“Chu An sao?” Đầu ngón tay Cố Vân Tiện mơn trớn áo choàng tơ lụa lạnh buốt, hoa văn hai đóa sen trông rất sống động, “Vậy ông ta có nói rõ, người xúi giục kia là ai không?”

Trang Lệnh nghi thấp giọng, “Trong tấu chương của Chu Ngự sử chỉ rõ. Ông ta trực tiếp chĩa mũi nhọn về hướng Tả tướng Chu Thế Đảo.”

“Quả nhiên là vậy.” Cố Vân Tiện nhẹ nhàng cười, “Chu An và Chu Thế Đảo tuy cùng họ, nhưng trước sau như một không dùng chung mâm. Lần này ông ta vạch tội Tả tướng, cũng không có gì lạ.”

Dừng một chút, lại nói, “Ông ta nói sao?”

“Chu Ngự sử nói, năm đó Ninh Vương lúc ở Dục Đô qua lại thân thiết với Tả tướng, sau khi trở về hai người vẫn luôn giữ liên lạc. Lần này Ninh Vương đột nhiên trở lại kinh dâng ngựa, động cơ thật khiến người khác phải nghi ngờ, xảy ra chuyện ngựa hoảng loạn, mọi chuyện không cần nói cũng biết. Ông ta còn lấy thư của hai người Ninh Vương cùng Tả tướng, chứng minh hai người qua lại thân thiết.”

Nói xong những lời này, Trang Lệnh nghi nhíu mày, “Vì thế, việc này quả thật do Ninh Vương gây nên?”

Cố Vân Tiện nhìn nàng, không nói gì.

Trang Lệnh nghi suy nghĩ, vẫn nhịn không được nói ra điều trong lòng: “Tỷ không thấy việc này hơi kỳ quái sao? Hôm qua khi việc ngựa nổi điên xảy ra, nô tì vốn tưởng rằng chuyện này có liên quan đến Trinh Tiệp dư, do nàng ta cố ý hành động, khiến bệ hạ thương tiếc. Nhưng sáng nay nghe tin tức từ đại chính cung, Ninh Vương quả thật đã bị định tội. Không chỉ thế, bây giờ còn kéo theo Tả tướng.” Lông mày càng nhíu chặt, “Chẳng lẽ, Trinh Tiệp dư thật sự là người vô tội bị liên lụy?”

“Theo thế cục bây giờ, có vẻ là vậy.” Cố Vân Tiện thản nhiên nói, “Nhưng trong lòng ta và muội đều biết, không thể nào đơn giản như vậy.”

Nếu việc Cảnh Phức Thù cưỡi ngựa là mưu kế của người khác, vậy thì vận khí của nàng ta cũng tốt quá. Nhưng nói việc này có liên quan đến nàng ta, động tay chân với ngựa, nàng ta là một Tiệp dư ngay cả quyền quản lí lục cung còn không có sao có thể hành động?


Nghĩ vậy, lòng Cố Vân Tiện đột nhiên chấn động. Quản lí lục cung, sao nàng lại quên, đây chính là một cơ hội tốt. Có thể đi đả kích thứ nàng muốn đả kích, và cả, đạt được thứ nàng muốn đạt được.

Trang Lệnh nghi và Nhu Uyển nghi cùng ở ninh cung, khi Cố Vân Tiện và nàng hồi cung, vừa lúc nhìn thấy Nhu uyển nghi mang theo nhũ mẫu chơi đùa ở bên ngoài. Tam hoàng tử bị nhũ mẫu ôm vào trong ngực, ánh mặt trời ấm áp soi sáng trên mặt hắn, khiến hắn vui vẻ cười to.

Thân thể Nhu uyển nghi hồi phục không ít, chỉ còn gò má vẫn hơi tròn. Bây giờ ngồi một bên nhìn con, trong mắt đều là niềm vui và sự dịu dàng.

Vừa quay đầu thấy hai người trước mặt, Nhu uyển nghi giấu đi dáng vẻ tươi cười, đứng dậy hành lễ, “Nô tì tham kiến Nguyên Tiệp dư nương nương, nương nương đại an.” Rồi khẽ chào Trang Lệnh nghi khẽ chào, “Bái kiến Lệnh nghi tỷ tỷ.”

“Muội đừng đa lễ.” Cố Vân Tiện cười nói.

Trang Lệnh nghi cũng mỉm cười: “Nguyên Tiệp dư nương nương hiếm khi qua đây, nếu muội không chê, có thể đến thập thúy điện uống chén trà không, tỷ muội chúng ta nói chuyện phiếm.”

Nhu Uyển nghi do dự một lát, cười nói: “Tỷ đã mời, muội đương nhiên không dám từ chối.” .

Tính tình Trang Lệnh nghi cứng nhắc, ngày thường không thích gì, duy chỉ yêu thích trà. Thập thúy điện dự trữ không ít lá trà quý hiếm, tất cả đều do bệ hạ ban thưởng.

Nhu Uyển nghi uống một hớp “Mông đỉnh thạch hoa”, cười nói: “Trà của tỷ quả nhiên vô cùng tốt, loại thạch hoa này thật xa xỉ.”

Trang Lệnh nghi cười nói: “Tỷ biết muội biết thưởng thức hàng tốt, mới sẵn lòng lấy ra chia sẻ với muội. Đổi lại người khác chưa chắc tỷ đã lấy ra.”

Cố Vân Tiện nhếch mày, “Chẳng trách trước kia mỗi lần sang đây, không thấy Phồn Tố muội lấy trà ngon mời tỷ, thì ra cảm thấy tỷ không biết thưởng thức?”

Trang Lệnh nghi sững sờ, cười khổ nói: “Tỷ đừng trêu ghẹo nô tì nữa. Trà nghệ của người do thái hậu nương nương tự mình dạy dỗ, uống trà ngon từ nhỏ, nô tì không dám cảm thấy tỷ tỷ người không biết thưởng thức đâu?”

Cố Vân Tiện trịnh trọng gật đầu, “Bổn cung tin rằng ngươi không dám.”

Nhu Uyển nghi nhìn hai nàng cười nói, hơi sợ run, hồi lâu mới nói: “Nô tì không biết, nương nương ngài thì ra là như vậy…”

Cố Vân Tiện nhìn về phía nàng ta.

Nhu Uyển nghi như đấu tranh một lúc, bỗng nhiên đứng lên,“ Tháng chạp năm ngoái, nương nương từng xả thân bảo vệ nô tì ở Mai viên, ngày nô tì sinh nở, cũng phiền nương nương phải chăm sóc. Nhiều lần nhận ân tình, nô tì suốt đời khó quên!” Nói xong liền quỳ xuống.

Cố Vân Tiện kéo nàng lại, “Vừa nãy ở bên ngoài đã quỳ rồi, bây giờ đừng quỳ nữa. Muội vừa sinh xong không lâu, cơ thể phải cẩn thận.”

Nhu Uyển nghi chỉ lắc đầu, “Không, nương nương, ngài để cho nô tì thực hiện hết lễ nghi dành cho người đi. Trong lòng nô tì thật sự…”

Cố Vân Tiện nhìn vẻ mặt không che dấu được vẻ xấu hổ của nàng, trong lòng liền hiểu. Lúc trước nàng đi theo Trinh Tiệp dư, chỉ sợ hoặc nhiều hoặc ít cũng tham gia vào tính toán của nàng ta. Bây giờ nàng và Trinh Tiệp dư bất hoà, mình lại có ân huệ với nàng, với tâm tư đơn giản của nàng, chỉ sợ đang áy náy muốn chết.


Cho nàng quỳ chỉ sợ trong lòng nàng sẽ thoải mái, mà không thể để cho lòng nàng thoải mái như vậy được.

Sự áy náy này nên dùng ở chỗ quan trọng hơn, không phải chỉ tính với số lần dập đầu.

Nghĩ vậy, Cố Vân Tiện càng thêm kiên quyết đỡ thân thể của nàng, nghiêm mặt nói: “Bổn cung mặc dù xưa không bằng nay, nhưng suy cho cùng cũng từng là chủ mẫu, ngày đó chăm sóc muội muội, chỉ muốn hoàn thành bổn phận mà thôi. Muội muội muốn nhiều lời, bổn cung sẽ nghĩ muội nói ta không vực dậy nổi.”

Nhu Uyển nghi bị lời của nàng dọa sợ, không dám quỳ nữa, cầm khăn lau nước mắt trên mặt, im lặng.

Cố Vân Tiện nhìn nàng chậm rãi bình tĩnh trở lại, dịu dàng nói, “Sóng gió ở chuồng ngựa hôm qua, muội muội cũng có mặt. Lúc ấy tình huống quá mức hỗn loạn, bổn cung không kịp hỏi thăm, không biết muội muội phải chăng đã bị dọa sợ?”

“Nô tì vẫn ổn.” Nhu Uyển nghi thấp giọng nói, “Ngược lại là Trinh Tiệp dư từ lưng ngựa ngã xuống, chỉ sợ bị dọa không nhẹ. Chỉ có điều…”

Cố Vân Tiện ung dung thản nhiên, “Chỉ có điều sao?”

Nhu Uyển nghi mím môi, “Không phải chuyện bí mật gì, nói cho nương nương biết cũng không sao. Lúc trước nô tì từng vô tình nghe người của Trinh Tiệp dư nương nương bàn tán, nói lần đầu tiên Tiệp dư nương nương và bệ hạ gặp gỡ, là khi đi dạo chơi trong ngày thanh minh, bệ hạ cứu nương nương sắp ngã ngựa.”

Quả nhiên là vậy. Trong lòng Cố Vân Tiện than nhẹ một tiếng. Suy đoán của nàng quả nhiên đúng, chuyện hôm qua có liên quan đến lần đầu tiên bọn họ gặp nhau. Xem ra, hoàng đế có thể vì việc tác động tình cũ này, yêu thương Cảnh Phức Thù như trước.

Nhu Uyển nghi đương nhiên cũng nghĩ vậy, “Vì thế nô tì cảm thấy, Trinh Tiệp dư nương nương mặc dù bị dọa sợ, nhưng việc này có lẽ khiến cho bệ hạ nhớ tới chuyện lúc trước, lại ân sủng nương nương…”

Cố Vân Tiện thấy nàng ta vừa nói vừa lén dò xét ánh mắt của mình, trong lòng ngạc nhiên, liên hệ với ý tứ trong lời nói của nàng, lập tức kịp phản ứng.

Nàng cười nhạt nói: “Lại ân sủng? Bệ hạ luôn yêu thương Trinh Tiệp dư, chưa từng chán ghét vứt bỏ, tại sao nói ‘Lại ‘ ?”

Nhu Uyển nghi nghe nàng nói, trong lòng mừng rỡ, tiếng nói nhanh hơn, “Nương nương đừng giả vờ hồ đồ, ngài hiểu ý tứ của nô tì mà. Bây giờ Trinh Tiệp dư không được ân sủng như xưa, người bệ hạ thích nhất, rõ ràng là nương nương ngài…”

“Nhu Uyển nghi.” Cố Vân Tiện bỗng nhiên lạnh giọng, “Ăn nói cẩn thận.”

Nhu Uyển nghi ngây người, sững sờ nhìn nàng.

“Bệ hạ là đạo minh quân, đương nhiên hiểu đạo lý phải chia đều ân sủng, đối với tỷ muội lục cung đều như nhau. Không có chuyện thích ai, không thích ai.” Vẻ mặt nàng nhàn nhạt, “Bổn cung không hy vọng lại nghe thấy có người bàn tán sau lưng quân vương.”

Nhu Uyển nghi ngập ngừng nói: “Nô tì… Nô tì đã hiểu.”

Cố Vân Tiện dò xét nàng một lát, giọng nói chầm chậm, “Chỉ có điều, bổn cung hiểu ngươi muốn nói gì.”

Nhu Uyển nghi ngẩng đầu.


Nét mặt Cố Vân Tiện mềm mỏng, “Muội trước giờ qua lại thân thiết Trinh Tiệp dư, Trinh Tiệp dư được sủng ái, đối với muội mà nói cũng là chuyện tốt. Sao nhìn muội lại lo lắng như vậy?”

Nhu Uyển nghi rủ mắt xuống, như không biết nên giải thích thế nào.

“Lại nói, đêm muội sinh con, hậu cung từ đầu đến cuối không gây có một cung tần nào, ngược lại thật kỳ lạ. Thái y đã sớm nhắn nhủ, muội sẽ sinh trong mấy ngày tới, trong nội cung phải giữ người. Mặc dù bệ hạ hào hứng, nhất thời sơ sót, cũng phải có người nhắc nhở mới đúng.” Cố Vân Tiện như chợt nhớ tới điều gì, hoang mang nói, “Trinh Tiệp dư và muội có quan hệ tốt như vậy, nàng phải nhớ rõ mấy ngày sau muội sẽ đầy thai kỳ, sao lại để bệ hạ dẫn mọi người đi?”

Các cung tần đều không ở đó, vốn là vì hoàng đế phong nàng thành Tiệp dư, mà cố gắng chịu đựng. Nhưng những điều này Nhu Uyển nghi không biết, nàng dễ dàng dùng điều này châm ngòi nàng ta và Trinh Tiệp dư, triệt để phá vỡ quan hệ giữa hai người thành những mảnh nhỏ.

Nhu Uyển nghi nghe vậy toàn thân run lên, liên tục cười khổ, “Nàng ta ư? Nàng ta sao lại nhớ rõ ngày muội sinh được. Muội thấy trong lòng nàng ta, chỉ mong đứa bé này không thể sinh ra!”

Lời này hơi tàn bạo, hoàn toàn không phải bộ dạng dịu dàng trước sau như một của nàng ta. Xem ra trong lòng nàng ta, oán hận đối với Cảnh Phức Thù chất chứa đã sâu, tuyệt đối không phải ngày một ngày hai.

Có lẽ từ chuyện ở Mai viên, nàng ta biết Cảnh Phức Thù có ý định hại con mình.

Nhu Uyển nghi bỗng nhiên như hạ quyết tâm, ánh mắt kiên định, “Nương nương, nô tì biết nương nương không hợp với Trinh Tiệp dư. Cho dù trong nội cung có rất nhiều tin đồn không tốt về ngài, nhưng nô tì tin những tin đồn đó đều do người khác ác ý sắp xếp.” Tha thiết nhìn nàng, “Ngài là người tốt. Từ lúc ngài sẵn lòng bảo vệ con của nô tì, nô tì liền biết ngài là người tốt.”

Nàng ta lại quỳ xuống, lần này, Cố Vân Tiện không ngăn nàng ta.

“Thật không dám giấu diếm, bây giờ nô tì không dám đi theo Trinh Tiệp dư nữa. Những ngày này nô tì luôn sợ hãi, sợ không biết ngày nào sẽ bị nàng ta lấy tính mạng của mình, sau đó con của nô tì sẽ không có mẹ, ai cũng có thể chà đạp, hãm hại! Nô tì nghĩ đến đó, sợ đến nỗi cả đêm không ngủ được.” Nhu Uyển nghi khóc không thành tiếng, “Nương nương, bây giờ nô tì trong cung, chỉ dám tin tưởng ngài. Nô tì biết trước đây nô tì mạo phạm người nhiều lần, cầu xin ngài đại nhân không chấp kẻ tiểu nhân, tha thứ cho nô tì!”

Cố Vân Tiện thờ ơ nhìn nữ nhân đang quỳ dưới đất thút thít nỉ non, trong lòng không biết là tư vị gì.

Kiếp trước, nàng vì hại chết con của nàng ta mà bị xử tử. Lần này, nàng tránh được kiếp nạn, nàng ta cũng sinh con suông sẻ. Hai nàng đều may mắn, Cảnh Phức Thù là kẻ thù chung của hai người.

Có lẽ đây chính là duyên phận.

Nàng chậm rãi ngồi xổm xuống, cầm chặt tay của nàng ta. Nhu Uyển nghi kinh ngạc nhìn nàng, vệt nước mắt trên mặt vẫn chưa khô. Nàng nhìn thẳng vào mắt nàng ta, chậm rãi nói: “Từ trước đến giờ bổn cung chưa bao giờ trách ngươi, sao lại tha thứ chứ? Bổn cung biết, tính cách ngươi lương thiện trong sáng, lúc trước bị người khác lừa mà thôi.”