*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Nội hóa thành mãng xà thấm đẫm sương máu, tựa như hóa thành vật thật.  

Mãng xà thấm máu cuồn cuộn lao tới, há to miệng đỏ lòm định cắn Diệp Phù Sinh.  

“Hừ, lấy máu người làm chất dẫn sẽ chịu sự trừng phạt!”  

Diệp Phù Sinh hừ lạnh, ngón tay hiện lên khí kình, trong tay liền xuất hiện thanh khí kiếm thon dài.  

Trực tiếp chém xuống con mãng xà thấm sương máu, cảnh tượng này thật quá sức tưởng tượng, nếu mà quay lại rồi đăng lên mạng thì chắc chắn sẽ gây chấn động dư luận, vì giống như quay phim điện ảnh vậy.  

Khí kiếm chém xuống, lưỡi kiếm sắc bén tựa như cắt rách không gian.  

Kiếm khí chém xuống mãng xà, màn sương máu đang bốc hơi lên, Diệp Phù Sinh không hề nhúc nhích.  

Khí kiếm dài cả mét, mạnh bạo bay vút lên.  

“Khí kiếm năm mét, nội lực phải thâm hậu nhường nào mới làm được như vậy!”, một vài người kinh hoàng, không dám tin vào mắt mình.  

Khoa trương quá, tuy là tông sư rất đáng sợ nhưng cũng không thể dời núi lấp biển trong chớp mắt, cái đó chỉ tồn tại trong truyện thần thoại mà thôi.  

“Chân khí chi pháp, chân khí chi pháp…”  

Thiên Vạn Thịnh cực kỳ kích động, thầm lẩm bẩm không ngừng.  

Dù nội lực của ông ta đã mạnh tới mức có thể phẩy tay là giết chết một con trâu, nhưng năng lực bậc này thì ông ta không thể với tới.  

“Chân khí chi pháp, không ngờ chân khí chi pháp đã thất truyền hơn trăm năm lại tái xuất”, Âu Dương Vô Nhai hơi biến sắc, ngưng trọng nói.  

Nhưng ngay giây sau gương mặt ông ta hiện lên vẻ tham lam muốn có.  



“Nhưng do khuyết thiếu quá nhiều, khiến tôi không thể xuất hiện dưới ánh mặt trời lâu, lại còn cần vô số thi thể để tu luyện, rất đau, rất khổ…”  

Âu Dương Vô Nhai như một kẻ điên, tự nói chuyện với chính mình.  

Mọi người khó hiểu, nhưng sau khi nghe ông ta nói càng thấy kinh sợ.  

Đặc biệt là đệ tử nhà Âu Dương, tim đều như run bắn lên.  

Lần trước Diệp Phàm gây náo loạn cả nhà Âu Dương, chết nhiều người như vậy, những người đó không có một ai được chôn cất.  

Đều bị Âu Dương Thái Hồng phân phó kéo đến tập hợp ở một nơi, bây giờ xem ra đều bị Âu Dương Vô Nhai dùng để tu luyện.  

Nhưng xác chết ngoại trừ hóa thành dầu thi thể ra thì không có tác dụng nào khác.  

Nghĩ ngợi một lúc, không ít người cảm thấy ruột gan lộn lên, buồn nôn không chịu được.  

“Anh không biết, tôi muốn ra ngoài ánh sáng như thế nào đâu, mỗi ngày đều nằm trong quan tài, sống không bằng chết…”  

Âu Dương Vô Nhai hét lên, vẻ tham lam trên mặt càng rõ ràng hơn.  

“Ông muốn chân khí chi pháp của tôi?”, Diệp Phù Sinh bình thản hỏi.  

“Đúng vậy!”  

Âu Dương Vô Nhai không hề che giấu, gầm lớn: “Đưa chân khí chi pháp của anh cho tôi, nhà Âu Dương và anh sẽ hòa giải, thậm chí sau này sẽ là bạn của anh!”  

“Ha ha ha…”  

Diệp Phù Sinh bật cười, giọng nói chất chứa đầy sự châm biếm: “Xem ra nằm trong quan tài lâu quá hỏng cả đầu rồi”.  

“Tôi khuyên ông, vẫn nên tiếp tục về nằm quan tài đi!”  

Chém!  

Nói đoạn, khí kiếm năm mét lập tức hạ xuống, con mãng xà thấm máu trực tiếp vỡ vụn.