Editor: Luna Huang

Cửu tinh... Linh tông...

Cố Khuynh Thành thành công, bị nước miếng của mình sặc.

Dựa vào!

Cửu tinh linh tông, đẳng cấp này vẫn còn trên Cố Duyên Đình, nhưng gia gia của nàng, năm nay đều tuổi gần thất tuần rồi, mới ngũ tinh linh thánh, mà Đế Thương Minh nhìn qua, cũng sẽ không hơn hai mươi, tại sao có thể là cửu tinh linh tông?

Trước, nàng còn bởi vì mình mười bốn, đạt được thất tinh đại linh sĩ mà đắc chí, hiện tại khen ngược, một cửu tinh linh tông hơn hai mươi, rõ ràng xuất hiện ở trước mặt mình.

Hơn nữa, cái này còn rất vô sỉ, là vị hôn phu của nàng.

Như thế vừa nhìn, có đúng là nàng chiếm đại tiện nghi hay không?

Cố Khuynh Thành cười khổ lắc đầu, loại tiện nghi này, nàng không muốn chiếm, chỉ là Đế Thương Minh như cao thuốc bôi trên da, treo không gỡ được, lại muốn theo nàng một tấc cũng không rời, ngẫm lại sau này mình đi đâu đều phải mang theo Đế Thương Minh, nàng liền không nhịn được một trận ác hàn.

Nhìn Đế Thương Minh u oán không gì sánh được, Cố Khuynh Thành thấp thỏm hỏi: "Vậy, Đế Thương Minh ngươi năm nay bao nhiêu tuổi?"

"Lớn ngươi bảy tuổi, vừa hợp với ngươi." Đế Thương Minh trực tiếp phun ra tám chữ, sặc đến Cố Khuynh Thành đỏ bừng, nghĩ đến mục đích cuối cùng của mình, Cố Khuynh Thành nhịn xuống một khẩu khí, hỏi tiếp: "Ngươi xem nhà ngươi cũng có vị hôn thê, cần gì phải quấn quít lấy ta? Ta nói thật với ngươi nga, vị hôn thê nhà ngươi lớn lên rất đẹp, ta rất xấu, so ra kém vị hôn thê của ngươi, thực sự!"

"Ân, vị hôn thê của ta rất đẹp, ta biết."

Cố Khuynh Thành vỗ vỗ ngực, cho rằng Đế Thương Minh tùng khẩu, một khẩu khí vẫn chưa hoàn toàn thả lỏng, lại nghe Đế Thương Minh nói: "Ngươi là vị hôn thê của ta, nên ngươi không xấu."

Phốc...

"Đại ca, ngươi có thể nói liền, không nên ngừng một nửa hay không?" Làm hại nàng còn không dễ dàng thở phào nhẹ nhõm, lại nói tiếp.

Cố Khuynh Thành tức giận liếc mắt, a một tiếng, đem bản thân ngã vào trong chăn, nhưng nàng chưa kịp nằm ổn, cũng cảm giác được đệm chăn bên cạnh lún xuống, ngay sau đó, cả người nàng bị kéo vào trong lòng nóng hổi.

Nguy rồi, thương hàn chi chứng của người này lại nghiêm trọng.

Lúc buổi tối vừa dùng dược, thật vất vả phát chút mồ hôi, lại đi ra ngoài hóng gió một chút, hiện tại tuy nói là cuối xuân, nhưng gió đêm, như trước lạnh đến xương, hành hạ như thế, không phát nhiệt mới là lạ!

Cố Khuynh Thành nhịn xuống xung động muốn mắt trợn trắng, nỗ lực từ trong lòng của Đế Thương Minh giãy giụa ra, ngao dược cho hắn. Có lẽ là bệnh ngoan, khí lực trên người cũng mất, Cố Khuynh Thành giãy giụa hai cái, là thành công thoát khỏi cánh tay dài của Đế Thương Minh.

Thay Đế Thương Minh đắp kín chăn, Cố Khuynh Thành choàng áo choàng trên người, đi đến tiểu trù phòng, chuẩn bị dược tài, liền ngồi xổm dưới góc tường, bắt đầu ngao dược.

Cũng may dược liệu của nàng còn nhiều, còn đủ Đế Thương Minh uống hai ngày, hai ngày nữa, Đế Thương Minh vẫn không thể, dù cho nàng còn có dược liệu, phỏng chừng cũng để đầu của Đế Thương Minh cháy đến hỏng.

Đều nói thực lực càng cao, thể chất càng tốt, điểm này trên người Đế Thương Minh, thế nào không có thể hiện?

Đã là cường giả cấp bậc linh tông, nhưng vẫn là gió thổi qua, liền bị bệnh, thật tình so với Tây Thi còn yếu hơn, đơn giản là một mỹ nhân yếu đuối!

Cố Khuynh Thành một bên lẩm bẩm, một bên nhìn chằm chằm lò thuốc, buổi chiều gió lớn, rất sợ một trận gió qua đây, thổi tắt lửa trong lò thuốc, nàng không thể làm gì khác hơn là không nháy mắt nhìn chằm chằm.

Giằng co nửa ngày ở tam vương phủ, hiện tại đã là nửa đêm, Cố Khuynh Thành nhìn trăng không trung một mắt, núp trong áo choàng, bao chặt bản thân, chỉ lộ ra một đôi mắt.

Nàng lúc này, không phát hiện có thân ảnh hắc sắc, đã tiềm nhập trong phòng.

Đế Thương Minh nguyên bản đang ngủ mê man mở hai mắt ra, chậm rãi đứng lên, lặng yên không tiếng động đứng ở bên cửa sổ, xuyên thấu qua khe trên cửa sổ, đối diện địa phương sở tại Cố Khuynh Thành ở.

Bóng đen xuất hiện ở phía sau hắn, cung kính quỳ trên mặt đất, thấp giọng nói: "Chúc mừng chủ thượng, trước Ám Dạ Ma quân, tiến vào Cố gia."

"Ân, vậy có đủ dược phát nhiệt không, có thể ngừng. Việc này, ghi ngươi một công." Đế Thương Minh đè thấp thanh âm, trong ngữ điệu có một tia tiếu ý không dễ phát giác.

"Vâng, thuộc hạ xin cáo lui!" Bóng đen nói xong, liền biến thành một đạo lưu quang hắc sắc, tiêu thất ở trong phòng.

Đế Thương Minh không hề chớp mắt nhìn chằm chằm Cố Khuynh Thành, cặp ánh mắt vô pháp thấy vật kia, ảnh ngược điểm điểm tinh quang, nếu là người không biết, thấy tình cảnh này, vô luận như thế nào cũng sẽ không nghĩ tới, Đế Thương Minh đúng là người mù.

Mà Cố Khuynh Thành ngồi xổm trong tiểu viện, cũng không có thấy một màn này, nàng chỉ để ý ngao dược.

Một canh giờ chớp mắt qua đi, Cố Khuynh Thành bưng chén thuốc bốc hơi nóng, vào trong, Đế Thương Minh như trước nằm ở trên giường, hai mắt nhắm nghiền, môi mỏng khẽ mím, tất cả mới vừa rồi, dường như không có phát sinh một dạng.

Cố Khuynh Thành không có nhận thấy được dị dạng, bưng chén thuốc, đi tới bên giường, thận trọng đở Đế Thương Minh dậy, để hắn tựa ở đầu giường, chờ nàng lui thân, chuẩn bị uy hắn uống thuốc, lại phát hiện Đế Thương Minh đã tỉnh. Nàng cười cười, ôn nhu nói: "Nào, uống dược, uống thuốc ngươi sẽ tốt."

"Đắng, không muốn uống." Đế Thương Minh nhíu mi mắt đẹp, mâu tử như sao, cũng hơi híp, biểu đạt kháng nghị.

Đế Thương Minh ngủ vừa thức, trong thanh âm lộ ra khàn khàn kéo dài, phá lệ êm tai,, thở dài, theo thường lệ xuất ra dưỡng khí đan, trước nhét vào trong miệng của Đế Thương Minh, chưa chờ hắn nuốt dưỡng khí đan, Cố Khuynh Thành liền đem dược rót vào trong miệng hắn, cùng dưỡng khí đan, cùng nhau nuốt.

Nhìn chén thuốc thấy đáy, Cố Khuynh Thành hài lòng cười, vừa buông cầm chén xuống, một trận thiên toàn địa chuyển kéo tới, đôi môi mang theo hơi thở nóng hổi, một giây kế tiếp khắc ở trên môi của Cố Khuynh Thành.

Vị thuốc đông y đắng, nhất thời tràn đầy khoang miệng, đắng đến khuôn mặt nhỏ nhắn của Cố Khuynh Thành đều nhăn lại thành một đoàn, ngay sau đó, môi của Đế Thương Minh, trên môi của nàng chậm rãi ma sát.

Ầm ầm một tiếng....

Đầu óc của Cố Khuynh Thành trống rỗng, trên môi nhè nhẹ tê dại, Đế Thương Minh chỉ là hôn môi của Cố Khuynh Thành, không có động tác khác, nhưng Cố Khuynh Thành luôn cảm thấy là lạ ở chỗ nào, cả người khô nóng khó chịu.

Nhất định là Đế Thương Minh truyền phát nhiệt cho nàng, làm hại nàng ngã bệnh.

Đúng, nhất định là như vậy.

Đế Thương Minh trên môi Cố Khuynh Thành, dùng sức cắn một cái, chậm rãi ly khai đôi môi hiện lên mai quế sắc.

Nhận thấy được Cố Khuynh Thành vẫn còn trong ngốc lăng, Đế Thương Minh cong khóe miệng, mặt mày đều là quang hoa chói mắt, hắn vươn ngón tay thon dài, chỉ cái trán của Cố Khuynh Thành một cái, ghé vào bên tai của Cố Khuynh Thành, thấp thấp cười nói: "Tiểu nha đầu, ngươi biểu hiện như vậy, thật là làm cho ta còn muốn lại hôn ngươi, làm sao bây giờ?"

Nói, đầu lưỡi của Đế Thương Minh, phảng phất như con rắn nhỏ nghịch ngợm, lướt qua vành tai của Cố Khuynh Thành.

Xúc cảm khác thường, để Cố Khuynh Thành mạnh phục hồi tinh thần lại, nàng vội vã đẩy Đế Thương Minh ra, lại không nghĩ bởi vì khí lực quá lớn, Đế Thương Minh thẳng tắp té xuống sàng.

"Cẩn thận!" Cố Khuynh Thành áo não nhíu mày, vội vàng đưa tay túm Đế Thương Minh, thế nhưng trọng lượng của Đế Thương Minh quá lớn, nàng căn bản túm không được hắn, thấy Đế Thương Minh gần ngã vào chén thuốc để ở một bên, Cố Khuynh Thành cắn răng, sử xuất khí lực bú sữa mẹ, cầm lấy cánh tay của Đế Thương Minh, hướng đất trống bên cạnh lăn qua.

Ngay tại chỗ lộn vài vòng, thẳng đến vai của Cố Khuynh Thành đánh vào góc tường, hầu như xương gảy, đau đến Cố Khuynh Thành nhe răng nhếch miệng.

Đế Thương Minh nằm trên người nàng, lúc này một đôi tay, có chết hay không lại đặt ở trước ngực Cố Khuynh Thành, Đế Thương Minh nhìn không thấy, thập phần tân kỳ nhéo nhéo.

Lúc này, Cố Khuynh Thành một cái giật mình, mới phát hiện hai người trong hoàn cảnh xấu hổ, vưu kì Đế Thương Minh còn không biết đã xảy ra chuyện gì.

"A, Ngươi cút cho ta!" Cố Khuynh Thành đẩy Đế Thương Minh ra, thật nhanh xoay người đứng lên, hai tay ôm ngực trừng mắt nhìn Đế Thương Minh.

Tê... Đế Thương Minh bị mạnh đẩy ra, có chút không kịp đề phòng, cái ót thẳng tắp đụng phải tường, đau đến hắn nhíu mày, đỡ tường bên cạnh, Đế Thương Minh đứng lên, trầm thấp phun ra vài từ: "Quá phẳng, không cảm giác."

Oanh...

Toàn bộ mặt của Cố Khuynh Thành nóng, đỏ từ sợi tóc đến móng chân, tức giận không ngớt trừng mắt nhìn Đế Thương Minh, hận không thể cho hắn một quyền.

Quá phẳng? Không cảm giác?

Dựa vào! Lão nương tuy rằng không tính là một đường trời đồi núi trùng trùng, nhưng dầu gì cũng là duyên dáng yêu kiều có được hay không?

Làm nữ nhân, nhất là nữ nhân vóc người cũng không tệ lắm, Cố Khuynh Thành quả thực không thể nhẫn nhịn rồi, nếu không phải tình huống không cho phép, nàng thật muốn một cước đạp bay Đế Thương Minh, đỡ phải trước mặt nàng chướng mắt.

"Đại trưởng lão gia gia, ngươi để ta vào đi thôi! Ta một ngày không gặp Minh ca ca rồi, ngươi để ta xem hắn một chút, một mắt, liếc mắt nhìn, có được hay không?"

Trong ánh mắt đao soàn soạt của Cố Khuynh Thành, thanh âm lắp bắp của Tần Vũ Lạc, từ cửa viện truyền đến.

Đôi mi thanh tú của Cố Khuynh Thành nhất túc, đi nhanh tới cửa, tốc độ cực nhanh, Đế Thương Minh căn bản vô pháp ngăn cản, thậm chí ngay cả vạt áo của nàng cũng không vớ được.

Lực mạnh mở cửa ra, Cố Khuynh Thành hướng về phía đại trưởng lão chính ngăn ở cửa viện nói: "Đừng cản, để cho nàng đi vào đi."

Tần Vũ Lạc dù sao cũng là vị hôn thê của Đế Thương Minh, nàng cũng không thể đến quyền lợi thăm hỏi của nhân gia đều cướp đoạt, dù sao bản thân cũng không phải vị hôn thê đích thực của Đế Thương Minh, cũng không có ý định thực sự gả cho hắn.

Nghe được tiếng bước chân của Cố Khuynh Thành rời đi, Đế Thương Minh nhanh lên xoay người, đi tới hướng cửa gấp, lại một lần ngã vào góc bàn trưng bày trong phòng, hắn trầm mặt, hầu như không có dừng lại, vuốt bàn, vòng qua tiếp tục đi hướng cửa.

Thanh muộn hưởng kia, không lớn không nhỏ, vừa lúc chui vào trong lỗ tai của Cố Khuynh Thành, quay đầu lại đúng dịp thấy Đế Thương Minh từ cái bàn vòng đến, nhíu mày, Cố Khuynh Thành khẽ giơ tay lên, lấy linh lực dọn dẹp đồ vật cản đường, cất bước đi đến sương phòng Thúy nhi thu thập.

"Minh ca ca, ta rốt cục nhìn thấy ngươi." Không có đại trưởng lão ngăn cản, Tần Vũ Lạc bay thẳng nhào tới.

Đế Thương Minh vừa đi tới cửa, đã bị Tần Vũ Lạc ôm đầy cõi lòng, nhận thấy được người trong lòng không phải là Cố Khuynh Thành, Đế Thương Minh lạnh lùng đẩy Tần Vũ Lạc ra, môi mỏng nhúc nhích, quạnh quẽ phun ra một chữ: "Cút."

Tần Vũ Lạc không nghĩ tới Đế Thương Minh sẽ tuyệt tình như vậy, không kịp đề phòng dùng tư thế cực kỳ chật vật, ngã xuống đất, nàng ngốc lăng nhìn Đế Thương Minh, nước mắt từ đờ đẫn trong mắt chảy xuống, lộp bộp nỉ non: "Có được hay không ca ca, ngươi làm sao? Thường thường Lạc nhi làm gì không tốt? Ngươi không nên tức giận, Lạc nhi cũng sẽ sửa có được hay không? Lẽ nào, lẽ nào Minh ca ca thực sự thích nữ nhân Cố gia kia?"

Nói xong, nàng liền không dám tin lắc đầu, tuyệt đối không phải là như vậy, tuyệt đối sẽ không! Nàng từ nhỏ đến lớn, thích quấn quít lấy Minh ca ca, tuy rằng Minh ca ca không muốn cùng hắn thân cận, thế nhưng cũng sẽ không cùng những nữ nhân khác thân cận, nàng vẫn cho là Minh ca ca chính là người như vậy.

Chí ít...

Chí ít, hắn đối với nàng cùng người khác đều là giống nhau, thế nhưng chỉ từ lúc Cố Khuynh Thành xuất hiện, nàng liền phát hiện Minh ca ca thay đổi, trở nên rất xa lạ, cho tới bây giờ không thể tin được, Minh ca ca sẽ hướng một xấu nữ nhân, Minh ca ca sẽ không phải là thực sự thích Cố Khuynh Thành chứ?

"Nàng là nữ nhân của ta, ngươi tốt nhất thu hồi thủ đoạn buồn cười này của ngươi, nếu để cho ta ngươi tổn thương nàng dù chỉ một chút, ta sẽ để toàn Tần gia chôn cùng."

Tần Vũ Lạc tim đập thấp thỏm, khóe miệng của Đế Thương Minh nhấc lên huyết tiếu ý, lời phun ra, dường như băng trùy mùa đông hàn lãnh, đâm vào lòng của Tần Vũ Lạc.

Lời còn chưa dứt, Đế Thương Minh xoay người vào phòng, rầm một tiếng, đóng cửa phòng lại, lưu Tần Vũ Lạc vô pháp từ trong tim đập mạnh và loạn nhịp lấy lại tinh thần ngồi trên mặt đất.

Kỳ thực, cảnh cáo của Đế Thương Minh, chính là cho Tần Vũ Lạc. Qua nhiều năm như vậy, phàm là nữ nhân muốn tới gần hắn, không phải là bị Tần Vũ Lạc phế bỏ tu vi, chính là bị Tần Vũ Lạc đánh tới hủy dung.

Hắn khi đó đối với nữ nhân không có gì, liền tùy tiện Tần Vũ Lạc lăn qua lăn lại, nhưng bây giờ bất đồng, nếu đã nhận định Cố Khuynh Thành, đó chính là để hắn bỏ qua tất cả, cũng nhất định phải hộ Cố Khuynh Thành chu toàn.