Edit: Peach

Beta: Nhậm Đình Thư

Đào Hoa cùng Tần Vân Tích xuống xe ngựa ở chân cầu bên kia, lúc này bên cầu người không quá nhiều.

Đào Hoa đi theo Tần Vân Tích đi vào một cửa hàng, cửa hàng này có chút quen mắt. Nhìn kỹ lại đây không phải là cửa hàng ngày hôm, qua Tần Vân Tích nói sao.

Ông chủ cửa hàng đã nhận ra Đào Hoa trước, dù sao cũng là khách hàng lớn thường xuyên đến thăm cửa hàng sao có thể không nhớ rõ.

“Đào tiểu thư lại tới rồi, đây là phiên bản điển sưng độc quyền mới thu của cửa hàng.”

Đào Hoa không muốn nói điều này, quyết định bỏ qua.

Chủ cửa hàng cho rằng nàng không hài lòng, lại lấy ra một quyển nói:

“Đây chính là họa sĩ yêu thích của Đào tiểu thư. Đây là tác phẩm mới của hắn bán rất tốt a, ta đặc biệt lưu lại cho tiểu thư một quyển.”

Đào Hoa không ngừng hướng ông chủ nháy mắt tỏ vẻ không thể không thể nói nữa, nàng còn muốn nói với lão lần sau tới sẽ mua bây giờ không thể mua ah!

Ông chủ cửa hàng nhìn đào tiểu thư giật giật ánh mắt không biết làm sao, vừa định đem quyển tranh trong tay đặt về chỗ cũ nhưng một bàn tay trống rỗng rút ra cuốn sách vẽ.

“Thì ra phu nhân thích như vậy.”

Tần Vân Tích lật quyển tranh trên tay, thấy bên trong bản vẽ là thân thể giao triền, mỗi một trang đều là các loại tư thế.

Mà lúc này Đào Hoa chỉ muốn tìm một khe hở chui vào, nàng muốn tìm Ninh nhi cõng nồi nhưng vừa quay đầu lại phát hiện từ bao giờ Ninh nhi đã không còn bên cạnh nữa.

Giờ phút này Tần Vân Tích nhìn chằm chằm nàng chờ nàng mở miệng giải thích.

“Mấy ngày trước Lý công tử tới phủ, ngài không có ở đây, ta giúp hắn đến cửa hàng mang theo chút sách vẽ.”

Lý công tử? Tần Vân Tích thầm nghĩ đó không phải là vị thái tử mình dạy học kia, “Thì ra phu nhân cùng Lý công tử rất quen biết a.”

“Hóa ra phu nhân với Lý công tử có quen biết a.”

Quen? Sao có thể được! Trước sau cộng lại cũng chỉ gặp qua ba lần, mấy ngày trước tới tìm Tần Vân Tích vừa vặn hắn không có ở đây, nên nhờ mình đến cửa hàng bên cạnh cầu nước để mua một số đồ chơi tươi mới thôi!

“Không, không.”

Đào Hoa thở ra một hơi, nàng có lỗi với Lý công tử, hy vọng Lý công tử không để ý chuyện hôm nay.

Phía trước bán hạt dẻ Đào Hoa lôi kéo Tần Vân Tích tiến lên mua hạt dẻ ăn, Tần Vân Tích bị nàng lôi kéo lắc đầu, phu nhân của mình, còn có thể làm sao bây giờ, chỉ có thể sủng ái.

“Hạt dẻ này rất ngon!”

Nói xong Đào Hoa liền lấy ra một hạt bóc nhét vào trong miệng Tần Vân Tích, hương vị ngọt lan tràn giữa miệng, hạt dẻ so với đường còn ngọt hơn.

“Thế nào?”

Phu nhân nhà mình đang chớp chớp mắt to nhìn mình, chờ mong lời bình của mình bộ dáng này thật sự là đáng yêu đến cực hạn.

“Ngon.”

Nghe được câu này Đào Hoa hài lòng gật gật đầu, thứ mình đề cử còn có thể không ngon sao, hạt dẻ này hương vị ngọt ngào ngon thật sự.

“Mua thêm một chút.”

“Không cần đâu.”

Đào Hoa nhìn túi trong tay mình hai người ăn hoàn toàn đủ nha, mua một túi ăn xong thì cơm tối cũng không cần ăn.

“Mang chút cho người trong phủ.”

Mà lúc này Ninh nhi là một thành viên của người trong phủ tỏ vẻ chủ tử cho cẩu lương đủ cho chúng ta ăn no, thật cảm kích.

Mua hạt dẻ xong Tần Vân Tích mang theo phu nhân nhà mình đi tiệm vải, đi theo phía sau bọn họ Ninh Nhi ôm vài túi hạt dẻ trong lòng.

Chưởng quầy vải thấy Tần thái phó tới, lập tức nghênh đón thao thao bất tuyệt giới thiệu vải mới tiến.

“Vị này là phu nhân a.”

Chưởng quầy vô cùng có nhãn lực nhìn thấy vải trên người Đào Hoa so sánh, Đào Hoa chỉ cảm thấy mình hiện tại rất ngơ ngác nhìn Tần Vân Tích.

“Phu nhân mặc vải màu gì cũng rất đẹp.”

Tần Vân Tích thấy Đào Hoa ngơ ngác nhìn mình nhịn không cười, chính mình chính là không cứu nàng để cho nàng mơ mơ một lát.

“Đúng vậy, Tần phu nhân xinh đẹp như hoa mặc như thế nào cũng đẹp.”

Chưởng quỹ vội vàng hùa theo, gọi là một đợt ba hoa chích chòe tán tởng.

Đào Hoa nháy mắt với Tần Vân Tích, nhưng đối phương coi như không nhìn thấy, để chưởng quầy lấy thêm vài tấm vải ướm lên người nàng.

“Cũng không cần đi.”

Hôm nay Tần Vân Tích rốt cuộc làm sao đột nhiên muốn làm xiêm y mới cho nàng, xiêm y của nàng rất nhiều, đều là Tần lão phu nhân làm cho.

“Những loại vải này đều làm một bộ đi.”

Tần Vân Tích căn bản không để ý tới phu nhân mình, chưởng quỹ nghe xong cũng vui vẻ đây là một đơn đặt hàng lớn a! Lập tức để cho gã sai vặt đuổi theo lấy tất cả các loại vải vừa rồi.

“Tần thái phó cùng Tần phu nhân đi cẩn thận, chờ xiêm y làm xong sẽ đưa đến phủ.”

Tần Vân Tích gật gật đầu cùng Đào Hoa lên xe ngựa hồi phủ.

“Tại sao đột nhiên làm cho ta nhiều quần áo như vậy?”

Nghẹn một lúc lâu, Đào Hoa rốt cục nhịn không được hỏi ra, nàng vẫn nghĩ vì sao nghĩ như thế nào cũng tìm không được một lý do thích hợp.

“Tương lai còn dài.”

Tần Vân Tích lưu lại cho nàng bốn chữ làm cho nàng nghĩ…

Đây là? Muốn cùng mình chung sống lâu dài sao? Đào Hoa bị suy nghĩ của chính mình dọa sợ, chính nàng cũng chưa bao giờ nghĩ nếu cùng Tần Vân Tích ở bên nhau cả đời cũng không phải là ý tồi!

Ý niệm lên kế hoạch chạy trốn tạm thời gác lại, tình yêu so với chạy trốn quan trọng hơn.