Nhớ lại chuyện cũ, Cố Vân Tiện nở một nụ cười chua chát.

Nàng còn nhớ rõ đêm đó, mình trịnh trọng nói với hắn: “Nếu thực sự quan tâm một người thì tuyệt đối sẽ không hận hắn.” Thế nhưng nhiều năm về sau, nàng từng quan tâm hắn như vậy, cuối cùng vẫn hận hắn vô cùng.

Thì ra trên đời này, căn bản không có gì là tuyệt đối.

Ngẩng đầu, đối diện với gương mặt mang nét thăm dò của Trang Lệnh Nghi, nàng mỉm cười: “Chuyện này ngươi không cần phải xen vào. Ngươi chỉ cần biết, bệ hạ không tức giận là đủ rồi.” Nàng cất giọng bình thản: “Chuyện này về sau cũng không được phép nhắc lại nữa.”

Trang Lệnh Nghi dù hơi hoang mang nhưng vẫn biết chừng mực mà gật đầu, không hề hỏi lại nữa.

Cố Vân Tiện nhìn móng tay sạch sẽ, bóng loáng của mình, môi khẽ nhếch.

Đêm qua, trước mặt tất cả cung tần, nàng đã thẳng thắn nói: “Người làm quân vương phải thưởng phạt phân minh, giận cá chém thớt lên người vô tội như vậy có khác gì những kẻ gian ác kia chứ?”

Trong tâm câu nói của nàng chính là ba chữ “người vô tội”(*) kia.

(*)无辜: người vô tội. Bản gốc tiếng Trung là 2 chữ, ở đây editor nói là 3 chữ theo tiếng Việt cho các bạn đỡ thắc mắc.

Bi kịch của tam công chúa chỉ sợ đến nay vẫn là vết thương khó khép miệng trong lòng hắn. Nàng biết rõ hắn vẫn luôn oán giận Lâm tiệp dư, giận nàng vì muốn giết hắn mà lại đem con gái vô tội liên lụy vào, thật không xứng làm mẹ.

Cho nên, chỉ cần có thể, hắn nhất định sẽ không để người khác cũng phải trải qua kiếp nạn này.


Cho dù đối phương chỉ là một hoạn quan hèn mọn.

Lúc đó, hắn đang nổi giận, mất đi lý trí. Nhưng nếu đánh chết hoạn quan kia thật, đợi lúc sau nghĩ lại, hắn nhất định sẽ hối hận. Cho nên người khuyên can hắn, không những không phải chịu phạt mà còn có thể lấy được thiện cảm từ hắn.

Hơn nữa, nàng đã suy xét nhiều lần rồi mới nói lời kia, mỗi một chữ đều phỏng đoán tâm tình của hắn.

Từ kết quả hiện tại mà xem xét, nàng hao tâm tổn trí tính toán cuối cùng không hề uổng phí.

Buổi chiều hôm đó, Dục thục nghi chủ động tới Hàm Chương điện, nói muốn trao đổi việc truy bắt hung phạm.

“Nhu uyển nghi trúng độc, bệ hạ phẫn nộ vô cùng, bổn cung thật sự lo lắng. Không biết Cố muội muội có cách tra ra hung phạm, giúp Nhu uyển nghi và tam hoàng tử đòi lại công lý?” Dục thục nghi vẻ mặt chân thành hỏi thăm.

“Thục nghi nương nương chấp chưởng quyền lực lục cung, nô tì tất nhiên sẽ răm rắp tuân theonương nương.” Cố Vân Tiện thần sắc cung kính “Việc này toàn bộ nghe nương nương phân phó.”

Những lời nàng nói đều nằm trong dự liệu của Dục thục nghi, Dục thục nghi vẫn tươi cười không đổi sắc, tiếp tục nói: “Muội muội từ chối như thế chính là ngươi không đúng rồi. Bệ hạ đã cho ngươi quyền trợ lực giải quyết chuyện lục cung, việc này chính là ngươi đang chấp hành nhiệm vụ.”

“Nương nương nói rất đúng, việc này nô tì tất nhiên sẽ có trách nhiệm.” Cố Vân Tiện không tự ti cũng không kiêu ngạo mà nói “Nhưng mà nô tì chỉ là giúp đỡ giải quyết chuyện lục cung, quyền định đoạt vẫn thuộc về nương nương ngài.”

Dừng một chút, môi nàng hé ra nụ cười nhẹ nhàng “Đạo lý này, có lẽ bệ hạ cũng biết rõ.”

Nét cười của Dục thục nghi hơi thu lại “Muội muội đây là có ý gì?”

Cố Vân Tiện chỉ cười không nói.

Dục thục nghi nhìn nét mặt nàng, ánh mắt lạnh xuống, cất giọng mỉa mai: “Thì ra đây mới là mục đích của ngươi.”

Nàng còn đang lấy làm lạ, sao đêm qua Cố Vân Tiện lại hảo tâm như vậy? Lại chủ động lui lại, buông tha cơ hội đứng ngang hàng cùng nàng.

Thì ra nàng (CVT) không phải không muốn cùng nàng (DTN) địa vị ngang hàng, là căn bản không cho phép có người cùng nàng phân quyền!

Chủ động biểu lộ mong muốn làm phụ tá, một mặt chiếm được hảo cảm của bệ hạ, mặt khác còn có thể đem phiền toái lớn ngay trước mắt ném cho nàng. Đợi nàng nghĩ nát óc không tìm ra hung thủ hạ độc Nhu uyển nghi, nàng ta lại thừa nước đục thả câu. Với mức độ sủng ái hiện tại bệ hạ dành cho nàng ta, nàng làm không tốt thì bệ hạ sẽ thật sự đem quyền hành lục cung giao cho một mình nàng ta.

Thật là tham vọng cực kỳ!

“Nương nương hiện tại nhất định đang nghĩ, nô tì đêm qua đều là làm bộ làm tịch, làm như vậy là để hãm hại nương nương vào cảnh nguy hiểm” Cố vân Tiện cười không ngừng “Có phải thế không?”

Dục thục nghi lạnh lùng nhìn nàng.

Cố Vân Tiện nhìn thấy ánh mắt bày tỏ phân nửa cảm xúc chân thực hiếm có của nàng, trong lòng nhẹ nhàng mỉm cười một cái.

Nếu như nói, trong tất cả những người nàng quen biết, nếu như Cảnh Phức Xu là người có thể nhẫn nại nhất thì Thẩm Trúc Ương chắc chắn là kẻ ngụy trang giỏi nhất. Nàng mạnh vì gạo, bạo vì tiền, khôn khéo giỏi giang, đối với bất luận kẻ nào cũng đều cười như gió xuân.


Nàng còn nhớ rõ, chính mình gả vào Đông cung ngày thứ hai, nàng ta dùng thân phận lương đễ vấn an nàng, lúc quỳ xuống kính trà, bên môi nàng ta mang theo vẻ tươi cười, kính cẩn vô cùng. Khi đó, nàng suýt nữa cho rằng nàng ta là người dịu dàng vô hại.

Hôm nay cuối cùng cũng bức được nữ nhân giảo hoạt này lộ ra vài phần chân thật, lời tiếp theo nàng cũng dễ nói rồi.

“Trúc Ương.” Cố Vân Tiện chậm rãi nói, quả nhiên chứng kiến Dục thục nghi thần sắc biến đổi “Ta vẫn thích gọi ngươi như vậy.”

“Ta vẫn luôn một mực suy nghĩ, giữa chúng ta tại sao lại biến thành như vậy.” Cố Vân Tiện thong thả nói “Kỳ thật tỉ mỉ mà nói, thời gian ta và ngươi ở chung là dài nhất đấy. Lúc trước ở Đông Cung, quan hệ chúng ta không được xem là tốt nhưng cũng chưa từng xảy ra thù oán lớn nào. Ta từng nghĩ rằng, chúng ra cho dù không thành bạn bè, ít nhất cũng sẽ trở không thành kẻ thù của nhau.”

“Đương nhiên, ta cũng rõ ràng, ở vào vị trí kia, rất nhiều quyết định đều là tình thế bắt buộc, không phải do chính mình.” Cố Vân Tiện nói khẽ, “Cho nên, cho dù lúc trước ngươi lén lút làm gì, ta cũng có thể không để ý.”

Ngữ khí ý vị sâu xa mà kéo dài, “Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là, ngươi hi vọng ta không để ý.”

Tay phải Dục thục nghi nắm lấy chén sứ màu tím nhạt, nhẹ nhàng miết trong tay, cảm giác mát lạnh thấm vào cơ thể.

“Hôm nay ăn trưa xong, ta đã lệnh cho người mang đến bản ghi chép ẩm thực hàng ngày của Nhu uyển nghi, còn tra hỏi nữ quan chưởng sự Di Tương điện, đều không phát hiện khác thường. Về sau nghe nói Dục thục nghi hôm nay sáng sớm cũng đã làm như vậy rồi.” Cố Vân Tiện nói “Hiện tại Trúc Ương ngươi tìm đến ta, chắc trong lòng cũng hiểu rõ, chuyện này không có dễ tra như vậy.”

“Nguyệt Nương đã bởi việc như vậy mà bị tước cung quyền, Trúc Ương ngươi khẳng định không muốn dẫm lên vết xe đổ của nàng. Nhưng mà bệ hạ long nhan phẫn nộ, ai có thể ngăn cản được?”

Lời nàng nói mang theo hàm ý, Dục thục nghi cùng nàng đối mắt, nhớ tới đêm qua tại Di Tương điện, bệ hạ đang tức giận như vậy mà nàng hời hợt buông một câu liền cứu thoát tên hoạn quan vốn sẽ bị trượng đánh chết kia.

Thấy nàng hiểu ý của mình, Cố Vân Tiện thỏa mãn cười cười.

Quả nhiên, cùng người thông minh nói chuyện sẽ đỡ phí sức.

“Trong lòng ta chỉ có một kẻ thù không đội trời chung.” Cố Vân Tiện chậm rãi đứng dậy, quỳ xuống bên cạnh nàng, cầm tay phải của nàng, “Ta hi vọng, Trúc Ương ngươi đừng biến thành kẻ thứ hai.”

Dục thục nghi ngước mắt, cặp mắt phương vốn xinh đẹp hớp hồn như vậy lúc này lại tràn đầy cảm xúc khó tả.

“Đây là uy hiếp?” Nàng thản nhiên nói.

“Không, đây là thương lượng.” Cố Vân Tiện nhướng mày “Ta biết rõ Trúc Ương ngươi vô cùng thông tình đạt lý, nhất định sẽ không để ta thất vọng.”

Dục thục nghi lặng lẽ đứng lên, quay người liền đi. Cố Vân Tiện không ngăn nàng, bưng lên một ly trà, chậm rì rì thưởng thức một ngụm.

Dục thục nghi đi được vài bước bỗng nhiên lại ngừng lại. Trước mắt nàng là bức rèm che bằng ngọc xanh, mã não và lưu ly xâu thành, nương theo gió đụng vào nhau, phát ra âm thanh trong trẻo êm tai. Chiếc đỉnh vàng tỏa ra khói nhẹ lượn lờ, hít sâu, tràn đầy mùi hương thơm ngát của Đỗ Nhược Chi Lan.

“Ý của ngươi ta hiểu.” Cố Vân Tiện nghe thấy thanh âm bình tĩnh của Dục thục nghi, “Ta có thể đáp ứng ngươi, không đối địch với ngươi nhưng ngươi cũng phải nhớ rõ lời hứa của mình.”

Cố Vân Tiện cầm chiếc chén, hé ra vẻ ung dung tươi cười “Cái này là hiển nhiên.”

Đầu tháng mười một năm Vĩnh Gia thứ ba, tiền triều cùng hậu cung xảy ra rất nhiều đại sự.


Trên triều đình, Ninh Vương bị tình nghi cấu kết cùng tả tướng Chu Thế Đảo, mưu hại quân vương. Bởi vì giám quan Thôi Sóc vạch tội, người đang ở đầu sóng ngọn gió Chu Thế Đảo lại bị đẩy ra lần nữa.

Nhưng cho dù ngôn quan có chỉ trích Chu Thế Đảo như thế nào, bệ hạ vẫn vô cùng tín nhiệm hắn, lần lượt bác bỏ từng giám quan. Thái độ thiên vị quá đáng như vậy không những không giảm bớt thế cục, ngược lại càng khơi thêm sự bất mãn của quần thần, chỉ trích Chu Thế Đảo không giảm trái lại còn tăng.

Chu Thế Đảo vốn là cáo bệnh xin nghỉ phép, qua nửa năm một năm liền có thể trở về. Hôm nay, dưới tình huống như vậy, không thể không sửa lại lời nói, trực tiếp thỉnh cầu cáo lão hồi hương. Bệ hạ liên tục giữ lại, nhưng ý hắn đã quyết, chỉ chờ bệ hạ đáp ứng.

Ngày thứ ba sau khi Chu Thế Đảo rời đi, hoàng đế hạ chỉ tuyên bố: “ Ninh Vương ích kỷ thiển cận, nhiều lần phạm thượng, hôm nay lại có lòng mưu nghịch, thực đáng tru di. Nhưng trẫm niệm tình huynh đệ, rộng lượng khoan hồng, đặc biệt lệnh hắn đến Chiêu lăng vì tiên đế thủ lăng ba năm, lấy đó mà chuộc tội.”

Quần thần nghe thấy xử lý như vậy liền biết Ninh Vương đời này không có gì trông cậy vào rồi. Thủ lăng nói ra là ba năm, nhưng mà bệ hạ chưa lên tiếng, hắn liền chưa thể trở về. Có lẽ nửa đời sau đều phải ở Chiêu Lăng lạnh lẽo qua ngày.

Chuyện huyên náo, ầm ĩ, oanh liệt nhìn như đã hạ màn nhưng mà người tinh ý không khó phát hiện, còn rất nhiều điểm đáng ngờ chưa tra ra. Sau lưng Ninh Vương rốt cuộc còn ai làm chủ, nếu có người xúi giục thì là ai, tại sao bệ hạ không truy cứu đến cùng…những vấn đề này vẫn đều là một bí ẩn.

Tiền triều biến đổi liên tục, hậu cung cũng biến động không kém. Đồ ăn của Tam Hoàng tử bị người ta hạ độc, Nhu uyển nghi ăn nhầm suýt mất mạng. Bệ hạ vì thế mà long nhan giận dữ, trách cứ người đang chấp chưởng hậu cung là Dục thục nghi và Minh sung nghi, đồng thời tước quyền hỗ trợ xử lí việc lục cung của Minh sung nghi, chuyển giao quyền cho Nguyên quý cơ.

Nguyên quý cơ sau khi tiếp nhận, cùng Dục thục nghi tra rõ toàn bộ chuyện này. Nhưng mà tra đến tra đi, lại không tìm được chút dấu vết nào, chất độc kia như thể tự dưng chui vào trong chén Tam hoàng tử vậy.

Bất đắc dĩ, hai người cuối cùng chỉ có thể cùng nhau quỳ gối trong Đại Chính cung, dập đầu thỉnh tội trước hoàng đế: “Nô tì vô năng, phụ sự giao phó của bệ hạ.”

Hoàng đế phất tay ra hiệu các nàng ngẩng đầu: “Vân nương nàng không cần tự trách. Nội cung lúc trước cũng không phải do nàng quản lí, sự tình xảy ra rồi nàng mới tiếp nhận, nhất thời tìm không ra manh mối cũng là bình thường.” Ánh mắt hoàng đế chuyển sang nhìn Dục thục nghi “Huống hồ, hậu cung lúc trước buông thả như vậy, cho dù có manh mối, chỉ sợ cũng đã bị tiêu hủy.”

Dục thục nghi không phản bác được, chỉ có thế cúi đầu trầm mặc.

“Trúc Ương, nàng lui ra đi.” Hoàng đế nhìn sổ con trong tay, thản nhiên nói.

Dục thục nghi đứng dậy hành lễ, lại nhìn vẻ mặt ôn hòa của Cố Vân Tiện, trong lòng không rõ cảm giác gì.

Nàng biết rõ, nếu không phải Cố Vân Tiện cùng mình thỉnh tội với bệ hạ, hắn cũng không dễ dàng như thế khoan thứ cho nàng. Cái gọi là ném chuột sợ vỡ bình, hắn không nỡ trách phạt nàng ta, vì vậy nàng cũng được miễn tội theo.

Nàng thực không biết bản thân có nên vui hay không nữa.