trầm mặc ít nói, thanh lãnh mà xa cách.

Thượng Hồng Lãng khiếp sợ nhìn bọn họ, há to miệng, cười khan nói: "Hóa ra là như vậy.."

Lúc trước hắn ta còn tưởng rằng là muội muội linh tinh gì đấy.

Nhìn tuổi của Văn Kiều, thực sự hơi nhỏ, mặc dù tuổi của Ninh Ngộ Châu cũng không lớn, nhưng thành hôn sớm như vậy, làm sao đều cảm thấy là lạ. Người tu luyện rất ít khi thành hôn vào lúc mười mấy tuổi, chẳng phải bình thường đều là tu vi đạt tới cảnh giới nhất định, sau đó trực tiếp kết thành song tu đạo lữ sao?

Văn Kiều không để ý tới hắn ta, chỉ vào đám dê Băng Văn kia, hỏi: "Phu quân, những con dê này xử lý như thế nào?"

"Nghe nói thịt dê Băng Văn ăn rất ngon, đều giữ lại cho chúng ta ăn." Ninh Ngộ Châu nói.

Văn Kiều đáp một tiếng, đối với sắp xếp của hắn không có ý kiến, bọn họ còn phải nuôi một đám Tiềm Lân Vệ, thịt là không chê nhiều, huống hồ ăn nhiều thịt của yêu thú, đối với thân thể cũng có chỗ tốt.

Thượng Hồng Lãng ở bên cạnh nghe được lời của hai người, nhịn không được chen miệng nói: "Hai vị ân nhân đến núi Thương Ngô lịch luyện sao?"

"Núi Thương Ngô?" Ánh mắt Ninh Ngộ Châu lóe lên, ấm giọng cười nói: "Đúng vậy."

Văn Kiều kỳ quái liếc hắn một cái, lại ngẩng đầu nhìn mảnh rừng núi này, nửa tháng trước bọn họ xuyên qua đầu đường núi bên kia, cũng không có trực tiếp rời đi, mà tiếp tục di chuyển trong núi, thứ nhất có thể tiếp tục lịch luyện, thứ hai cũng muốn tìm kiếm một chút linh thảo không có trong không gian, thuận tiện săn giết thêm vài con yêu thú làm thức ăn dự trữ.

Hóa ra mặt khác của núi Lân Đài tên là núi Thương Ngô.

Thượng Hồng Lãng cảm thấy buông lỏng, liên tục không ngừng nói: "Vừa rồi đa tạ ân cứu mạng của hai vị, nếu như không có hai vị, có thể tại hạ đã chết ở chỗ này, đại ân không thể hồi báo, tại hạ ghi nhớ trong lòng, ngày khác nếu có gì cần, cứ mở miệng." Sau đó nghĩ đến cái gì, sắc mặt thay đổi: "Hai vị ân nhân, muội muội ta còn ở bên kia, muội ấy cũng bị thương, ta đi tìm muội ấy trước, sau đó lại tới tìm hai vị."

Ninh Ngộ Châu tỏ vẻ quan tâm: "Đi thôi, chúng ta hạ trại ở gần đây, mười dặm phía trước có một sơn cốc, chính là ở đó."

Thượng Hồng Lãng nở nụ cười cảm kích với hắn, tranh thủ thời gian chạy về chỗ lúc trước.

Văn Kiều và Ninh Ngộ Châu nhìn bóng lưng hắn ta, cho đến khi biến mất, hai người quay người rời đi.

"A Xúc, nặng không? Có cần ta hỗ trợ hay không?" Ninh Ngộ Châu hỏi thăm.

Văn Kiều kéo một chuỗi dê Băng Văn, thần sắc thoải mái, nhe răng cười một tiếng với hắn, cười đến ngây thơ đáng yêu: "Không nặng."

Ninh Ngộ Châu nhìn thoáng qua chuỗi dê Băng Văn nối liền nhau kia, ở trong lòng yên lặng tính toán lực cánh tay của tiểu thê tử, quả nhiên khác hẳn với người thường, xem ra sau khi chuyển hóa yêu thể, thay đổi đầu tiên chính là lực lượng.

Sức mạnh lớn một chút cũng rất tốt, đánh nhau không thiệt thòi.

Ninh Ngộ Châu rất tự nhiên tiếp nhận chuyện tiểu thê tử của mình có sức lực vô cùng lớn.

"Thượng Hồng Lãng kia, tâm tính coi như không tệ, là người có ơn tất báo, chúng ta mới đến, nếu có thể tìm được người hỗ trợ quen thuộc với thế giới bên ngoài thì không còn gì tốt hơn.."

Ninh Ngộ Châu nhẹ giọng thì thầm phân tích cho tiểu thê tử về chuyện cứu Thượng Hồng Lãng lúc trước.

Đương nhiên, kỳ thật quyết định ra tay chính là Văn Kiều, Văn Kiều là trùng hợp đi ngang qua, nhìn thấy một đám dê Băng Văn thực lực không tính quá mạnh, ước chừng có thể dùng để luyện tập, cứu người chỉ là nhân tiện.

Ninh Ngộ Châu là có mục đích nào đó, mới có thể cho hắn ta một viên linh đan trị liệu, đưa một phát chính là Hồi Xuân Đan cực phẩm, cũng là một loại ném đá dò đường. Thượng Hồng Lãng là người có ơn tất báo thì càng tốt, nếu không phải, vậy cũng không có gì, coi như là bèo nước gặp nhau, nếu như lòng mang ác ý, Ninh Ngộ Châu cũng có biện pháp để cho hắn ta biết linh đan không phải ăn ngon như vậy.

Hai người vừa đi vừa nói chuyện, dây leo Thạch Kim Mãng quét qua mặt đất phát ra tiếng sột soạt, nương theo từng tiếng dê kêu be be, trở lại sơn cốc bọn họ tạm thời dừng lại.

Trong sơn cốc có vài Tiềm Lân Vệ trông coi.

Sơn cốc này tự nhiên không phải sơn cốc ở đầu đường tắt ra khỏi núi Lân Đài, cách bên này cực kỳ xa, chỉ là một sơn cốc rất nhỏ, tạm thời dùng làm nơi đóng trại cũng không tệ.

Không chỉ có Văn Kiều muốn lịch luyện, các Tiềm Lân Vệ khác cũng giống vậy.

Vùng này không có yêu thú cấp cao, tự nhiên cũng không cần Tiềm Thú vẫn luôn trông coi, Ninh Ngộ Châu cho bọn họ một ít linh đan và phù lục, liền để Tiềm Thú sắp xếp cho các Tiềm Lân Vệ, khiến bọn họ tự đi tìm chỗ lịch luyện, hắn cùng Văn Kiều mang theo Văn Thỏ Thỏ hoạt động ở chỗ này, đủ để tự vệ.

Các Tiềm Lân Vệ nhìn thấy Văn Kiều kéo một chuỗi dê Băng Văn trở về, vẻ mặt bình tĩnh chạy tới tiếp nhận.

Mấy ngày gần đây, mỗi ngày bọn họ đều có thể nhìn thấy Văn Kiều dùng dây leo Thạch Kim Mãng kéo các loại yêu thú trở về, tiểu cô nương nhìn yếu đuối, nhưng có thể kéo đồ vật nặng hơn nàng mấy trăm lần, Tiềm Lân Vệ nhìn thấy cũng nhịn không được cảm thấy tự ti.

Làm là một đại nam nhân, bọn họ khắc sâu ý thức được, so ra bọn họ kém tiểu phu nhân.

Không chỉ kém về khí lực, ngay cả đánh nhau cũng không sánh nổi.

Cũng không biết lúc trước tiểu phu nhân rốt cuộc đã trải qua chuyện gì, thoát thai hoán cốt thành như vậy, hoàn toàn không giống lúc tiến vào Lân Đài Liệp Cốc lịch luyện.

Đem dê Băng Văn giao cho các Tiềm Lân Vệ, sau đó Ninh Ngộ Châu lấy lò luyện đan ra, nhận lấy nguyên liệu nấu ăn các Tiềm Lân Vệ đã xử lý tốt, bắt đầu nấu canh.

Canh này vẫn là cho Văn Kiều.

Mặc dù thân thể Văn Kiều tốt rồi, nhưng vấn đề kinh mạch yếu ớt vẫn cần phải chú ý, Ninh Ngộ Châu quyết định ra tay từ dược thiện.

Trong truyền thừa của hắn có một bộ đan phù khí trận hoàn chỉnh, Ninh Ngộ Châu đặc biệt thông qua đan thiên truyền thừa, từ đó tìm ra một bộ phương pháp chuyên môn trị liệu kinh mạch yếu ớt, lại sửa chữa thêm, sau khi hoàn thiện, quyết định ra tay từ dược thiện, điều trị thân thể cho Văn Kiều trước, từ từ cường hóa kinh mạch.

Đây là phương pháp trị liệu ôn hòa nhất, khuyết điểm chính là tốn rất nhiều thời gian.

Lúc Ninh Ngộ Châu bận rộn, Văn Kiều ôm Văn Thỏ Thỏ ngồi ở một bên quan sát.

Nàng vẫn luôn là người có tính tình an tĩnh, ngoại trừ lúc đối mặt với Ninh Ngộ Châu có thể hoạt bát một chút, đối ngoại vẫn tương đối thanh lãnh. Đối với điều này, Ninh Ngộ Châu cũng không có ý thay đổi, thậm chí rất thích như thế, bởi vậy có thể thấy được hắn cũng không phải ôn nhu như những gì đã biểu hiện ra.

Văn Thỏ Thỏ ôm một viên linh đan liếm láp từng chút một, dáng vẻ không nỡ ăn hết quá nhanh.

Văn Kiều không đành lòng nhìn bộ dáng đáng thương này của nó, lấy một viên linh đan Ninh Ngộ Châu cho nàng từ trong túi trữ vật, vụng trộm kín đáo đưa cho Văn Thỏ Thỏ.

Văn Thỏ Thỏ mau chóng ngậm lấy, ngay lập tức nhét vào túi trong má tồn trữ, sau đó lén lút nhìn luyện đan sư đang nghiêm túc nấu canh bên kia, phát hiện hắn không có chú ý tới, yên lòng thở ra một hơi, Văn Kiều nhìn thấy mà buồn cười.

Làm sao Ninh Ngộ Châu không phát hiện ra, chỉ là không thèm để ý con thỏ nhỏ kia mà thôi.

Chỉ cần lúc mấu chốt nó có thể phát huy được tác dụng, đương nhiên sẽ không keo kiệt một ít linh đan này.

Canh nấu được một nửa thời gian, hai huynh muội Thượng Hồng Lãng rốt cuộc tìm tới đây.

Tiềm Lân Vệ được Ninh Ngộ Châu phân phó, không có ngăn cản bọn họ, để bọn họ tiến vào chỗ hạ trại trong sơn cốc.

Thượng Hồng Lãng đỡ muội muội có sắc mặt tái nhợt, khí tức bất ổn tiến vào, có chút ngượng ngùng nói: "Hai vị ân nhân, chúng ta quấy rầy."

Tướng mạo Thượng Hồng Nguyệt xinh đẹp sáng sủa, thân thể linh lung, bởi vì bị thương, khiến nàng ta thêm mấy phần yếu đuối.

Nàng ta đi theo huynh trưởng, nhịn không được nhìn về phía hai vị ân nhân cứu mạng mà huynh trưởng đã nói, thực sự không thể tin được lời nói lúc trước của huynh trưởng.

Ninh Ngộ Châu thì thôi, huynh trưởng nói có thể hắn là một vị luyện đan sư, tu vi chỉ mới cảnh giới Nguyên Vũ, nhìn xem liền biết không thể nào lợi hại, phải biết rất nhiều luyện đan sư đều là một đám yếu kém không thể đánh, dù sao luyện đan sư chú trọng thuật luyện đan, phần lớn thời gian đều luyện đan ở trong phòng, bất tri bất giác liền sẽ xem nhẹ việc tu luyện, kinh nghiệm chiến đấu cũng không nhiều, người tu luyện cùng cấp hoàn toàn có thể đánh bại luyện đan sư.

Mà vị tiểu cô nương còn lại, mặc dù còn nhỏ tuổi, nhưng hết sức xinh đẹp, mềm mại nhút nhát, làm thế nào cũng nhìn không ra vậy mà có thể một roi quất bay một con dê Băng Văn. Đương nhiên, quất bay một con cũng là bình thường, nhưng nếu nói một hơi có thể quất bay mấy chục con, vậy thì quá khoa trương.

Chẳng qua..

Nhìn thoáng qua Tiềm Lân Vệ đang xử lý những con dê Băng Văn ở đó cách đó không xa, Thượng Hồng Nguyệt yên lặng thu hồi hoài nghi.

Mặc kệ trong lòng Thượng Hồng Nguyệt nghĩ như thế nào, trên mặt cũng không lộ ra, cùng huynh trưởng cung kính cảm tạ hai vị ân nhân cứu mạng.

Mặc dù cũng không phải cứu nàng ta, nhưng bọn họ đã cứu được huynh trưởng, Thượng Hồng Nguyệt vẫn xem bọn họ như ân nhân cứu mạng của mình.

Ninh Ngộ Châu ấm giọng nói: "Chúng ta trùng hợp đi ngang qua, cũng là mệnh của Thượng công tử đưa đến tuyệt lộ."

Nói xong, mời hai người bọn họ ngồi xuống, Ninh Ngộ Châu nhìn Thượng Hồng Nguyệt một chút, nói với Văn Kiều "A Xúc, cho Thượng cô nương một viên Hồi Xuân Đan."

Văn Kiều yên lặng lấy ra một viên Hồi Xuân Đan từ trong túi trữ vật, đưa cho Thượng Hồng Nguyệt.

Mặc dù Thượng Hồng Nguyệt biết bọn họ có luyện đan sư, nhưng tiện tay chính là một viên Hồi Xuân Đan cực phẩm cũng quá dọa người, tay cầm Hồi Xuân Đan cũng có chút run rẩy, trong lòng càng thêm cảm kích, may mắn bọn họ gặp được người tốt.

Thượng Hồng Lãng cũng cảm kích không thôi, bọn họ tìm tới đây, cũng là bởi vì thương thế muội muội rất nặng, linh đan trên người bọn họ đã tiêu hao hết, không có cách nào khác, đành phải mặt dạn mày dày đến đây.

Không nghĩ tới hắn ta còn chưa kịp nói muốn mua linh đan với hai vị ân nhân, đối phương đã trực tiếp đưa bọn họ một viên Hồi Xuân Đan cực phẩm.

"Tiểu muội muội, cám ơn ngươi." Thượng Hồng Nguyệt cảm kích nói.

Văn Kiều thản nhiên nói: "Không cần cám ơn."

Nói xong, cũng không tiếp tục để ý bọn họ, cúi đầu vuốt bộ lông của Văn Thỏ Thỏ, lặng yên ngồi ở bên người Ninh Ngộ Châu, lắng nghe bọn họ nói chuyện.

Thượng Hồng Nguyệt nhanh chóng phát hiện ra tính tình vị tiểu muội muội xinh đẹp này có chút lạnh lùng, không quá thích phản ứng người khác, nhưng bởi vì bộ dáng xinh đẹp, giữa lông mày quanh quẩn một cỗ yếu đuối, rất dễ khiến người ta sinh lòng thương tiếc.

Cùng bọn hắn hàn huyên một hồi, Ninh Ngộ Châu nhanh chóng thăm dò rõ ràng tình huống của hai huynh muội này.

Hai huynh muội có tu vi không cao lắm, Thượng Hồng Lãng là cảnh giới Nguyên Minh hậu kỳ, Thượng Hồng Nguyệt là cảnh giới Nguyên Minh sơ kỳ, cũng khoảng chừng hai mươi tuổi. Huynh trưởng tính tình khoan hậu, muội muội thanh thoát sáng sủa, đều là người phẩm tính không tệ.

Bọn họ đến từ Thượng gia ở thành Hoài Âm, Thượng gia là gia tộc lấy đan dược lập nghiệp, hầu hết đệ tử trong gia tộc là luyện đan sư, Thượng gia rất nổi danh tại thành Hoài Âm, rất nhiều người tu luyện đều sẽ đến Thượng gia cầu đan.

Chẳng qua ngộ tính luyện đan của huynh muội Thượng Hồng Lãng không cao, hai người không có chí ở chỗ này, dứt khoát thường xuyên ra bên ngoài vì gia tộc tìm kiếm các loại tài liệu luyện đan, lần này hai huynh muội mang theo hộ vệ của gia tộc đến núi Thương Ngô, cũng là vì tìm kiếm một chút linh thảo trân quý, nào biết được sau khi bọn họ vào núi, bởi vì một số nguyên nhân mà đắc tội người ta, hộ vệ đi theo đều bị thương nặng mà chết, cuối cùng chỉ còn lại hai huynh muội bọn họ.

Lúc trước nếu không phải Văn Kiều và Ninh Ngộ Châu trùng hợp đi ngang qua cứu giúp, chỉ sợ cuối cùng hai huynh muội cũng chết ở chỗ này.

Thượng Hồng Lãng nói đến đây, chần chừ một lúc, tiếp tục nói: "Phu thê Ninh công tử cứu tính mạng huynh muội chúng ta, chúng ta vô cùng cảm kích, ngày khác nếu các ngươi có gì cần, có thể đến Thượng gia ở thành Hoài Âm tìm chúng ta."

Thượng Hồng Nguyệt cũng nói: "Đúng vậy, nếu hai vị đến thành Hoài Âm, nhất định phải để chúng ta chiêu đãi thật tốt." Nàng ta có chút ngượng ngùng nói: "Đúng rồi, linh đan của các ngươi, xem như chúng ta mua, chúng ta sẽ lấy giá thị trường cao hơn một thành trả cho các ngươi."

Ninh Ngộ Châu mỉm cười nói: "Vậy thì không cần, coi như là kết giao bằng hữu đi."

Huynh muội Thượng Hồng Lãng nghe xong hết sức cảm động, lần này bọn họ tới đây, ngoại trừ cảm tạ ân cứu mạng của Ninh Ngộ Châu, cũng là muốn nói rõ tình huống với bọn họ, để tránh mình đưa tới mầm tai họa liên lụy bọn họ.

Nào biết được đối phương không chỉ có không nói gì, ngược lại nói xem như kết giao bằng hữu, có thể thấy được làm việc ngay thẳng, không phải loại tiểu nhân hèn hạ kia.

Đi ra bên ngoài, sợ nhất chính là gặp được những kẻ tiểu nhân hèn hạ kia, khó lòng phòng bị.

Mặc dù bọn họ rất muốn cảm tạ ân cứu mạng, nhưng đáng tiếc vật có giá trị trên người đã tiêu hao hết trong mấy ngày đào vong, xấu hổ vì ví tiền rỗng tuếch, chỉ có thể chờ đợi sau này lại cảm tạ.

Đang nói chuyện, canh trong lò đan đã nấu xong, trong không khí phiêu đãng một mùi hương cực bá đạo.

Hai huynh muội Thượng Hồng Lãng tò mò nhìn chén canh Ninh Ngộ Châu đổ ra từ trong lò luyện đan, đều có chút khiếp sợ, lần đầu tiên bọn họ biết được, hóa ra đan lô ngoại trừ dùng để luyện đan, còn có thể dùng để nấu canh.

Canh này có mùi hương thực sự quá thơm, hai huynh muội đều cảm thấy canh này không phải là canh bình thường, liên hệ tới linh đan cực phẩm lúc trước, càng cảm thấy đám người Ninh Ngộ Châu có lai lịch bất phàm.

Chẳng lẽ là danh môn đệ tử của đại phái nào đó?

Nhưng trong đầu bọn họ đã nghĩ đến tất cả đệ tử thế hệ trẻ tuổi trong các phái ở Thánh Vũ đại lục, nổi danh bọn họ cũng nghe qua không ít, nhưng chưa từng nghe nói đến tên của Ninh Ngộ Châu, mà cái tên A Xúc này, vừa nghe đã biết chính là nhũ danh, có thể thấy được dường như Ninh Ngộ Châu cũng không muốn nói tên thê tử của mình cho bọn họ biết.

Chẳng lẽ có gì khó nói?

Chỉ có một chén canh, Ninh Ngộ Châu đưa cho Văn Kiều, thấy hai huynh muội nhìn qua, giải thích nói: "Thuở nhỏ thân thể A Xúc không tốt, canh này là cho nàng điều trị thân thể."

Nghe nói như thế, ánh mắt Thượng Hồng Lãng nhìn về phía Văn Kiều càng quái dị hơn.

Quả nhiên là bá vương hoa thân thể mềm mại yếu đuối sao?

Văn Kiều an tĩnh uống canh, hơi cụp mắt xuống, hàng mi dài rủ xuống, tạo ra một cái bóng mờ trên da thịt trắng nõn, cả người toát ra một loại khí tức thanh lãnh.

Ninh Ngộ Châu ôn nhu nhìn nàng một chút, tiếp tục cùng huynh muội Thượng Hồng Lãng nói chuyện phiếm, bất tri bất giác liền từ chỗ huynh muội Thượng Hồng Lãng biết được không ít tin tức về thế giới bên ngoài, đối với sắp xếp sau này cũng đã có quy hoạch đại khái.

Mắt nhìn sắc trời dần tối, các Tiềm Lân Vệ lần lượt trở về, bắt đầu nhóm lửa nướng thịt, đêm nay bọn họ ăn chính là thịt dê Băng Văn.

Ninh Ngộ Châu nói với hai huynh muội: "Sắc trời đã tối, không bằng hai vị ở đây nghỉ ngơi, như thế nào?"

Thượng Hồng Lãng: "Vẫn là không được, ngộ nhỡ liên lụy đến các ngươi.."

"Chỉ là một đêm, không có gì liên lụy." Ninh Ngộ Châu ấm giọng nói.

Thượng Hồng Lãng do dự một chút, mắt thấy muội muội thần sắc rã rời, cuối cùng vẫn đồng ý.

Hắn nhìn không ra tu vi của hộ vệ tên là Tiềm Thú vừa mới trở về kia, trực giác cảm thấy tu vi của hắn ta nhất định cực cao, chỉ nghỉ ngơi một đêm cũng sẽ không có chuyện gì. Lúc trước muội muội bị thương rất nặng, mặc dù sau khi ăn Hồi Xuân Đan tổn thương gần như đã khỏi hẳn, nhưng vẫn mệt đến ngất ngư, quả thực cần nghỉ ngơi.

Đại khái là nhìn Ninh Ngộ Châu thật sự rất giống người tốt, hai huynh muội Thượng Hồng Lãng rõ ràng không biết gì về hắn, vậy mà đã xem hắn như người có thể phó thác tín nhiệm, cũng không nghĩ tới đối phương có thể gây bất lợi đối với huynh muội bọn họ hay không.

Huống hồ hiện tại, trên người bọn họ cũng không có đồ vật gì có thể mưu đoạt lợi dụng.