Phu nhân hắn gần đây thật kỳ lạ.

Đây là vấn đề Tần Vân Tích đã tự hỏi nhiều ngày, kể từ sau khi đi du ngoạn trở về, phu nhân nhà hắn thân cận với hắn không ít. Thậm chí mỗi ngày đều dậy sớm giúp hắn sửa sang quần áo thật tốt, cũng có một khoảng thời gian không nhìn thấy tên nàng ở trên bảng treo giải thưởng.

Vì sao lại đột nhiên khác xa trước đây như vậy.

Đào Hoa lại không cảm thấy bản thân khác thường. Mấy ngày nay nàng bắt đầu hiểu hơn về Tần Vân Tích, biết hắn yêu thích gì, thích ăn cái gì. Ninh Nhi lại bị hành động khác thường của nàng dọa đến tưởng hai người muốn tách ra.

Nhưng gần đây chủ nhân nhà mình xác thật quan tâm Tần thái phó hơn rất nhiều, làm người khác đoán không ra chủ nhân nàng suy nghĩ gì.

Mà Tần lão phu nhân lại cho rằng lần du ngoạn này giữa hai người chắc chắn đã xảy ra chút chuyện gì đó mới khiến cho tình cảm tiến bộ vượt bậc như vậy, so với ngày trước thân mật hơn rất nhiều.

Xem ra thật sự không cần lo lắng vấn đề tình cảm của bọn họ nữa, vợ chồng son chính là suốt ngày ân ái, người làm mẹ chồng như nàng đây chỉ cần đợi tiểu tôn tôn ra đời là được.

Đào Hoa cũng không biết nghe được từ nơi nào những hành động biểu đạt tình cảm của phu thê, mỗi buổi trưa đều ở trong phòng bếp nấu món này hầm món kia. Ninh Nhi cùng Phỉ Nhi cũng ở bên cạnh hỗ trợ, bận rộn một buổi chiều cũng miễn cưỡng làm ra được bốn đĩa đồ ăn.

Tuy là khẩu vị còn không dám khen tặng, nhưng ít nhiều màu sắc còn xác thực không tồi, Phỉ Nhi bổ cứu.

Tần lão phu nhân đã không kịp chờ mà ngồi trên ghế nhỏ thượng phẩm đợi đồ ăn con dâu làm.

Đào Hoa giúp lão phu nhân múc một muỗng canh bưng đến, cõi lòng đầy chờ mong mà nhìn nàng nếm thử.

“Không tồi, uống rất ngon.”

Tần lão phu nhân bưng chén lên múc một muỗng đưa vào trong miệng.

Canh gà tươi ngon ở trong miệng tản ra, canh gà này làm lần đầu tiên mà được như này đã thực không tồi.

Đào Hoa theo đó cũng buông xuống trái tim đang lơ lửng, lại giúp Tần lão phu nhân gắp vài món thức ăn chờ nàng tiếp tục đánh giá.

“Ăn ngon, Đào Hoa ngươi có tâm.”

Đồ ăn tuy rằng bởi vì không có nắm giữ tốt lửa mà có chút ố vàng, nhưng tổng thể vẫn là không tồi, rốt cuộc cũng là một phen tâm ý của con dâu mình.

Đào Hoa thấy Tần lão phu nhân liên tục khích lệ chính mình liền thầm hạ quyết tâm về sau phải cố gắng luyện tập một chút trù nghệ, hôm nay lần đầu tiên xuống bếp nàng cảm giác vẫn có thể tăng trưởng không ít tin tưởng.

“Đây là?”

Tần Vân Tích vừa trở về liền nhìn đến một đám người vây quanh bàn ăn.

“Đào Hoa hôm nay làm vài món thức ăn, con mau tới nếm thử.”

Tần lão phu nhân tiếp đón nhi tử nhà mình ngồi xuống dùng cơm. Đào Hoa giúp hắn múc một chén canh gà, vẻ mặt chờ mong mà chớp đôi mắt nhìn hắn.

“Uống rất ngon.”

Tần Vân Tích cúi đầu uống một ngụm, đây là lần đầu tiên hắn ăn đồ ăn phu nhân nhà mình phu nhân làm ra, không nghĩ tới ăn thật ngon. Lần đầu tiên làm đã có thể làm thành như vậy quả thực không tồi.

Đào Hoa thỏa mãn mà liếc mắt một cái nhìn toàn bộ đồ ăn, xem ra tương lai trở thành tiểu trù nương sẽ không xa, cơm hôm nay cũng ngon hơn so với trước đây vài phần.

Tần Vân Tích có thói quen yêu thích uống trà. Mỗi lần đều là Đinh Hạo trước tiên giúp hắn chuẩn bị cho tốt, mấy ngày nay Đào Hoa chuyên đi hỏi Đinh Hạo cách pha trà cho Tần Vân Tích.

Lại cùng Ninh Nhi thử vài lần làm điểm tâm rốt cuộc thành công, pha xong trà dọn xong điểm tâm liền đem đến cho Tần Vân Tích dùng thử.

“Phu nhân, mấy ngày gần đây có tâm.”

Tần Vân Tích uống một ngụm trà là hương vị hắn ngày thường vẫn uống, lại cắn một ngụm điểm tâm độ ngọt vừa phải không có giống như ở trong quán trà.

“Ta……”

Đào Hoa đã nhiều ngày muốn nói lại thôi cuối cùng quyết định đem tâm ý chính mình nói ra một phen, nàng thích Tần Vân Tích muốn cùng hắn sinh nhi dục nữ.

“Phu nhân, không cần ngại nói ra đi.”

Tần Vân Tích lại không ngốc, hắn có thể cảm giác được Đào Hoa mấy ngày gần đây đối với hắn phá lệ chú ý, hay là tiểu hoa thỏ này rốt cuộc vào chính mình vòng thích chính mình?

“Ta thích ngươi!”

Đào Hoa tay xoắn góc áo nhắm mắt tự thêm dũng khí cho bản thân mà nói ra, nhưng nàng chỉ nghe được tiếng bước chân cách nàng càng ngày càng gần, không nghe được Tần Vân Tích nói bất luận cái gì nàng nhịn không được muốn mở hai mắt. Ai biết cằm bị nâng lên, đôi môi dán ở cùng nhau, vị ngọt điểm tâm ở giữa khóe miệng lan tràn.

Điểm tâm ngọt, phu nhân cũng là ngọt.

Kết thúc rải hoa!