Ngụy Cẩn Vinh ở lại chưa đến hai ngày đã đi rồi, Lại Vân Yên cảm thấy, quý công tử hắn rời đi quá sớm, nàng còn chưa kịp có thời gian hiểu biết một chút Vinh công tử tuổi trẻ có bộ dáng gì.

Sau đó nghĩ lại, Ngụy Cẩn Hoằng sẽ không buông tha hắn, ngày sau còn có thể gặp mặt, nỗi buồn bực lập tức đã không thấy tăm hơi.

Ai quản hắn thời điểm tuổi trẻ là bộ dạng gì, tuy đấu với một người như thế cũng khá vui vẻ, nhưng theo tình trạng của nàng hiện tại, trước mắt thiếu đi một đối thủ mạnh mẽ, còn hữu dụng hơn lạc thú nhỏ trêu đùa hắn nhiều.

Tháng mười, Ngụy Cẩn Hoằng đáp ứng lời mời của Ngụy Cẩn Vinh đi núi Phong, trên đường về, bị thích khách ám sát đột ngột, thân bị trọng thương.

Tin tức hắn bị ám sát lần này không hề để lộ ra ngoài, những người biết được đều là thân tín và gã sai vặt bên người Ngụy Cẩn Hoằng, ngay cả người hầu hạ cũng là người của Lại Vân Yên bên này.

Lại Vân Yên tiến đến thăm hắn hai lần, thấy hắn lần sau còn tốt hơn lần đầu, không chết được, trong lòng có điều tiếc nuối, về sau liền không đi thăm nữa.

Đến tháng 11, thân thể Ngụy Cẩn Hoằng khoẻ lên, các nàng Xuân Hoa được phái đi hầu hạ hắn cũng trở về sân viện của nàng, thời tiết bắt đầu chuyển lạnh.

Đúng lúc trời đang se lạnh, Lại phủ bên kia báo tin vui, Tô Minh Phù mang thai.

Ngày ấy khi Lại Vân Yên nghe tin liền thưởng nô bộc trên dưới toàn phủ mỗi người mười đồng tiền.

Ngày hôm sau, nàng liền trở về Lại phủ.

Trong xe ngựa, Lại Vân Yên nắm chặt khăn tay cau mày, không muốn để Hạnh Vũ các nàng thấy rõ biểu tình trên mặt nàng.

Tiến vào Lại phủ, không ít nữ quyến trong tộc Lại gia đều có mặt ở đây, Lại Vân Yên cười cùng tất cả các nàng chào hỏi, đáp lễ, hàn huyên với nhau vài câu, lúc này mới đến phòng Tô Minh Phù tĩnh dưỡng.

"Tiểu chất của ta có khoẻ không?” Đợi sau khi nhóm nha hoàn bà tử lui ra, Lại Vân Yên sờ sờ bụng nàng ấy, cười hỏi thăm.

Tô Minh Phù nhìn nàng cười cười, sau đó rũ mắt, im lặng một hồi, khóe mắt không tiếng động mà rơi xuống hai giọt nước mắt, môi hé mở, lại nghẹn ngào nói: “Đây là đứa bé đầu tiên của ta và huynh trưởng ngươi.”

Sức khoẻ Tô Minh Phù như thế nào, Lại Vân Yên biết được, tàn dư độc tố trong thân thể nàng ấy đã bài trừ hết, nhưng sức khỏe hiện nay vẫn rất yếu, đặc biệt nàng ấy tuổi tác còn nhỏ, với tình trạng này mà sinh hài tử là đã dạo một vòng trước cửa quỷ môn quan rồi.

“Đại phu nói thế nào?” Lại Vân Yên miễn cưỡng cười hỏi.

Tô Minh Phù quay đầu đi, rơi nước mắt không nói.

Lại Vân Yên mới vừa nãy còn trước chúng nữ quyến Lại gia hàm súc lo lắng cho sức khỏe của Tô Minh Phù, lo sợ rằng đứa nhỏ này khó có thể bình an sinh hạ, nhưng tại đây trước mặt tẩu tử, cho dù lời nói có lộ ra chút hàm ý, nàng cũng không đành lòng nói ra.

Trong thư Huynh trưởng gửi tối hôm qua, bảo nàng về trấn an tẩu tử, nhưng lúc này, Lại Vân Yên một câu trấn an cũng không thể mở miệng.

Nàng không thể nói với vị tẩu tử đối với huynh trưởng của nàng rất dụng tâm rằng đứa nhỏ này có sinh được hay không không quan trọng.

“Tẩu tẩu.” Lòng Lại Vân Yên vô cùng đau xót, nàng biết nỗi đau mất đi đứa con mình mang trong bụng cũng giống như nỗi đau không có khả năng sinh con vậy.

“Ngươi đừng thuyết phục ta.” Tô Minh Phù đã khóc không thành tiếng.

“Huynh trưởng lo lắng cho ngươi.” Đôi mắt Lại Vân Yên đã phiếm hồng.

“Đây là con của chúng ta, ta muốn sinh.” Tô Minh Phù bướng bỉnh trả lời.

Nói xong, nàng ấy xoay mặt sang một bên, Lại Vân Yên nhìn thấy khuôn mặt kia đầy nước mắt, đôi mắt và gương mặt vì bi thương quá độ mà đỏ bừng.

“Yên Yên.” Tô Minh Phù đột nhiên vươn tay, bắt được tay Lại Vân Yên, từng câu từng chữ mà nói: "Ta muốn sinh đứa bé này.”

Nàng ấy quá kiên quyết, Lại Vân Yên trong khoảng thời gian ngắn, thế nhưng á khẩu không ứng đối được.

Một lúc lâu sau, nàng đỡ mép giường từ trên ghế đứng lên, hít một hơi thật sâu, nói: “Ngươi để ta ngẫm lại, ngươi để ta ngẫm lại.”

Nàng quay đầu, ở trong phòng đi qua đi lại hai vòng, mới xoa dịu đầu óc đang nóng nảy của mình.

"Ngươi tính buông quyền quản gia?”

“Không buông.”

Tô Minh Phù nghe vậy lấy khăn lau khô nước mắt, gương mặt suy yếu tái nhợt nổi lên cười lạnh: “Nhà này ngày sau là của đại ca ngươi, là của con của chúng ta, ai cũng không thể cướp đoạt.”

Một nửa tài sản Lại gia để đứng hàng đầu trong chín đại gia tộc đều do bà bà quá cố mang đến, phu quân không muốn bị người khác cướp đoạt đi, kia nàng cũng không muốn, nàng vạn lần không muốn.

"Ngươi muốn sinh đứa bé ra?” Lại Vân Yên hỏi lại.

"Ta muốn sinh.” Tô Minh Phù chém đinh chặt sắt trả lời.

"Hiện nay ngươi có ai có thể tin dùng?” Lại Vân Yên ngồi trở về chỗ, suy nghĩ một hồi, mới hỏi ra những lời này.

Bên người của tẩu tử nàng hiện nay cần phải có người lợi hại, nàng cũng có người đắc lực, có thể sắp xếp đến giúp nàng ấy. Nhưng giữa thân nhân với nhau, cũng có một chút khác biệt, để tránh ngày sau có khúc mắt, chỉ cần Tô Minh Phù có người, Lại Vân Yên cũng nguyện ý dùng người của nàng ấy.

“Có.” Tại thời điểm này, Tô Minh Phù cũng không còn tâm tình khách sáo với tiểu cô nữa.

"Là ai?”

"Là nữ phu tử của ta.”

“Đổng Ngô thị?”

“Đúng vậy.”

"Người này có thể tin không?”

"Có thể.”

Lại Vân Yên xác định xong, vươn tay sờ sờ trán nàng ấy, không cảm thấy nóng mới hạ tay xuống, bình tĩnh dặn dò: "Mấy ngày này ngươi phải tĩnh dưỡng cho tốt, đại phu có nói, kỵ buồn vui quá độ, còn phải uống thuốc đúng cử.”

"Được.” Tô Minh Phù nghe mà muốn rơi lệ, nhưng vẫn là cố nhịn xuống.

“Ca ca bên kia, ta sẽ đi nói.”

“Yên Yên.” Tô Minh Phù vẫn là nhịn không được rớt nước mắt.

“Tẩu tẩu, ta chỉ có thể làm hết sức, còn những chuyện khác ta không thể đảm bảo.” Lại Vân Yên lấy khăn chậm nước mắt bên khoé mắt, mới quay đầu lại cùng Tô Minh Phù nói tiếp: “Ta đáp ứng ngươi, vì ngươi và tiểu chất của ta tranh đấu một hồi, nhưng ngươi cũng phải đáp ứng ta, ngày sau……”

Tất cả nhẫn nại, Lại Vân Yên lúc này rốt cuộc nhịn không được cũng rớt nước mắt, bàn tay nắm chặt tay Tô Minh Phù: “Ngày sau nếu giữ không được đứa nhỏ này, ngươi phải khoẻ mạnh bồi huynh trưởng, nếu ngươi không còn nữa, sau này huynh trưởng ở trong phủ sẽ phải chịu cảnh lẻ loi hiu quạnh, ngươi biết không?”

Tộc nhân Lại gia dựa vào lợi ích có được từ Lại Du, mà Tống di nương bên kia lại là người không từ thủ đoạn, âm thầm không biết đã cầm nhiều ít bạc trong phủ tiếp tế tộc nhân Lại gia, thoả thuận được bao nhiêu lợi ích, những việc này, bà ta đều hành sự cực kỳ cẩn mật, nếu như không phải nàng đã từng sống một đời, nào tra ra dấu vết bà ta để lại.

Cho dù vài tháng nay, biết rõ những chuyện này, nàng muốn sai người điều tra một chút chi tiết, nhưng chẳng ai tiết lộ một chữ.

Hiện tại tra vô đối chứng, tẩu tử lại đang hoài thai, không đem quyền chưởng gia giao ra, chỉ sợ Tống thị bên kia sẽ không chịu để yên.

Tình trạng này, có chút hung hiểm đây.

Tô Minh Phù gả vào Lại phủ hai tháng, đã biết rõ phu quân của mình ở trong phủ gian nan bực nào, nghe vậy, nàng ấy cố nén thanh âm, không tiếng động mà khóc nấc lên.

Lại Vân Yên hận chính mình nói không lựa lời, lúc này cũng không kìm được chua xót trong lòng, trong khoảng thời gian ngắn, gian nhà chính rộng lớn chỉ còn tiếng khóc đầy áp lực của hai người chị dâu em chồng.

**

Giờ Dậu, Lại Vân Yên vội vàng về Ngụy phủ, một đường cười cười gật đầu đáp lại hạ nhân vấn an, chờ trở về sân, gương mặt tươi cười liền tắt đi

Vừa nghỉ ngơi chưa được bao lâu, Đông Vũ tới báo, nói đại công tử về.

Lại Vân Yên lại nhíu mày, nhưng trong nháy mắt lại mỉm cười, nói: “Mau mau thỉnh đại công tử tiến vào.”

Nha hoàn lui ra, không bao lâu bước chân không nhanh không chậm của Ngụy Cẩn Hoằng vang lên ngoài cửa phòng nàng.

“Gặp qua đại công tử, xin thỉnh an ngài.” các nàng Hạnh Vũ đồng loạt thỉnh an hắn.

"Thỉnh an đại thiếu phu nhân.” Thương Tùng dẫn ba gã sai vặt còn lại hướng Lại Vân Yên chào hỏi.

Thấy trong tay bọn họ đang bưng bê cái gì đó, Lại Vân Yên hành lễ với Ngụy Cẩn Hoằng xong quay sang thắc mắc hỏi: “Đây là cái gì?”

"Một ít nhân sâm.” Ngụy Cẩn Hoằng xốc áo bào ngồi xuống ghế chủ vị, ôn hòa giải đáp thắc mắc của nàng.

Hắn vừa mới dứt lời, nhóm các gã sai vặt đều đem hộp quà bày lên bàn.

Lại Vân Yên cũng ngồi xuống theo, với lấy một hộp trong tầm tay mở ra, thấy là một cây nhân sâm trăm tuổi, tươi cười bên môi hơi cứng lại, nhưng nàng lại nghĩ nghĩ một chút, cuối cùng cũng không từ chối hắn.

Huynh muội bọn họ, luận về tiền tài hay là sản vật tốt cũng xấp xỉ tiền tài và sản vật trong tay đại công tử, không kém cỏi hơn hắn là bao.

Cữu gia còn đó, bọn họ muốn thứ gì mà không được?

Nhưng đây tóm lại đây là tấm lòng của Ngụy Cẩn Hoằng, cho dù là vì đứa bé còn chưa biết là nam hay nữ kia tích phúc, nàng cũng không muốn ngay bây giờ mở miệng phản bác tâm ý của hắn.

“Đa tạ đại công tử.” Lại Vân Yên đứng lên, lại phúc lễ với hắn, thay huynh trưởng cảm tạ ý tốt lần này.

"Dâng trà.” Lại Vân Yên quay đầu bảo Hạnh Vũ đang đứng bên cạnh.

"Vâng ạ.”

Ngụy Cẩn Hoằng lúc này liếc nhìn nàng một cái, thấy Lại Vân Yên cười với hắn, hắn cũng vô thức cong môi đáp lại nàng, nhẹ nhàng nói: “Đây là chút tâm ý ta tặng Chấn Nghiêm huynh, ngày mai ngươi thay ta về phủ dâng lên. Lại nói, tẩu tử ngươi vừa hoài thai, chị dâu em chồng các ngươi xưa nay hòa thuận, nếu ngươi muốn về nhà mẹ đẻ ở mấy ngày thì cứ về.”

"Vâng ạ.” Lại Vân Yên hắn mỉm cười, tươi cười nơi khoé miệng hơi nhạt đi.

Nàng không thể từ chối ý tốt này của hắn, chỉ có thể chịu ân tình này.

Về sau, hắn muốn đòi lại thì cứ đòi.

Người chỉ khi đi đến một bước này, mới biết trên đời này có một số việc, cho dù có liều mạng trốn, cũng định sẳn không cách nào chạy thoát.

**

“Đại công tử.” Trên đường trở về, Thương Tùng hơi có chút khó hiểu hỏi Ngụy Cẩn Hoằng: "Vì sao ngài còn bảo thiếu phu nhân về phủ bên kia?”

Hôm trước không phải đại công tử đã nói mấy bữa sau đi Hạ Hà tra án muốn dẫn theo phu nhân đi xem sông băng sao?

Chuyến đi lần này hẳn có thể lấy lòng thiếu phu nhân, là cơ hội tốt để hai người bọn họ hoà hợp lại với nhau mà?

Nhắc đến cũng lạ, không biết tại sao bây giờ phu nhân lại xa lánh đại công tử, đối xử với đại công tử hờ hững như thế. Nhưng ngẫm lại khi đại công tử ở trên giường bệnh hôn mê, từng đau đớn lẩm bẩm khuê danh của thiếu phu nhân, nghĩ kỹ thì, e là đại công tử đã thật sự làm chuyện có lỗi với ngài ấy rồi.

"Chuyện bên nhà mẹ đẻ của nàng quan trọng.”

"Cũng không phải, hôm nay mới về nhà thăm, ngày mai lại đi một lần, chẳng phải đủ rồi sao……” Thương Tùng nhỏ giọng thắc mắc.

Ngụy Cẩn Hoằng lập tức dừng bước, một lúc mới nhấc bước đi tiếp.

Nói chi đến việc đề nghị, mở miệng nhắc đến chuyện này, yêu cầu nàng đi, nàng làm sao đồng ý, nếu có đi cũng chỉ khiến nàng hiểu lầm ý đồ của hắn.

Hơn nữa, hắn cũng cần nàng giúp một số việc.

Lúc này đây giúp nàng, lần sau ra điều kiện, nàng chắc chắn sẽ đáp ứng phải không?