Lời uy hiếp của Hàn Bách Hào chẳng hề làm hai vợ chồng Diệp Phàm e sợ.
Hàn Tuyết chỉ lạnh lùng đáp.

"Hàn Bách Hào, đều là họ hàng với nhau, tôi khuyên anh, gieo nhân nào thì gặt quả đó thôi".
"Diệp Phàm, chúng ta đi thôi!", Hàn Tuyết nói xong kéo Diệp Phàm ra khỏi biệt thự.
Hàn Bách Hào siết chặt nắm đấm, ánh mắt hung tợn mắng mỏ: "Đồ đĩ, đồ chó má, Hàn Bách Hào tao nhất định phải trà thù mày, nhà họ Hàn chỉ có thể thuộc về tao!"
Hai người Hàn Tuyết rời đi không bao lâu thì có một bóng người vội vàng đi đến.
Lúc phong ba bão táp vừa xảy ra, Hàn Tử Hiên đã nhận được một cuộc điện thoại, tận đến lúc này mới quay lại.
"Hàn Bách Hào, tôi có một tin tức, anh có muốn nghe không?", Hàn Tử Hiên hỏi Hàn Bách Hào.
"Dù có quan trọng hay không cũng nói đại đi", Hàn Bách Hào bực bội nói.
"Hi hi...!tin tức có thể giúp hạ gục Hàn Tuyết, làm nó thân bại danh liệt cút ra khỏi nhà họ Hàn, anh nói xem có quan trọng hay không?", Hàn Tử Hiên vô cùng đắc ý nói.
"Nói nhanh đi, tôi thề không đội trời chung với con đĩ chó đỏ", Hàn Bách Hào trong nháy mắt trở nên kích động.

“Tay không bắt sói à?", Hàn Tử Hiên xua tay cười khinh khỉnh.
"Cô..., sắc mặt Hàn Bách Hào hơi cứng lại, sau đó nghiến răng nói: "Chỉ cần là tin tức có ích, pho tượng ngựa bằng ngọc mạ vàng kia sẽ là của cô".
Hàn Bách Hào có một pho tượng ngựa bằng ngọc mạ vàng, gã ta tình cờ mua được ở Myanmar mang về, vô cùng giá trị.
Bố của Hàn Tử Hiên là Hàn Minh Chung nổi tiếng là nhà sưu tầm đổ cổ, gần như rất ít can dự đến chuyện của nhà họ Hàn, chỉ thích sưu tầm bảo vật.
Có một lần, Hàn Minh Chung nhìn thấy tượng ngựa bằng ngọc mạ vàng của Hàn Bách Hào thì muốn mua lại.
Nhưng Hàn Bách Hào yêu thích tượng ngựa kia không thôi nên thẳng thừng từ chối.
"Đồng ý!", mặc dù Hàn Tử Hiên rất đanh đá, nhưng lại là một người con hiếu thảo, lúc nào cũng nhớ đến pho tượng ngựa bằng ngọc mạ vàng của Hàn Bách Hào.
Hai người họ tránh mặt đám họ hàng, đi đến vườn hoa trong biệt thự họ Hàn, lúc đó Hàn Tử Hiên mới bắt đầu mở miệng "Tôi nhận được một tin, tập doàn Phục Hổ ở thủ đô sẽ đến thành phố Cảng đầu tư, họ sẽ mở một chi nhánh”.
Hàn Bách Hào nhướng mày hừ lạnh: "Tin tức cô nhận được thì liên quan quái gì đến tôi? Tôi cũng chả quen biết ai ở tập đoàn Phục Hổ".
Tập đoàn Phục Hổ là một tập đoàn thương mại lớn nổi tiếng toàn quốc, lấy thủ đô làm gốc rễ rồi mở rộng chi nhánh khắp nơi.
Đã từng được bình chọn nằm trong top 500 tập đoàn lớn nhất Hoa Hạ, nền móng vững chắc, nhưng mà những chuyện đó thì có liên quan gì đến gã ta?
"Ha ha, tất nhiên có liên quan rồi, anh biết nhà họ Diệp mà đúng không? Tập đoàn Hoàng Minh nổi tiếng nhất thành phố Cảng cũng thuộc quyền sở hữu của nhà họ Diệp", Hàn Tử Hiên nói.
"Nói nhanh lên, đừng có vòng vo mãi như thế", Hàn Bách Hào bất mãn nói.

"Ha ha, tôi nói cho anh biết, tập đoàn Phục Hồ cũng là sản nghiệp của nhà họ Diệp, sao hả? Bắt ngờ lắm đúng không?", Hàn Tử Hiên nói.
Vẻ mặt Hàn Bách Hào thảng thốt, gã ta biết là nhà họ Diệp ở thủ đô rất hùng mạnh, nhưng không ngờ thế lực nhà họ lại lớn đến thế.
Tập đoàn Phục Hổ thuộc top 500 kia vậy mà là sản nghiệp của nhà họ Diệp.
Sau khi ngã ta ngẫm nghĩ lại mấu chốt thì đanh mặt lại: "Cô tới nhắc nhở tôi hay là nói móc tôi thế?"
"Thành phố Cảng có một tập đoàn Hoàng Minh của nhà họ Diệp, thì đã hợp tác với con khốn Hàn Tuyết kia, giờ thêm một tập đoàn Phục Hổ nữa, chắc chắn cũng sẽ tìm tới con khốn đó.

Đây không phải là tin vui mà là tin dữ thì có", Hàn Bách Hào tức giận nói.
"Hừ, anh đã thế rồi còn muốn đấu đá với Hàn Tuyết sao, anh đang nằm mơ à!", Hàn Tử Hiên khinh bỉ nói.
Không đợi Hàn Bách Hào nổi đóa, cô ta nói tiếp: "Nhà họ Hàn của chúng ta cũng chỉ là một gia tộc hạng hai đang tuột dốc, đấu đá gay gắtt mấy thì sao.

Với một gia tộc lớn như nhà họ Diệp, bọn họ đấu đã nội bộ còn dữ dội hơn nhiều, thậm chí còn vượt xa sức tưong tượng của chúng ta nữa".

Ánh mắt Hàn Bách Hào loé lên, vội vã nói: "Ý cô là tập đoàn Phục Hổ đến đây để đối đầu với tập doàn Hoàng Minh sao?"
Hàn Tử Hiên gật đầu: "Nhỏ bạn thân hồi đại học của tôi đã lấy một quản lý cấp cao trong tập đoàn Phục Hổ, cô ý nghe ngóng được một tin tức cơ mật, sức khoẻ ông cụ Diệp Trần Bắc không tốt, dòng khác của nhà họ Diệp bắt đầu rục rịch ngóc đầu dậy tranh giành với dòng chính, bè cánh hai bên đấu đá vô cùng quyết liệt.."
Hơn nữa…Hàn Tử Hiên nhỏ giọng nói: “Nghe nói Diệp Trần Bắc này có một nguời cháu trai lưu lạc bên ngoài, tập đoàn Phục Hổ này đến là vì chĩa mũi dùi vào người cháu này, hình như cậu cả nhà họ Diệp kia đang ở ngay tại thành phố Cảng chúng ta!"
"Sao hả?, Hàn Bách Hào bật thốt.
Cậu cả nhà họ Diệp lại lưu lạc ở thành phố Cảng sao, gã ta chưa bao giờ nghe chuyện này.
Những người họ Diệp mà gã ta biết cũng không có mấy người, một là Diệp Phàm, người còn lại là Diệp Trung của tập đoàn Hoàng Minh.
Diệp Trung cũng đã 40 - 50 tuổi rồi, không thể nào là cháu trai của Diệp Trần Bắc được, tuổi tác không phù hợp.
Vậy chỉ còn Diệp Phàm!
"Cô nói người đó là Diệp Phàm Hàn Bách Hào thốt lên nhưng lại nhanh chóng bật cười.
Chuyện này không thể nào, gã ta thà tin một người ăn mày ở ven đường là cậu cả thất lạc của nhà họ Diệp còn hơn tin nguời đó là Diệp Phàm.
Nếu như Diệp Phàm là cậu cả nhà họ Diệp, thì làm thế quái nào lại đến nhà họ Hàn bọn họ ở rể chứ? Khác nào tự rước nhục vào thân?
Hàn Từ Hiên cũng phá lên cười: "Anh cũng khéo tưởng tượng ghê, sao có thể là Diệp Phàm được, tôi đang nghi ngờ cậu cả nhà họ ẩn náu bên trong tập đoàn Hoàng Minh, chỉ là chúng ta chưa có cơ hội gặp thôi, không thì Diệp Trung đang nghe lệnh ai chứ?"
Hàn Bach Hào gật đầu cho rằng lời Hàn Tử Hiên rất có lý, gã ta nói "Vậy cô nói xem, chúng ta nên làm gi? Cũng không thế nào đi tìm đối thủ của tập đoàn Hoàng Minh được, trâu bò húc nhau ruồi muỗi chết đấy!"
Mặc dù Hàn Bách Hào xấu xa đần độn nhưng cũng biết thân biết phận lắm.
"Dĩ nhiên là không được rồi, đứng trước loại tranh đấu này chúng ta chỉ là tép riu thôi", Hàn Tử Hiên lắc đầu: "Nhưng Hàn Tuyết lại hợp tác với tập đoàn Hoàng Minh, rất có thể Hàn Tuyết quen biết với cậu cả nhà họ Diệp đó, thế thì chúng ta hợp tác với tập đoàn Phục Hổ, thêu dệt thêm quan hệ của Hàn Tuyết với tập đoàn Hoàng Minh, mượn tay tập đoàn Phục Hổ để chèn ép Hàn Tuyết.


Hơn nữa, một khi chúng ta có tập đoàn Phục Hổ hậu thuẫn, cả nhà họ Hàn sẽ bị chúng ta thâu tóm hoàn toàn”.
Hàn Bách Hào đã bắt đầu xiêu lòng, gã ta rất tán thành ý kiến của Hàn Tử Hiên, nhưng chuyện chia chác nhà họ Hàn với Hàn Từ Hiên thì gã ta không muốn tí nào, chuyện này với chuyện cùng Hàn Tuyết không chế nhà họ Hàn chẳng khác gì nhau cả.
Hàn Tử Hiên nhìn thấy sắc mặt Hàn Bách Hào không ngừng thay đổi, hừ lạnh nói: “Tôi hiểu rõ anh đang nghĩ gì, tôi nói cho anh biết, tôi không có hứng thú với gia sản nhà họ Hàn, mục đích của tôi là lấy cậu cả của tập đoàn Phục Hổ, nhà họ Hàn bé tí này tôi chả thèm đâu".
Hàn Bách Hào liền mỉm cười mặt dày nói "Cái này là do cô tự nói đó nha, nhà họ Hàn bé tí này để dành cho Hàn Bách Hào tôi năm là được rồi”.
"Hừ, vậy chúng ta lên kế hoạch trước đã, đầu tiên là..”, đứng giữa vườn hoa, Hàn Tử Hiên và Hàn Bách Hào bất dầu tỉ mỉ bàn bạc.
Bên kia, trong phòng làm việc tổng giám đốc thuơng mại Thiên Bảo, Hàn Tuyết tự tay rót cho Diệp Phàm một tách trà.
Mục đích hôm nay đã thành công mỹ mãn, công ty thương mại Thiên Bảo vẫn do Hàn Tuyết nắm giữ.

"Diệp Phàm, cám ơn anh", Hàn Tuyết nhìn Diệp Phàm chân thành nói.
"Cảm ơn gì chứ, anh là chồng của em, không giúp em thì còn giúp ai", Diệp Phàm vui vẻ nói.
"Rầm!"
Cửa phòng làm việc mở toang ra, Vu Hân Tuệ chạy vào, sắc mặt cô vô cùng gấp gáp: " Tiểu Tuyết, nhà mình có chút việc gấp, mình xin phép cậu cho mình nghỉ một ngày nhé "..