Chương 003: Hoa Minh


Tần Nhiễm cắn miếng xương sườn, cúi đầu nghiêm túc cẩn thận gặm, vẻ mặt thờ ơ, đến mí mắt cũng không nhấc lấy một lần.


Ninh Tình vừa định nổi giận, ánh mắt Lâm Kỳ đã liếc qua.


Bà ta nhịn cơn tức xuống, mặt lạnh lặp lại câu vừa mới nói kia một lần.


Tư thế ngồi của Tần Nhiễm thật sự không hề có chút quy củ nào, hai chân bắt chéo, một tay cầm đũa, một tay khác chống cánh tay lên trên bàn.


Tư thế ngồi như đại ca xã hội đen, vừa kiêu ngạo vừa ngông nghênh.


Dường như là bấy giờ mới nghe thấy tiếng, Tần Nhiễm ngước mắt lên.


Nghe thấy Tần Nhiễm cũng từng học violon, Lâm Cẩm Hiên ngẩng đầu nhìn cô.


Anh ta nghe thấy Tần Nhiễm mở miệng: "Violon?"


Nói đến đây, cô chống tay dưới cằm, bỗng nhiên cười, giọng điệu nhạt nhẽo, có hai phần coi thường, mệt mỏi chán chường, "Cái đó hả, con không biết."


"Không biết? Cái gì gọi là không biết? Từ khi còn bé con đã bắt đầu học,..." Tay Ninh Tình nắm chặt đũa, khớp xương nhô lên, cắn răng nói: "Mỗi năm mẹ đều gửi cho con một khoản tiền đi học violon, thầy Hứa còn nói con có thiên phú tốt . . ."


"Ồ,..." Tần Nhiễm chậm rãi gảy gảy miếng xương sườn, "Từ sau lần con trai thầy Hứa bị con đánh cho suýt vỡ đầu ấy à, bọn con chưa từng gặp lại."


Trên bàn cơm lặng im đến kì cục.


Tần Nhiễm chỉ chống cằm cười, một kiểu cười vừa xấu tính vừa lạnh nhạt.


Khuôn mặt tinh xảo hơi ngẩng lên, có vẻ bướng bỉnh của người thiếu niên, nhìn kỹ, dường như còn có một phần hung ác.


Theo lời của Ninh Tình thường nói, chính là "lưu manh", vừa lưu manh vừa ngang tàng, giống như lửa cháy tựa như yêu tinh, nhưng cố tình lại không sờ thấy được, không chạm được đến.


Đây là cái loại biểu cảm ngứa đòn gì vậy?


Còn cả cái giọng điệu thiếu đánh gì kia?


Ninh Tình nhìn cô, tức giận đến đỏ cả mắt, "Tần Nhiễm, con nói cho mẹ nghe rốt cuộc thì con muốn cái gì?"


Nhất Trung có lớp nghệ thuật, Ninh Tình nhớ kỹ khi còn bé Tần Nhiễm học đàn khá tốt, học tập không giỏi vậy đổi đường, theo nghệ thuật cũng là một lựa chọn.


Không ngờ Tần Nhiễm quay đầu đã cho bà ta một "bất ngờ" lớn như vậy.


Buổi chiều Lâm Kỳ đã đọc qua tư liệu về Tần Nhiễm, biết rõ đối phương là một đứa cứng đầu, lại không ngờ sẽ đâm chọc người đến thế.


Thím Trương bê cho Ninh Tình một chén trà, Ninh Tình thở dài uống xong, chờ một chút cho xuôi cơn tức, cũng không nhắc lại chuyện này, chỉ là phía sau lưng cứng đờ vẫn biểu hiện tâm trạng bà ta không quá thoải mái.


Việc làm ăn của Lâm Kỳ rất bận bịu, dĩ nhiên ông không có thời gian nhàn rỗi mà vây quanh Trần Thục Lan và Tần Nhiễm.


Hoặc cũng có thể là, ông cảm thấy không cần thiết.


Cơm nước xong xuôi trên cơ bản đều tự tản ra làm việc của mình.


Tần Ngữ thấy Lâm Cẩm Hiên nhận một cuộc điện thoại rồi đi ra ngoài, ngoan ngoãn nhanh nhẹn nói với Ninh Tình một tiếng, lên tầng đi tập đàn.


Ninh Tình nhìn con gái nhỏ, lại nhìn con gái lớn, rõ ràng đều là con bà ta, tại sao sinh ra lại có nhiều điểm khác nhau đến vậy.


"Con tạm thời ở tầng ba với bà ngoại đi, chờ một lát mẹ bảo thím Trương thu dọn thêm một căn phòng nữa" Ninh Tình xoa trán, hơi nghiêng đầu ép cơn tức giận trong lòng lại, nhỏ giọng, "Tầng hai chỉ có phòng ngủ chính và phòng đàn của em gái con, không có việc gì đừng quấy rầy nó."


Tần Ngữ vừa rời đi, vẻ dịu dàng trên mặt bà ta liền biến mất.


Tần Nhiễm dựa vào tay vịn cầu thang, gật nhẹ đầu, không có biểu cảm gì.


Thái độ này của Tần Nhiễm có thể coi như nghe lời, bực bội tích tụ cả ngày trong Ninh Tình rốt cuộc cũng dịu đi một chút, dù sao cũng là miếng thịt rơi từ trên người bà ta xuống, ít nhiều cũng có vài phần tình cảm.


Ninh Tình nói với Trần Thục Lan mấy câu về chuyện trong cuộc sống, quay đầu nhìn thấy Tần Nhiễm lại cầm điện thoại, bà ta nhíu mày đang muốn nói gì đó.


Vừa lúc phòng đàn tầng hai không đóng chặt cửa, tiếng violon uyển chuyển du dương truyền tới.


Vẻ mặt Ninh Tình vui mừng, quay lại nói cùng thím Trương: "Chắn chắn không bao lâu nữa là Ngữ nhi có thể đi thi cấp 10. Nhiễm Nhiễm! Học tập em gái con đi, làm việc gì cũng phải đến nơi đến chốn."


Nói chuyện xong lại chuyển hướng về Tần Nhiễm.


Tần Nhiễm nhìn thoáng qua tầng hai, miễn cưỡng ngước mắt lên, một đôi mắt hạnh che dấu mấy phần xấu xa, xinh đẹp muốn chết, lại vẫn lưu manh không chịu được.


Cô quay người lên tầng, đôi chân vừa thẳng vừa dài.


Không thèm quan tâm đến Ninh Tình.


Đó, rất xã hội.


Ninh Tình chỉ về phía lưng cô, kìm nén đến đỏ mặt, trong đầu lại nghĩ đến hình ảnh Tần Nhiễm cầm cục gạch đập lên trên đầu người từng nhát từng nhát một như thế nào. . .


Sắc mặt Trần Thục Lan hơi đổi, có điều lại không nỡ chỉ trích Tần Nhiễm, đành phải cố gắng an ủi Ninh Tình.


**


Trên tầng, người giúp việc đã cầm đồ đạc của Trần Thục Lan đến phòng bên cạnh.


Tần Nhiễm tắm rửa, tóc còn chưa lau khô hẳn, cô vừa buộc dây lưng áo choàng tắm vừa đưa tay lấy chiếc máy vi tính mà nhìn qua rất mới từ trong ba lô ra.


Bên cạnh máy tính là chiếc điện thoại nặng nề kia, trông không giống lắm so với điện thoại mà ngày bình thường cô hay dùng để chơi game.


Cô không nhìn điện thoại, bọc khăn lên trên đầu, máy tính được cô đặt lên bàn, vừa mới mở nắp trong một giây đã tự khởi động thành công.


Màn hình máy tính rất sạch sẽ, trừ màn hình nền là cảnh sa mạc, cũng chỉ còn lại mũi tên chuột màu trắng, không tìm được ô biểu tượng nào khác.


Màu sa mạc vừa nóng bỏng lại vừa rất kìm nén.


Tần Nhiễm đưa tay bấm mấy phím, sau đó đứng dậy đi rót cốc nước, bê nước ngồi vào ghế, trên máy vi tính đã xuất hiện một khuôn mặt.


Đối phương mặc áo sơ mi trắng, đang ở trên đường lớn một nước khác, tay cầm điện thoại, tay kia cầm theo hòm thuốc.


Mặc áo sơmi trắng như tuyết, lông mi rất dài, làn da rất trắng, khuôn mặt kia có thể dùng từ xinh đẹp để hình dung.


"Có người đang điều tra cậu,..." Tần Nhiễm dựa vào thành ghế, cụp mắt chậm rãi uống một ngụm nước, "Người thủ đô, tôi gửi tư liệu của người đó cho cậu."


Từ hồi Tần Nhiễm sáu tuổi, sau khi tự học xong được chương trình tiểu học tại nhà hàng xóm, đã biết mình và người khác không giống nhau.


Cô không chỉ không chơi được cùng bạn cùng lứa tuổi, ngẫu nhiên sẽ còn phát điên.


Hàng xóm đều cho rằng cô bị bệnh thần kinh, tránh còn không kịp.


Mỗi ngày Ninh Tình và Tần Hán Thu đều chỉ tập trung cãi nhau, không ai thèm chú ý đến tình trạng của cô, chỉ biết cô hay đánh nhau, thần kinh có vấn đề, không thích đến trường đi học.


Tận lúc ly hôn cũng đều không muốn đón cô đi.


Tám tuổi Tần Nhiễm tự học nội dung chương trình cấp ba.


Chín tuổi đã tự mình lắp ráp chiếc máy tính đầu tiên trong đời, còn dựa vào trình độ code của bản thân phá được một cái website của hacker.


Người thanh niên trong video hơi híp đôi mắt có chút lẳng lơ lại, mũi cậu ấy rất cao, khuôn mặt tuấn tú khôi ngô, cho dù là ở nước ngoài, người đi qua đi lại cũng không nhịn được phải quay đầu.


Cố Tây Trì, một bác sĩ hay dạo chơi bốn phương, tài chữa bệnh cao siêu, tính tình lập dị, đi du lịch khắp thế giới chữa bệnh cho người nghèo.


Lần này ở Trung Đông xuất hiện khủng bố tập kích, cậu ngay lập tức mang theo hòm thuốc chữa bệnh của mình đi cứu vớt thế giới.


Tần Nhiễm chỉ biết cậu là bác sĩ, tên Cố Tây Trì.


Cố Tây Trì cũng chỉ biết cô là hacker, tên Tần Nhiễm.


Hai người từng cùng nhau trải qua thời khắc sống chết, nhưng lại chưa từng nghe ngóng về chuyện của đối phương.


"Tôi không sao" Cố Tây Trì cắn thuốc lá trong miệng, lấy một chiếc điện thoại di động khác kiểm tra và nhận bưu kiện Tần Nhiễm gửi cho cậu, mở miệng nói không rõ ràng, "Bạn nhỏ, đừng xía vào chuyện của anh đây, tôi tự tìm người giải quyết."


Cố Tây Trì đọc hết tư liệu, mặt không cảm xúc bỏ chiếc điện thoại kia vào lại trong túi quần.


"Đối phương có địa vị à?" Tần Nhiễm đặt cốc lên trên mặt bàn.


Cố Tây Trì tùy ý gật đầu.


Tần Nhiễm cầm chiếc khăn mặt bị bản thân vứt sang một bên lên, một chân gác lên bên kia mặt bàn, động tác nhẹ mà chậm, ngang tàng không chịu được.


Cô tiếp tục lau tóc, giọng điệu không nhanh không chậm, "Tùy cậu."


"Đừng buồn, chờ cậu phát triển, giỏi hơn chút nữa, ít nhất cũng phải ngang tầm với tên Q mà dạo này đang nổi như Hoa Minh trên internet trong nước ấy, anh trai đây sẽ đưa cậu đi mở mang tri thức một chút về thế giới bên ngoài." Cố Tây Trì tìm người nước ngoài hỏi đường, thuận miệng an ủi cô một câu.


------ lời nói với người lạ ------


Nhiễm gia vừa chính vừa tà, vừa ngang tàng vừa xấu xa, xấu kiểu sẽ cầm cục gạch đập lên đầu người khác từng nhát từng nhát một ấy.


Nhiễm gia thật sự là thiên tài, IQ 220, IQ 220 có trình độ thế nào, mọi người có thể thử tìm kiếm thông tin về hai thiên tài Da Vinci và Terence Tao, Nhiễm gia cũng tầm cỡ như vậy đó.


Số liệu của người đọc rất quan trọng, xin một đợt phiếu đề cử và phiếu đánh giá miễn phí, bảo bối nào không có cái gì thì hãy bình luận nhiều hơn, khi nào rảnh rỗi vậy đi PR một chút, giả vờ cũng phải giả vờ để khiến cho quyển sách này nhìn qua có rất nhiều người đọc nha (ToT)/~