Editor: Luna Huang

Người khởi xướng tạo nên hỗn loạn của Tần gia, lúc này đối với tổn thất của Tần gia cùng hôn mê của Tần Hán Dương, căn bản hoàn toàn không biết gì cả.

Đợi được nàng trở lại Cố gia, đã thấy Tương Tú sớm ở môn khẩu chờ nàng.

Vừa thấy được Cố Khuynh Thành, Tương Tú lập tức tiến lên đón, nói liên tục: “Ai u, thất tiểu thư của ta, ngươi xem như là đã trở về!”

“Làm sao vậy?” Chẳng lẽ lại xảy ra chuyện?

Cố Khuynh Thành bất khả ninh hạ đầu mày, theo lý mà nói, coi như là hai tiểu thú phóng hỏa, đốt khố phòng Tần gia, Tần gia nên không biết là chủ ý của nàng mới đúng, cũng không có khả năng trong thời gian ngắn như vậy, tìm đến cửa.

Đó không phải là Tần gia, là ai?

Ngay thời gian Cố Khuynh Thành đoán, Tương Tú lôi nàng, một bên đi vào trong, một bên nói: “Nô tỳ nghe nói là người Bạch gia đến, chỉ tên muốn gặp ngươi, ngươi mau vào xem một chút đi!”

Bạch gia?

Chỉ bất quá, sự kiện kia cách hiện tại đã mấy ngày, Bạch gia bây giờ tìm đến cửa, là tính sổ sau sao?

Cố Khuynh Thành đoán không ra tâm tư của Bạch gia, nàng cũng không biết Bạch gia, thời gian nàng luyện chế đan dược đã tới Cố gia, Cố Văn Mãn càng là cái gì cũng đều không hiểu, thấy Cố Khuynh Thành bị người lôi vào Cố gia cũng liền vội vàng đi vào.

Bởi Cố Khuynh Thành cùng Tương Tú đi gấp, Cố Văn Mãn không có thể theo kịp, hai người bọn họ đã không thấy tăm, hắn nóng nảy tìm khắp nơi, thế nhưng bổn gia Cố gia quá rộng, hắn lại chưa từng tới, trong lúc nhất thời lại cũng tìm không được phương hướng đúng.

“Gia chủ, thất tiểu thư đã trở về!” Tương Tú lôi Cố Khuynh Thành, trực tiếp đi vào đại sảnh, đẩy nàng đi vào trong, cúi đầu đứng ở sau lưng nàng.

“Trở về là tốt rồi. Thất nha đầu, đến đây, gặp qua Bạch thế thúc của ngươi.” Cố Nhân Nghị vẻ mặt ôn hòa hướng Cố Khuynh Thành giới thiệu.

Theo tay hắn, Cố Khuynh Thành vừa nhìn, trung niên cả người trường bào hôi sắc, chính ngồi ngay ngắn ở trên ghế, thấy nàng nhìn mình, liền nhếch miệng cười cười, mở miệng trước nói: “Đây là Khuynh Thành nha đầu kia a quả nhiên là càng dài càng xinh đẹp rồi! So với thân nương ngươi, xinh đẹp hơn vài phần!”

Mẫu thân? Người này cũng nhận thức thân nương nàng Minh Ngọc?

Trong lòng Cố Khuynh Thành hồ nghi, nét mặt lại bất động thanh sắc, quay Bạch Trung, lễ phép cười: “Bạch thế thúc hảo.”

“Hảo, Khuynh Thành a, thế thúc ngươi ta cũng vậy đây cũng vô sự không lên Tam Bảo điện, trước đó vài ngày, Vũ Dao hài tử kia ở nghiệp đoàn luyện khí sư, nhiễu loạn, may mắn là ngươi xuất thủ ngăn cản. Hôm nay, ta cố ý dẫn theo Vũ Dao đến đây, chuộc tội với ngươi.” Bạch Trung nói thẳng ý đồ đến, đồng thời sau khi nói xong, liền đối với ngoài đại sảnh, hô một tiếng: “Còn không mau đi ra!”

Lời còn chưa dứt, mọi người liền thấy Bạch Vũ Dao cục xúc bất an sau đại môn, đi đến, gương mặt đỏ, thấp giọng kêu: “Cha...”

“Ngày hôm nay, ngươi xem mặt chúng ta, nhận lỗi với biểu tỷ ngươi, nếu như nàng tha thứ ngươi, ta cũng liền không truy cứu nữa. Nàng nếu là không tha thứ ngươi, ngươi cũng đừng gọi ta là cha nữ.” Những lời này của Bạch Trung, có thể nói là kỹ xảo rất cao.

Một phen xao đái đả. Cố Khuynh Thành nàng nếu không tha thứ Bạch Vũ Dao, đó chính là cùng Bạch gia không qua được, không người làm gia chủ như hắn mặt mũi, cái này căn bản là đang ép nàng, nói ra hai chữ tha thứ, cũng là đang ép Bạch Vũ Dao hướng nàng nhận sai.

Bạch Trung này, lần này tới cửa, cùng với nói là chịu nhận lỗi, còn không bằng nói là, thâm dò!

Mấy năm nay, Bạch gia cùng Cố gia bọn họ đã bị Tần gia áp chế, sợ là sớm đã có tâm muốn trở mặt? Chỉ bất quá, thấy gần đây thanh danh của Cố gia có chút vãn hồi, lúc này mới tới thử một chút, có thể tiếp tục giao hảo hay không?

Cố Khuynh Thành loan thần cười, trong lòng oán thầm.

Bạch Trung không hỗ là gia chủ Bạch gia, một phen lời nói, cũng không ném mặt mũi của Bạch gia, cũng để cho nàng không lời nào để nói, không thể làm gì khác hơn là nói tha thứ Bạch Vũ Dao.

Nguyên bản nàng cũng không có cùng Bạch Vũ Dao kết thành hận thù, chuyện ngày đó ở công hội luyện khí sư, nàng cũng sớm quên lên chín từng mây, Bạch Trung chọn thời gian nàng xuất quan, cố ý tới cửa, chỉ sợ không phải ‘nhận lỗi’ đơn giản như vậy chứ?

Hắn là muốn làm cái gì?

Thử? Hay hoặc là muốn cùng Cố gia giao hảo, hay cố ý châm biếm nàng?

“Cha...” Thời gian ở trong đại sảnh rơi vào một mảnh yên lặng, Bạch Vũ Dao thấp thấp tiếng la, chui vào trong lỗ tai mọi người.

Nàng vắt tay áo, cắn chặt môi dưới, khuôn mặt không tình nguyện, nàng không rõ cha, vì sao nhất định muốn nàng nhận lỗi với Cố Khuynh Thành, chuyện ngày đó, phân minh không phải là nàng sai, nếu như Cố Khuynh Thành nói với nàng, tiếp quản dược phô tử đệ phân gia của Cố gia kia, chính là lời của một mình nàng, mình mới sẽ không cùng Cố Khuynh Thành động thủ!

“Ngơ ngác cái gì, còn không mau đi!” Bạch Trung nhíu mày, thấp giọng a xích, “Ngươi nếu như còn xem ta là cha, ngoan ngoãn nhận sai với biểu tỷ ngươi!”

...

Đại thúc, có thể không cần một ngụm một ngụm t biểu tỷ hay không?

Tuy nói đời trước trước trước, có quan hệ thông gia, nhưng đến đời này của nàng, tình huyết mạch, sớm đã không còn.

Một ngụm biểu tỷ này, là ý định để cho nàng mở miệng tha thứ Bạch Vũ Dao trước nha!

Cố Khuynh Thành âm thầm bĩu bĩu môi, đối với tính toán nhỏ nhặt của Bạch Trung, chỉ có thể nói rất xin lỗi, để cho nàng mở miệng tha thứ Bạch Vũ Dao trước, căn bản là chuyện không thể nào.

Vốn có chuyện này sớm qua, nếu Bạch Trung muốn khơi mào sự cố, nàng liền bồi chơi tiếp, muốn nhìn hắn còn có thể đùa giỡn hoa chiêu gì.

Đáy mắt cất giấu tiếu ý ngoạn vị nhi, Cố Khuynh Thành cũng không lên tiếng, thẳng chọn một chỗ ngồi trống cách Bạch Trung rất xa, ngồi xuống, liếc tuồng hay ở giữa.

“Vâng, cha!” Nghe được thấp giọng quát lớn của Bạch Trung, Bạch Vũ Dao sợ đến một cái giật mình, không dám phản kháng nữa, ngây ngô đi tới trước mặt Cố Khuynh Thành, thanh âm nhớ đến dường như tiếng ông ông của muỗi một dạng, nặn ra vài chữ: “Xin lỗi...”

“Nói lớn một chút!” Bạch Trung một tiếng rít gào, tất cả mọi người không khỏi thiêu mi nhìn lại chỗ hắn. Nhìn không thấu hắn là thật đến nhận lỗi, hay có mục đích riêng.

Cố Khuynh Thành mặt không đổi sắc bưng trà, cái miệng nhỏ hớp một miệng, mặc cho Bạch Trung làm mưa làm gió, nàng chính là không lên tiếng cũng không thèm nhìn phụ nữ bọn hắn.

Dù sao chuyện này từ vừa mới bắt đầu nàng sẽ không có ứng thừa, thời gian Bạch Vũ Dao nói xin lỗi, nàng làm nguyên chủ đều không nói gì, Bạch Trung mà bắt đầu thay đương sự như nàng, ghét bỏ Bạch Vũ Dao, vậy làm sao nhìn, đều không giống như là thái độ phụ thân đối với nữ nhi nên có.

Không phải là bên ngoài thịnh truyền, Bạch Trung đối với nữ nhi Bạch Vũ Dao này, luôn luôn là sủng ái có thừa sao?

Hiện tại xem ra, còn không phải...

“Xin lỗi!” Bạch Vũ Dao bị tiếng gầm gừ đột như kỳ lai của Bạch Trung lại càng hoảng sợ, vội vã hướng về phía Cố Khuynh Thành hô to một câu, liền khóc chạy ra ngoài.

Nhìn thấy một màn như vậy, Cố Khuynh Thành nhíu mày, từ chối cho ý kiến.

“Khuynh Thành nha đầu, là thế thúc giáo dục vô phương, làm hư Vũ Dao. Thế thúc ở chỗ này, chịu tội với ngươi, ngươi đại nhân có đại lượng, tha thứ nàng đi.” Bạch Trung thấy Cố Khuynh Thành vẫn không lên tiếng, cũng sờ không trúng đáy lòng của Cố Khuynh Thành, liền đứng lên, ôm trách nhiệm lên người của mình.

Ha ha...

Đáy lòng Cố Khuynh Thành cười nhạt, Bạch Trung thật đúng là diễn sâu, nếu thật là đến chịu tội, làm sao thời gian nói xin lỗi, một ngụm thế thúc, đây là muốn lấy thân phận của trưởng bối, áp chế nàng sao?

Chao...chao...chao

Nhìn thái độ dị thường ‘ Thành khẩn’ của Bạch Trung, Cố Khuynh Thành để chén trà trong tay xuống, ngón trỏ cùng ngón giữa thay thế nhau gõ trên bàn, phát sinh từng tiếng động tĩnh thanh thúy.

Cứ như vậy, trong đại sảnh lại lâm vào trong yên lặng, toàn bộ đại sảnh, ngoại trừ thanh âm của Cố Khuynh Thành gõ mặt bàn, ngay cả tiếng hít thở, hình như toàn bộ đều biến mất.

Cố Nhân Nghị ngồi cao, lúc này hoàn toàn là mở một con mắt nhắm một con, quyền đương nhìn không thấy nhất cử nhất động của Cố Khuynh Thành, lão thần khắp nơi từ từ nhắm hai mắt, phảng phất đang ngủ.

Bạch Trung tiếp tục đứng ở nơi đó, cũng không giục Cố Khuynh Thành, vẻ mặt thần tình tự trách, thực sự là nhất phó hình tượng từ phụ thay ái nữ chuộc tội.

Đứng ở sau lưng Cố Khuynh Thành, Tương Tú nhìn thấy bầu không khí nặng nề, đầu cúi dũ phát trầm thấp, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, khắc tẫn làm bổn phận nha hoàn của mình, chuyện gì cũng vờ giả không, phản chính nàng không nghe được, cũng thấy được.

“Ha ha...” Ngay thời gian mọi người toàn bộ cho rằng Cố Khuynh Thành sẽ không hé răng, Cố Khuynh Thành bỗng nhiên nở nụ cười, thanh tuyến dễ nghe, ngữ điệu nhẹ nhàng: “Bạch thế thúc đa lễ, chuyện lúc đầu, ta từ lâu đã quên, cho tới bây giờ ta cũng không nhớ ra được ngày đó chuyện gì xảy ra, Bạch thế thúc tại sao nhận lỗi? Mau mau ngồi xuống đi, cũng không nên làm giảm thọ của một vãn bối như ta.”

“Quên là tốt rồi, quên là tốt rồi!” Bạch Trung nhất phó thở phào nhẹ nhõm, trên mặt cũng có tiếu ý, quay Cố Nhân Nghị ngồi cao, nói: “Lão gia tử, nếu chuyện này được Khuynh Thành tha thứ, ta đây liền không lại quấy rầy, cáo từ.”

“Ân, ngươi cũng bận, lão đầu tử ta biết. Quản gia, mau tiễn Bạch gia chủ.” Cố Nhân Nghị mở mắt ra, hàn huyên một phen, cũng không có giữ Bạch Trung lại.

“Vâng, nô tài đi ngay.” Phú Quý thúc đứng ở hắn phía sau Cố Nhân Nghị toàn bộ hành trình không có khai tảng, vội vã lên tiếng, liền tiễn Bạch Trung ra ngoài.

Mà Bạch Trung một bên đi ra ngoài, một bên ám tự hiểu là mất mặt.

Cố Khuynh Thành nói vậy, tuy rằng thể diện, kì thực từng chữ châm chọc. Lời trong lời ngoàicủa nhân gia đều nói rõ, nàng sớm đã quên sự kiện kia, đến bây giờ đều không nhớ ra được, mà chính hắn tự làm trò, tìm tới cửa xin lỗi nhân gia.

Thế nhưng cuối cùng, nhân gia cũng không biết hắn chuyện gì đến nhận lỗi.

Bất quá, Bạch Trung cũng biết, Cố Khuynh Thành căn bản không phải thực sự quên mất, mà là đánh mặt hắn.

Nha đầu này rất cơ trí, tám phần mười sớm liền nhìn ra tính toán nhỏ nhặt của hắn, biết hắn là đến thử dò xét, cố ý cho hắn cái đinh không mềm không cứng, làm hại cái mặt già này của hắn mất hết, còn làm sao ở Cố gia nữa?

Bạch Trung than thở một tiếng, thật không ngờ bản thân sống vài thập niên, nhưng ở trước mặt một tiểu nha đầu, bị thổi đến cả mặt bụi.

Cố Khuynh Thành nha đầu này, hoàn toàn là nhất phó nửa điểm cũng không chịu thua thiệt, tâm tính như vậy, tương lai thật đúng là không biết nói xấu hay không xấu nữa.

Mà thôi, phản chính nhìn năng lực chưởng quản dược phô của nha đầu này, cũng không thua với hậu sinh của Bạch gia hắn, hắn miễn miễn cưỡng cưỡng, tiếp tục liên minh với Cố gia, cùng nhau chống lại áp chế của những gia tộc khác.

Chỉ hy vọng đến lúc đó, hắn sẽ không hối hận quyết định của hắn.

Bạch Trung thở dài, ly khai Cố gia.