La Anh Na không thể giấu giếm, nói hết tất cả mọi chuyện ra.
Thượng Quan Minh Vũ là cậu ấm nhà giàu nổi tiếng trong trường đại học thành phố Cảng, vừa giàu vừa đẹp trai, không những là hormone di động thu hút phái nữ, mà còn là một cây ATM di động nữa.
Hai ngày trước, Thượng Quan Minh Vũ tới tìm La Anh Na, mời cô ta ăn tối.
La Anh Na vẫn luôn muốn kiếm một cậu ấm con nhà giàu, cô ta kích động không thôi.
Vì thế cô ta chẳng hề hoài nghi điều gì, lập tức đồng ý ngay.

Bữa tối thanh nhã, rượu vang đắt giá, tất cả khiến La Anh Na được trải nghiệm cuộc sống của người giàu có.
Sau bữa tối, không cần nói cũng biết là bọn họ đã tiến hành một cuộc vận động vượt lên trên tình bạn.
Vào lúc mà La Anh Na tự cho rằng mình đã trở thành bạn gái của Thượng Quan Minh Vũ thì hắn ta lại đưa ra một yêu cầu, đó là hẹn Hàn Tử Di ra ngoài.
Nguyên nhân là nhà họ Hàn nợ tiền nhà họ Thượng Quan, hắn ta muốn bắt Hàn Tử Di đi để dạy cho nhà họ Hàn một bài học.
Là một sinh viên, ít nhiều gì La Anh Na cũng hiểu biết đôi chút luật pháp, biết làm như thế là phạm tội.
Thế nhưng cô ta không vượt qua được sức hút của việc trở thành bạn gái của Thượng Quan Minh Vũ, đã thế làm xong chuyện này còn được thuởng năm mươi ngàn, mà cô ta chỉ cần nghĩ cách lừa Hàn Tử Di ra ngoài là được.
"Bốp..”
Nghe xong, Hàn Tử Di giáng cho La Anh Na một cái bạt tai.
"La Anh Na, kể từ hôm nay trở đi, chúng ta cắt đứt quan hệ, tôi không ngờ cậu lại là loại con gái độc ác đến thế”, Hàn Tử Di nổi giận mắng nhiếc.

La Anh Na ôm mặt, trên mặt chỉ toàn sự phẫn nộ, cô ta quát "Hàn Tử Di, cậu điên rồi sao? Tôi đã nói là chuyện này không liên quan gì đến tôi, tất cả đều là ý của Thượng Quan Minh Vũ, cậu đánh tôi làm gì!”
"Bốp..”
Hàn Tử Di lại tát thêm cái nữa, cô căm hận không thôi, đến giờ La Anh Na vẫn một mực cho rằng mình không làm sai điều gì.
La Anh Na giận dữ: “Hàn Tử Di cậu đừng có quá đáng, tôi..”
“Côlàm sao?”.

Diệp Phàm mở miệng.
“Bản ghi âm này chính là chứng cứ, nếu giao cho cảnh sát thì cô cứ chuẩn bị mà đi bóc lịch”, Diệp Phàm thản nhiên nói.
"Nhưng tôi sẽ cho cô một cơ hội, gọi Thượng Quan Minh Vũ ra thì tôi sẽ tha cho cô”.
La Anh Na thay đổi sắc mặt, cô ta hậm hực nói: Tôi vẫn chưa phải bạn gái thực sự của anh ấy, làm sao mà gọi được..."
Chính La Anh Na cũng thấy ấm ức, cô ta có cảm giác mình bị ngủ miễn phí một đêm, hơn hai ngày rồi mà Thượng Quan Minh Vũ chưa tới tìm cô ta một lần nào.
Nếu không thì cô ta đã lôi Thương Quan Minh Vũ ra để uy hiếp hai người Hàn Tử Di rồi.
“Đây là chuyện của cô, không làm được thì vào ăn cơm tù đi", Diệp Phàm uy hiếp.
La Anh Na hận đến mức nghiến răng nghiến lợi, chỉ đành cầm điện thoại lên gọi cho Thuợng Quan Minh Vũ.
Biên pháp mà cô ta dùng làm Hàn Tử Di đỏ mặt, khiến Diệp Phàm phải toát mồ hôi hột, mẹ nó, đây mà là sinh viên sao...
Sau khi nói ra những lời dâm dê trơ tren đó, La Anh Na đỏ bừng mặt lên.

Nhưng cũng may Thượng Quan Minh Vũ đã đồng ý ngay.
Làm chuyện ấy giữa ban ngày luôn rất kích thích mà!
Đương nhiên, sự điêu luyện trong chuyện đó của La Anh Na thì không cần phải nói nữa.
Bọn họ kiên nhẫn ngồi trong xe chờ Thượng Quan Minh Vũ tới.
Lúc này, trên núi Bắc Manh, cảnh sát đang vây kín chòi hóng mát tối hôm qua.
“Tàn nhẫn, tàn nhẫn quá, đúng là phát điên rồi...", Trần Hoa lấy tay che miệng, cố gắng nhịn cơn buồn nôn xuống để điều tra.
Một người bị treo trên cây, bên dưới là một vũng máu tanh hôi.
Thịt trên một tay một chân đã bị róc ra sạch sẽ, chỉ còn lại xương cốt, trên cổ họng còn có một lỗ máu lớn, thảm đến mức người ta không dám nhìn!
Sau khi giám định sơ qua, bác sĩ pháp y trầm giọng nói "Đây là một phương pháp hành hình thời cổ đại, gọi là tùng xẻo!”
Trần Hoa giật mình nói: "Ý anh là tối qua có người đã hành hình ở đây?”
“Đúng thế trải qua việc giám định bước đầu thì người này chết từ tối hôm qua, lúc còn sống đã bị tra tấn dã man, vết thương trên cổ họng này đã lấy mạng anh ta", bác sĩ pháp y nói.
“Mặt khác, thứ bị đốt cháy bên này cũng là thi thể, theo điều tra thì có tất cả bảy nguời!”
Trần Hoa chau mày, cô không nghĩ ra ssuợc kẻ nào lại phát rồ như thế.
"Đội trưởng Trần, chúng tôi có phát hiện mới, những thứ này có nguồn gốc từ Tịch Quốc, nếu tôi nhớ không nhầm thì là của gia tộc Kato thuộc vùng Bắc Hải Đạo", một cảnh sát trẻ tuổi cầm mấy vũ khí bằng sắt tới.
Những thứ đó cũng giống với Shuriken, được khắc một loại hoa văn trên cán.
Cảnh sát này đã sang Tịch Quốc học tập và giao lưu nửa năm, vậy nên có hiểu biết khá rõ về Tịch Quốc.


Sau khi anh ta giải thích, Trần Hoa nhíu mày lại.
Một tia sáng lóe lên trong đầu, kèm theo đó là một bóng người: “Diệp Phàm?"
"Hứ? Đội trường Trần, cô nói gì cơ?", nam cảnh sát hỏi.
"Không có gì, cậu nói tiếp đi", Trần Hoa vội vàng nói.
Thế nhưng trong lòng cô ta lại càng nghi ngờ hơn.

Lúc trước Diệp Phàm mới đánh một dám võ sĩ đến từ Tịch Quốc, bây giờ bọn chúng vẫn đang trong trại tạm giam, đến ngày mai se nộp tiền bảo lãnh để ra ngoài.
Những người đó cũng tới từ Tịch Quốc, nếu cô ta nhớ không nhầm thì cũng là vùng Bắc Hải Đạo.
Chắc chắn hai chuyện này có liên quan đến nhau, cô ta quyết định sau khi trở về sẽ phải thẩm vấn Diệp Phàm thật kĩ
Trong lúc bọn họ điều tra, ở hiện trường cũng có phóng viên tới tìm hiểu thông tin.
Nhà họ Thượng Quan, trong một tòa nhà kiểu cổ, Thượng Quan Diên Vũ và mấy người đàn ông trung niên của nhà họ Thượng Quan đang cố gắng khuyên bảo một ông lão nhỏ gầy.
"Ông Jinso, hiện giờ không đi được đâu, mong ông hãy nén đau thương!", người lên tiếng là Thượng Quan Kiến Thành - chủ của Thượng Quan Diễn Vũ.
Những người có mặt ở đây đều biết về hành động tối hôm qua.

Vốn dĩ ai cũng cho rằng đó chỉ là một nhiệm vụ đơn giản, không ngờ tất cả đều bị giết chết một cách tàn nhẫn.
"Ngu xuẩn, Ichiro là con trai của gia chủ Yuichi, nhất định gia chủ sẽ nổi cơn thịnh nộ", ông lão nhỏ gầy là người dẫn đầu gia tộc Kato trong chuyến đi tới Hoa Hạ lần này, địa vị còn cao hơn cả Ichiro Kato.
Sau khi biết tin Jinso Kaito vẫn chưa báo về cho Yuichi Kate ở Tịch Quốc, nếu không thì sẽ dấy lên sóng gió vô tận.

Ichiro Kato là một trong những đứa con trai mà Yuichi Kato yêu thương nhất, nếu không thì ông ta đã chẳng cử hắn ta tới Hoa Hạ chấp hành nhiệm vụ.
"Ông Jinso, điều cần suy xét lúc này là thân phận có bị tiết độ hay không.

Nếu bị lộ ra thì không những các ông gặp rắc rối, mà nhà Thượng Quan chúng tôi cũng sẽ chịu thiệt hại nặng nề, mong ông đừng hành động lỗ mãng", Thượng Quan Kiến Thành trầm giọng nói.
Ông ta đã bắt đầu bất mãn với người của gia tộc Kato rồi.

Đám người Tịch này quá kiêu ngạo, vốn đây là một vụ hợp tác có lợi cho cả đôi bên, nhưng nhà họ Thượng Quan bọn họ lại như bên được bố thí vậy.
Nếu gia chủ của nhà họ Thượng Quan không cương quyết thì bọn họ đã tạm biệt đám người Tịch này từ lâu rồi.
Jinso Kato tức nổ phổi, nhưng bọn họ lại không dám cướp người từ tay cảnh sát Hoa Hạ.
"Anh Kiến Thành, tôi sẽ báo lại chuyện này với gia chủ Yuichi theo đúng sự thực, xin hãy tin tôi, gia chủ sẽ không bỏ qua đâu!".

Jinso Kato hung tợn nói.
Thượng Quan Kiến Thành không nói gì, chỉ trợn mắt lườm Thượng Quan Diên Vũ.
Sau khi mọi nguời giải tán, Thượng Quan Kiến Thanh quát Thượng Quan Diễn Vũ: "Nói thực cho tao biết người đó là ai, vì sao chúng mày lại chọc vào hắn? Lần này, nhà họ Thượng Quan chọc tới một kẻ địch mạnh rồi, chỉ cần bất cẩn một chút thôi là sẽ bị tổn thất nặng nề!”
"Chú hai, làm gì nghiêm trọng đến mức ấy chứ? Cháu thấy sức chiến đấu của đám người Tịch này cũng chẳng ra sao, hắn muốn động vào nhà họ Thượng Quan chúng ta á? Có mà mơ đi", Thượng Quan Diên Vũ không cho là đúng.
"Bốp..”
Thượng Quan Kiến Thành giáng cho Thượng Quan Diễn Vũ một cái bạt tai rồi phẫn nộ quát: Ngu hết chỗ nói!”.