Edit: Jess93

Nhìn thấy Ninh Ngộ Châu bình yên vô sự, Văn Kiều vô cùng vui mừng.

Nàng run run lá cây, cẩn thận nhìn Ninh Ngộ Châu, nhìn hắn từ đầu đến chân một lần, không có thiếu cánh tay cũng không thiếu chân, rất tốt, xem ra con yêu thú kia không có khiến hắn bị thương.

Đang vui mừng, Văn Kiều phát hiện Ninh Ngộ Châu nhìn lướt qua hang động rộng rãi, sau đó trực tiếp đi về phía nàng.

Văn Kiều đang run run lá cây đột nhiên cứng đờ.

Nàng "Nhìn" Ninh Ngộ Châu đi tới trước một lùm cỏ dại ở bên cạnh, sau đó từ trên cao nhìn xuống quan sát đám cỏ dại này.

Văn Kiều xen lẫn trong đám cỏ dại, trong lúc nhất thời không biết phản ứng thế nào mới tốt.

Nàng rất vui mừng khi có thể nhìn thấy Ninh Ngộ Châu ở đây, nếu như hiện tại nàng là hình người, nàng sẽ đi cùng hắn ngay lập tức, bọn họ sẽ tiếp tục lịch luyện tại Lân Đài Liệp Cốc. Kỳ thật nàng rất vui khi lần này có thể đến Lân Đài Liệp Cốc, hơn nữa có thể làm bạn đồng hành với hắn, cho dù ngoài ý muốn biến thành như vậy, nàng cũng không hối hận.

Nhưng hiện giờ nàng là yêu thể, ở trong mắt người tu luyện, chính là một gốc mầm non nhỏ vô cùng yếu ớt!

Làm một gốc mầm non nhỏ không thể động không thể nói chuyện, hiện tại Văn Kiều phải làm thế nào để nói cho hắn biết, gốc mầm non nhỏ này chính là mình.

Mà nàng có thể nói cho hắn biết sao?

Nếu như không phải mình tự mình trải qua sự thức tỉnh, tử vong rồi chuyển hóa, Văn Kiều sẽ không bao giờ biết hóa ra người sống sờ sờ còn có thể biến thành một gốc mầm non nhỏ, thế gian này còn có huyết mạch thần kỳ như vậy, cho dù người lại có sức tưởng tượng phong phú, cũng sẽ không nghĩ một mầm non nho nhỏ sẽ có liên quan đến một người sống.

Thế gian này người mang huyết mạch thần dị cực kì thưa thớt và quý hiếm, Văn Kiều không biết nếu chuyện mình mang huyết mạch thần dị bị truyền ra ngoài, sẽ có hậu quả gì. Đây cũng là nguyên nhân sau khi nàng thức tỉnh thành bán yêu, vẫn luôn cẩn thận từng li từng tí che giấu, ngay cả Liên Nguyệt cũng không dám nói.

Ngay lúc Văn Kiều đang xoắn xuýt, Ninh Ngộ Châu đã ngồi xuống – cả người, xích lại gần nàng. Ninh Ngộ Châu xích lại gần, khiến Văn Kiều không dám thở mạnh một cái, cảm thấy lá cây của mình cũng cứng ngắc lại, gió thổi qua cũng không dám run một chút.

Hành vi của Ninh Ngộ Châu cũng khiến cho các Tiềm Lân Vệ đi cùng không hiểu được.

Bọn họ đến đây để tìm kiếm thi thể Văn Kiều.

Mấy ngày nay bọn họ vẫn luôn lên đường, bởi vì hoàn cảnh không gian dưới đất này cũng phức tạp và có nhiều thay đổi như mê cung phía trên, hơi không cẩn thận sẽ lập tức lạc đường, khiến cho bọn họ phải đi đường vòng rất nhiều, cũng gặp được không ít người tu luyện tiến vào động phủ, bọn họ cũng bị ngã xuống từ mê cung phía trên.

Khác với những người tu luyện đến tìm kiếm bảo vật kia, mục tiêu của Ninh Ngộ Châu rất rõ ràng, cho dù gặp được linh thảo cao cấp, cũng không dừng lại thu thập, coi như không thấy mà đi qua. Chỉ là vì sao đến chỗ này, hắn lại thay đổi hành vi không để ý tới giống như trước đây, trực tiếp đến chỗ một đám cỏ dại ở trong góc, hiện tại lại ngồi xổm trước đám cỏ dại hỗn tạp kia, dường như đang quan sát gì đó.

Chẳng lẽ chỗ đó có linh thảo vô cùng quý hiếm gì đó?

Bởi vì thấy hắn rất coi trọng, cho nên Tiềm Thú cũng không dám quấy rầy hắn.

Văn Kiều xoắn xuýt một lát, chẳng mấy chốc đã thoải mái.

Bởi vì cho dù hiện tại nàng chỉ là một gốc mầm non nhỏ đáng thương lại bất lực, không thể động cũng không thể nói chuyện, muốn làm chút gì đó cũng không có cách nào, xoắn xuýt nhiều như vậy căn bản vô dụng.

Sau khi nghĩ rõ ràng Văn Kiều mới có tâm tư quan sát Ninh Ngộ Châu, vừa xem xét, không khỏi có chút sững sờ.

Ninh Ngộ Châu cách nàng rất gần, lúc này thần sắc của hắn lạnh nhạt, gương mặt tuấn mỹ không có dịu dàng ấm áp như Văn Kiều quen thuộc, ngược lại thêm mấy phần lương bạc và băng lãnh.

Trong trí nhớ của nàng, Ninh Ngộ Châu là người hiền lành lịch sự, cao quý quan tâm, như gió xuân ấm áp, thế gian này tất cả những phẩm đức tốt đẹp của nam tử đều có thể có ở trên người hắn, là phu quân chu đáo nhất ở trong lòng nàng.

Mặc dù trong đoạn thời gian ở Lân Đài Liệp Cốc này, nàng đã biết Ninh Ngộ Châu cũng không phải là phế vật như mọi người nói, hắn thâm tàng bất lộ, đầu óc thông minh bất phàm, nhưng những điều này cũng không hề mâu thuẫn, trong lòng nàng, hắn vẫn là một nam nhân rất tốt.

Mà không phải như lúc này, thần sắc trên mặt hắn lạ lẫm đến mức khiến cho nàng có chút chần chờ, hoài nghi thật ra người này không phải là Ninh Ngộ Châu.

Ngay lúc trong lòng Văn Kiều sinh ra hoài nghi, Ninh Ngộ Châu đưa tay về phía nàng, lòng bàn tay lướt qua phiến lá của nàng.

Văn Kiều khắc chế không được mà run lá cây lên xuống, cả mầm non đều không tốt.

Nơi này cỏ dại nhiều như vậy, tại sao hắn chỉ sờ nàng? Chẳng lẽ yêu thể của nàng thật sự là một loại linh dược nào đó vô cùng trân quý, khiến hắn nhìn một chút liền nhận ra?

Nhớ tới Ninh Ngộ Châu đã từng nhìn một chút liền nhận ra Trú Nhan hoa vừa chui từ dưới đất lên, Văn Kiều có lý do để hoài nghi như thế.

Ninh Ngộ Châu trầm mặc nhìn phiến lá đang run rẩy của mầm non nhỏ, đột nhiên lấy ra một cái xẻng ngọc từ trong túi trữ vật.

Hai chiếc lá Văn Kiều khống chế không nổi rung động, khiếp sợ nhìn hắn.

Ninh Ngộ Châu vậy mà có thể sử dụng túi trữ vật! Đó là đồ vật người tu luyện mới có thể sử dụng, người phàm không có căn nguyên linh lực, căn bản là không có cách nào để mở ra túi trữ vật, tự nhiên cũng không thể sử dụng.

Ninh Ngộ Châu không phải là người phàm không thể tu luyện sao?

Hắn đã biến thành người tu luyện!

Bởi vì quá mức kinh ngạc đối với chuyện Ninh Ngộ Châu đột nhiên biến thành người tu luyện, chờ đến khi Văn Kiều lấy lại tinh thần, phát hiện Ninh Ngộ Châu đang dùng cái xẻng ngọc kia đào nàng.

Lúc trước không có để cho bọn Văn Nhàn xem mình như linh thảo mà đào đi, hiện tại ngược lại là phu quân coi nàng thành linh thảo đào đi.

Cả gốc mầm non Văn Kiều đều không tốt.

Chẳng lẽ Ninh Ngộ Châu thật sự phát hiện yêu thể của nàng là linh thảo cực kỳ trân quý?

Đồng dạng không tốt còn có yêu thỏ đang ẩn nấp.

Hiện giờ yêu thỏ bị thương rất nặng, không nên động thủ, mắt thấy mầm non nhỏ nó thủ hộ đã bị người ta đào đi, rốt cuộc nhịn không được, từ chỗ ẩn thân nhảy ra.

Văn Kiều rất quen thuộc đối với hơi thở của yêu thỏ -- dù sao bị nó liếm nhiều lần như vậy, vào lúc yêu thỏ lao ra, nàng phát hiện ngay, lập tức khẩn trương lên, sợ yêu thỏ tập kích Ninh Ngộ Châu, cả cây con đều lay động, muốn nhắc nhở hắn cẩn thận.

Tốc độ yêu thỏ rất nhanh, đánh úp về phía Ninh Ngộ Châu.

Nhưng bởi vì nó bị thương, tốc độ chậm hơn so với lúc khỏe mạnh, trong nháy mắt liền bị Tiềm Thú vẫn luôn cảnh giới ở một bên ngăn lại.

Tiềm Thú rút kiếm đánh bay cái bóng màu trắng nhào về phía Ninh Ngộ Châu, cho đến khi bóng trắng kia nện vào vách đá ngã xuống, mới thấy rõ ràng hình dạng của nó, không khỏi ngây ngẩn cả người.

Một con yêu thỏ?

Yêu thú loại thỏ này, xưa nay ở trong giới tu luyện chỉ là yêu thú cấp thấp, đẳng cấp huyết mạch rất thấp, không có lực sát thương gì, cho dù dùng thiên tài địa bảo nuôi dưỡng, đẳng cấp huyết mạch cũng không thể có đột phá quá lớn, xưa nay không được người tu luyện để vào mắt.

Nhưng mà con yêu thỏ này..

Tiềm Thú rõ ràng cảm giác được lệ khí cực nặng trên người yêu thỏ, cặp mắt màu đỏ bị máu nhuộm kia lạnh lẽo dị thường nhìn chằm chằm bọn họ, bản năng cảm giác được nguy hiểm. May mắn hiện tại nó bị thương rất nặng, thực lực giảm đi nhiều, lực sát thương không đủ.

Nhưng Tiềm Thú vẫn không buông lỏng cảnh giác, giơ kiếm ra phía trước, để phòng yêu thỏ tiếp tục đánh lén.

Yêu thỏ phát hiện mình không phải là đối thủ của Tiềm Thú, nhưng mầm non nhỏ nó thủ hộ đã bị người ta đào đi rồi, lập tức tức giận đến đạp chân, hướng về phía Ninh Ngộ Châu phát ra tiếng kêu ré uy hiếp.

Ninh Ngộ Châu không hề lay động, cẩn thận từng li từng tí đào cả gốc mầm non lẫn đất lên, sau đó trồng vào một chậu hoa bằng bạch ngọc.

Văn Kiều nhìn Ninh Ngộ Châu, lại nhìn con yêu thỏ mạo hiểm nhảy ra vì nàng, không khỏi có chút cảm động.

Thủ hộ thú này cũng rất tận tụy.

Sau khi trồng mầm non nhỏ vào trong chậu hoa, Ninh Ngộ Châu đứng lên, lãnh đạm nhìn con yêu thỏ đang giơ chân kia.

Sau đó hắn lật tay, lấy ra một bình đan dược, đổ ra một viên linh đan lớn bằng ngón cái, mùi hương của linh đan tỏa ra trong không khí.

Yêu thỏ tức giận khựng lại động tác, cặp mắt đỏ kia nhìn chằm chằm linh đan trên tay Ninh Ngộ Châu, khóe miệng khẽ nhếch, nước bọt nhỏ xuống dưới, Văn Kiều có chút không đành lòng nhìn thẳng.

Yêu thỏ lâm vào tình thế tiến thoái lưỡng nan.

Một bên là mầm non nhỏ của nó, một bên là linh đan ngửi mùi hương đã biết ăn rất ngon, nên lựa chọn thế nào?

Ninh Ngộ Châu khẽ cười, trở tay thu lại linh đan, lạnh nhạt nói: "Ta nhớ được ngươi, lúc ở trên mê cung, chính là ngươi làm A Xúc bị thương."

Yêu thỏ nhìn chằm chằm hắn, mắt đỏ tỏ ra vô tội, bày ra dáng vẻ nghe không hiểu hắn đang nói cái gì.

"Túi trữ vật của A Xúc đâu?" Ninh Ngộ Châu hỏi.

Yêu thỏ tiếp tục tỏ ra đáng thương vô tội nhìn hắn.

Ninh Ngộ Châu không hề lay động, chậm rãi nói: "Khứu giác của ta trời sinh đã khác hẳn với người thường, lúc tiến vào chỗ này, đã ngửi được mùi đan dược lưu lại trong không khí, chính là đan dược do luyện đan sư Ninh thị luyện chế."

Tiềm Thú nghe đến đó, rốt cuộc bừng tỉnh đại ngộ.

Hóa ra điện hạ ngửi được mùi hương của linh đan, mới có thể tới đây, còn gốc linh thực Ninh Ngộ Châu trồng vào trong chậu hoa kia, đoán chừng là một loại linh thảo nào đó, hơn nữa còn có yêu thú cường đại thủ hộ, nhất định là linh thảo cao cấp không thể nghi ngờ.

Yêu thỏ rốt cuộc có chút bối rối, hiện tại nó bị thương rất nặng, đánh không lại những người tu luyện này, bây giờ không chỉ có mầm non nhỏ bị cướp đi, ngay cả linh đan của nó cũng phải giao ra sao?

Đáng tiếc tình thế còn mạnh hơn yêu thỏ, cho dù yêu thỏ không muốn, vào lúc sinh mệnh bị uy hiếp, cũng chỉ có thể bất đắc dĩ lấy túi trữ vật nó cất giấu đẩy ra ngoài.

Tiềm Thú nhìn một chút liền nhận ra đây đúng là túi trữ vật của Văn Kiều.

Như vậy, hắn ta cũng đã hiểu rõ, là yêu thỏ này bắt thi thể của Văn Kiều vào ngày hôm đó. Lúc ấy yêu thỏ không có bị thương, tốc độ cực nhanh, với tốc độ đó, Tiềm Thú cũng chỉ có thể đại khái nhìn thấy là một con yêu thú giống con thỏ, nhưng không dám khẳng định.

Dù sao trong << Yêu thú đồ giám >> của Thánh Vũ đại lục, cũng không có yêu thú loại thỏ lợi hại như vậy, vậy mà có thể cướp thi thể trước mắt mình.

Túi trữ vật dính đầy vết máu, bởi vì chủ nhân đã chết, cấm chế bên trong đã giải trừ, bên ngoài trở nên bẩn thỉu.

Trong ánh mắt lưu luyến không rời của yêu thỏ Tiềm Thú lấy đi túi trữ vật kia, trình lên cho Ninh Ngộ Châu.

Ninh Ngộ Châu không có ghét bỏ nó bẩn thỉu, sau khi nhận lấy đặt trong tay, dùng một loại thần sắc khó hiểu nhìn nó, Văn Kiều có chút không hiểu, không rõ hắn làm sao vậy.

Một lúc sau sau, Ninh Ngộ Châu thu hồi túi trữ vật, nhìn chằm chằm con yêu thú kia, trong mắt là sát ý không hề che giấu.

Con yêu thú này công kích A Xúc, thậm chí gián tiếp hại A Xúc bỏ mình, sao hắn có thể bỏ qua nó?

Yêu thỏ kêu lên, tai thỏ dựng đứng lên, lông xù trên người căng cứng, sát ý của Ninh Ngộ Châu khiến nó phòng bị theo bản năng.

Văn Kiều cũng phát hiện được sát ý, nàng chưa bao giờ nghĩ tới nam nhân dịu dàng như vậy cũng sẽ sinh ra sát ý, rõ ràng muốn giết chết con thỏ này. Tốt xấu yêu thỏ cũng trông coi nàng mấy ngày, đuổi đi không ít yêu thú muốn cướp đoạt nàng, không có để cho nàng chịu một chút thương tổn nào, Văn Kiều cũng không muốn Ninh Ngộ Châu giết nó.

Văn Kiều lập tức dùng sức mà run lá cây, mặc kệ có phải là muốn che giấu thân phận hay không, chỉ muốn hấp dẫn sự chú ý của Ninh Ngộ Châu trước.

May mắn, cố gắng của nàng không uổng phí, Ninh Ngộ Châu thật sự cúi đầu nhìn qua.

Văn Kiều lại run rung lá cây với hắn.

Thần sắc Ninh Ngộ Châu không hiểu nhìn nàng, duỗi ra ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve lá cây yếu ớt kia, nói với Tiềm Thú: "Chúng ta đi!"

Đây là không muốn giết con yêu thỏ kia?

Tiềm Thú có chút ngoài ý muốn, không biết vì sao Ninh Ngộ Châu thay đổi chủ ý, dù sao con yêu thỏ này đã hại chết Văn Kiều, còn bắt thi thể nàng đi, chiếm lấy túi trữ vật của nàng, mặc kệ loại nào cũng đáng chết.

Nhưng hắn ta cũng không hỏi nhiều, đi theo Ninh Ngộ Châu rời đi.