Hàn Tại Dần bị Lưu Tú Cầm nhìn đến mức nổi da gà, ông ta nhích mông lên và sẵn sàng bỏ chạy bất cứ lúc nào.

"Hàn Tại Dần.

.


"Ông đúng là đồ vô dụng, sao mấy đứa con gái ông đẻ toàn là lũ ăn cháo đá bát thế? Tôi mới là mẹ của bọn chúng, mà bây giờ chúng lại đi giúp cái thằng vô dụng kia, còn ông thì chẳng cho he lấy nửa lời! "
"Ông còn là đàn ông nữa không hả? Tôi có thể diện ở nhà họ Lưu, ông về nhà họ Lưu rồi không phải cũng có mặt mũi sao?", Lưu Tú Cầm gào thét giận dữ như lên cơn điên.

"Tôi cũng không phải ở rể cần gì mặt mũi chứ!"
"Hơn nữa!.

Tôi là đàn ông, làm sao đẻ được chứ.

Chúng là do bà đẻ ra mà.

.

", Hàn Tại Dần phản bác với giọng yếu ớt.

"Á à…”
Lưu Tú Cầm bật lên một tiếng, rồi lại gương móng vuốt bổ nhào về phía Hàn Tại Dần.

Hàn Tại Dần bị dọa tới mức nhảy cẫng lên, sợ đến tè ra quần,, chạy nhanh ra ngoài cửa.

Hàn Tại Dần cũng chạy rồi, trong căn phòng chỉ còn lại một mình Lưu Tú Cầm, đánh cũng đánh rồi, chửi cũng chửi rồi.

Nhưng bà ta vẫn chưa giải quyết được cái vấn đề hai triệu kia.

Chẳng lẽ phải đến mức bán xe sao? Tuyệt đối không thể được, bà ta chắc chắn sẽ không bán.


Có bán thì bán con BMW của Diệp Phàm, nhưng chẳng may đó là xe của Lý Thế Hằng, thì không phải bà ta đang tự tìm đường chết sao?
"Không được, mình nhất định phải lấy được hai triệu, nếu không Lưu Tú Cầm mình sẽ chẳng còn mặt mũi nào nữa, thà chết đi còn hơn", Lưu Tú Cầm nghiên răng nghiến lợi nói.

Nghĩ ngợi một lát, bà ta quyết tâm, tìm kiếm trong cuốn danh bạ điện thoại cũ của mình, chọn một dãy số rồi cần răng bấm gọi.

Hy vọng.

Thất vọng.

Ngay khi bà ta định cúp điện thoại thì đối phương ở đầu dây bên kia đã nhận máy.

"Ngọc Bình à, cháu còn nhớ cô không?", Lưu Tú Cầm vội vã hỏi thăm.

Đầu dây bên kia, một người đàn ông trông rất đẹp trai đeo mắt kính gọng vàng, cầm chiếc điện thoại trên tay, hắn ta khẽ nhíu mày.

Có thể nhận thấy hắn ta không thể biết số điện thoại này là của ai.

"Ngọc Bình à, là cô Tú Cầm, mẹ của Hàn Tuyết đây, cháu nhớ ra chưa?", Lưu Tú Cầm nói.

Nhận được sự đồng ý của đối phương, Lưu Tú Cắm cười không khép được miệng, lại nói thêm vài câu rồi với cúp điện thoại.

Lưu Tú Cầm đứng dậy, sửa sang lại quần áo của mình một chút, nhìn căn phòng khách lộn xộn bừa bãi, gằn giọng nói: "Các người bất nhân thì đừng trách tôi bất nghĩa!"
Nói xong, bà ta đi ra khỏi nhà.

Sau khi Diệp Phàm lái xe đưa Hàn Tuyết đến công ty thì lại đưa Hàn Từ Di về trường.

Vì Lưu Tú Cầm nổi điên ở trong nhà khiến cho Hàn Tử Di vốn đĩ định ngủ một giấc ở nhà lại phải quyết định quay về trường.

Trên đường đi, Hàn Tử Di cứ luôn nhắn tin trên WeChat, đi đến cổng trường Đại học Thành phố Cảng.

Nhưng cô ấy vẫn không bước xuống.


"Anh rể, mấy đứa bạn hẹn em đi bar, anh đưa em qua đó dược không?", Hàn Từ Di nói.

"Không được, con gái con đưa quấy bar cái gì chú, về trường học đi!", Diệp Phàm từ chối thẳng thừng, Hàn Tuyết đã dặn dò anh, không cho phép Hàn Tử Di đi bar.

Lo lắng cô em vợ này học cái xấu, dù sao thì các quán bar cũng là nơi ẩn chứa rất nhiều tệ nạn xấu.

“Anh rể em đâu còn bé nữa đâu, anh đưa em qua đó được không! ”, Hàn Tử Di chu cái miệng nhỏ lên, nửa người dựa sát vào người Diệp Phàm, lắc lắc cánh tay anh, còn cả gan rướn nửa người trên lên.

Trong lòng Diệp Phàm khẽ run lên, vội vàng mắt nhìn mũi, mũi nhìn miệng, miệng nhìn, tim, tim không dám nghĩ bậy!
"Được rối, em lớn rồi, anh đưa em đi, có điều anh phải đi cùng em, không thể để chuyện nguy hiểm như lần trước lặp lại", Diệp Phàm yêu cầu.

"Anh rể muôn năm!", Hàn Tử Di vui vẻ hét lên, Diệp Phàm đã cứu cô ấy hai lần, trong mắt cô ấy, anh đã là anh hùng từ lâu, anh muốn đi cùng cũng là vì sự an toàn của ấy.

Hàn Tử Di sẽ không giống như Lưu Tuyết Cầm, vong ân phụ nghĩa không biết liêm sỉ.

Diệp Phàm đạp chân ga, chiếc xe phóng đi như tên rời cung.

Bây giờ ngoài trời cũng đã chạng vang tối, chiếc xe đi không quá nhanh, khoảng gần một tiếng đồng hồ mới tới nơi, một Pub mang tên Chấn Uy.

Nhìn tên quán bar, Diệp Phàm có hơi nghi ngờ, hình như bản thân anh đã từng nghe thấy cái tên Chấn Uy này ở đâu đó rồi.

"Đi thôi anh rể, bọn em đang đợi em.

.

”, Hàn Tử Di ôm lấy cánh tay Diệp Phàm để vào bên trong.

"Khụ khụ, Tử Di, em cứ buông tay anh ra thì hơn, tuyệt đối không thể để người khác hiểu lầm, như vậy sẽ không tốt! ”, Diệp Phàm rút cánh tay của mình lại rồi nói.


"Hiểu lầm?"
"Có gì để hiểu lầm hả?"
"Chúng ta cũng chẳng làm chuyện gì xấu hổ, hơn nữa em là tấm áo bông của anh rể, đừng chần chừ nữa, mau vào thôi.

.

", Hàn Tử Di vẫn tùy tiện ôm cánh tay Diệp Phàm lôi vào bên trong.

Diệp Phàm cũng cạn lời luôn, người ta chỉ nói con gái là tấm áo bông của bố, lấy đâu ra em vợ là áo bông của anh rể chứ?
Có câu nói như vậy sao?
Diệp Phàm bật chế độ online chờ câu trả lời.

Hai người vừa bước vào trong quan bar tiếng nhạc Heavy Metal đinh tai nhức óc đã kích thích màng nhĩ, những thân hình đang đung đưa, mùi khói thuốc gay mũi, mùi rượu nồng nặc, nói thật thì Diệp Phàm không thể hiểu được tại sao thanh niên thời nay lại thích đến mấy nơi này như vậy, chẳng healthy chút nào!
Hàn Tử Di lôi Diệp Phàm đến một quầy rượu có ghế ngồi.

"Tử Di, chỗ này, mau tới đây.

.

"
Cách đó không xa, một giọng nói vang lên, một cô gái xinh đẹp vóc dáng phụ huynh nhưng mang gương mặt học sinh vẫy tay chào Hàn Tử Di.

Hàn Tử Di vội vàng kéo Diệc Phàm lại chỗ đó.

Mặt quầy cao cỡ nửa người, dãy ghế hình trăng bán nguyệt, khoảng bốn năm cô gái xinh đẹp trẻ trung ngồi xung quanh.

Từng người người một để lộ đôi chân thon dài trắng ngắn, còn có một hai người mặc áo trễ ngực, thật đúng là cảnh đẹp vô hạn.

"Anh rể, món quà này thế nào? Ai nấy đều là mỹ nữ, thích loli có loli, muốn ngự tỷ có ngự tỷ.

Nào, có khiến anh rung động không.

.

”, thừa dịp còn chưa ngồi xuống Hàn Tử Di ghé sát vào tai Diệp Phàm, nói mấy lời to gan.


"Không rung động, vẫn còn thua xa vẻ thiếu nữ thanh xuân của em!", Diệp Phàm cười nói.

"Hừ, chỉ được cái dẻo miệng! ", Hàn Tử Di hờn dỗi một câu, nụ cười trên mặt có ấy như hoa sen tuyết nở rộ, rõ ràng được Diệp Phàm nịnh một câu khiến cô ấy rất khoái chí.

"Giai Giai, Du Nhiên, Văn Văn.

.

”, Hàn Tử Di chào hỏi trước, sau đó giới thiệu Diệc Phàm với mọi người, cô nói: “Đây là anh rể tôi Diệc Phàm!”
"Chào anh, em là Tống Giai Giai.

.

”, cô gái có gương mặt baby vẫy gọi Hàn Tử Di khi nãy đưa tay ra tỏ ý bắt tay với Diệp Phàm.

Phóng khoáng và khéo léo, còn mang theo một chút ngại ngùng tuổi mới lớn!
Diệp Phàm mỉm cười lịch sự, bắt tay một cách nhẹ nhàng rồi bỏ tay ra ngay sau đó.

Mềm mại dịu dàng.

Diệp Phàm bắt tay với từng người, nhưng đến hai người cuối cùng, một người tên Tưởng Văn Văn, một người tên La Anh Na, hai cô gái này không thèm đếm xỉa đến cái tay đang chìa ra của Diệp Phàm.

Lúc này, Hàn Tử Di đang nói chuyện với Tống Giai Giai nên không nhìn thấy cảnh này.

Diệp Phàm khẽ mỉm cười, rút tay lại coi như không có chuyện gì xảy ra.

Hai cô gái này rõ ràng xem thường anh, đến cả bắt tay cũng không thèm bắt với anh!
"Tử Di, cậu có nhầm không vậy, hôm nay là chúng ta tụ tập với nhau mà, cậu dẫn theo anh rể cậu đến đây làm gì thế? Tớ còn tưởng cậu sẽ dẫn theo cậu ấm con nhà giàu nào theo chứ.

.

”, Tưởng Văn Văn nói với giọng bất mãn.

"Đúng đấy, đúng đấy! "
La Anh Na cũng phụ họa vài câu nói: "Anh rể ở rể mà cậu cũng dẫn theo hả, đợi lát nữa Lý Hàng với Châu Tùng đến nhất định sẽ trách cậu đó!”.