Lại Vân Yên cùng Ngụy Cẩn Hoằng chào hỏi Tô Đán Xa, lại sang chào hỏi Tô gia lão thái thái và Tô phu nhân xong, liền được nha hoàn thỉnh tới sân viện của Tô thất cô nương trò chuyện.

Vừa thấy Tô cô nương kia, Lại Vân Yên cảm thấy nàng ấy là một tiểu cô nương xinh đẹp, cái miệng nhỏ, cái mũi nhỏ cao thẳng, đôi mắt cũng thật linh động, chỉ là thân mình đơn bạc, có vẻ gầy yếu chút, liền tính là đang mặt một bộ váy áo mùa xuân tươi sáng phấn nộn, gương mặt kia cũng có vẻ quá mức tái nhợt.

Là một cô nương ốm bệnh, Lại Vân Yên trong lòng thở dài.

"Ngươi là Minh Phù cô nương?” Nàng ấy là tẩu tử, cũng không tiện gọi muội muội, Lại Vân Yên tiến lên nắm tay nàng ấy, nhẹ giọng hỏi.

“Đúng vậy.” Tô Minh Phù nhẹ phúc eo, thấy Lại Vân Yên nắm tay nàng không buông, nàng liền nhẹ giọng giải thích: “Tay ta rất lạnh lẽo, Ngụy thiếu phu nhân buông ra trước, để lây cái lạnh cho ngươi.”

Nàng nhỏ giọng mà nói, Lại Vân Yên nghe nàng ấy thanh âm mảnh mai, vội kéo tay nàng ngồi xuống ghế: “Là ta đường đột.”

Đỡ nàng ấy ngồi xuống, nàng lúc này mới ngồi xuống, cúi người quan tâm hỏi: “Nghe nói ngươi đã đến đây mấy ngày, đồ ăn thức uống nơi này đã dùng quen chưa?”

"Ta đã quen với đồ ăn ở đây rồi.” Tô Minh Phù nửa cúi đầu, nhẹ ngẩng lên một chút.

“Các ngươi lui ra, ta cùng Minh Phù cô nương nói nói mấy câu.” Lại Vân Yên phất phất khăn nhẹ sai nha hoàn của mình.

"Vâng ạ.” Hạnh Vũ, Lê Hoa vội đáp.

“Các ngươi cũng lui ra đi.” Tô Minh Phù nói một tiếng, hai nha hoàn phía sau nàng cũng đáp "Nô tỳ cáo lui”, liền lui xuống.

Chờ nha hoàn đã lui ra hết, Lại Vân Yên liền thở dài: “Nghe nói ngươi tới, ta ở trong nhà liền không thể ngồi không được, vội nhờ phu quân mang ta tới gặp ngươi, vọng ngươi không cần chê ta đường đột.”

Tô Minh Phù nghe vậy ngẩng đầu, tinh tế mà nhìn về phía Lại Vân Yên.

Thấy nàng ấy quan sát đến thật là cẩn thận, Lại Vân Yên liền đón nhận ánh mắt của nàng ấy, khóe miệng hàm chứa ý cười ôn hòa, đôi mắt ôn nhu.

Chỉ cần cô nương này là người biết lễ nghĩa, đối xử tốt với huynh trưởng nàng, cả đời này nàng đều nguyện ý đối xử tốt với nàng ấy.

“Ta nghe nói, ngươi và huynh trưởng cảm tình rất tốt.” Tô Minh Phù nhỏ giọng hỏi.

Lại Vân Yên nghiêng nghiêng tai chăm chú nghe mới nghe rõ lời của nàng ấy, lúc này liền cười nói: "Nương của ta quá thệ mất sớm, là huynh trưởng bảo hộ và chăm sóc ta lớn lên, sau khi ta gả cho ra khỏi nhà, sợ là trong nhà không có ai trời lạnh nhắc nhở hắn mặc nhiều áo ấm, trời nóng nhắc nhở hắn uống nhiều nước mát, tuy nói cũng có bọn nô tài ở đó săn sóc, nhưng đáy lòng rốt cuộc vẫn còn lo lắng.”


"Ta đã hiểu.” Tô Minh Phù cong môi cười, liếc nhìn nàng một cái sau lại cúi đầu nói: “Ta thân thể không tốt, không biết…… Ngươi có biết chuyện này không?”

“Chưa từng nghe qua, đã mời đại phu xem qua chưa?” Lại Vân Yên vội nói.

Tô Minh Phù gật đầu, “Xem thì đã xem qua, nhưng thuốc thang ngày một ngay hai vẫn không cắt được.”

“Thật là khổ cho ngươi, nhưng cũng chớ có lo sợ.” Lại Vân Yên nghe vậy thở dài: “Ngày sau gả vào Lại phủ, huynh trưởng sẽ vì ngươi tìm danh y, thân mình này chỉ cần tỉ mỉ dưỡng, dưỡng đến một thời gian liền sẽ tốt lên.”

“Các ngươi không chê ta đã tốt lắm rồi.” Tô Minh Phù nhàn nhạt nói.

“Lời này từ đâu mà nói?” Lại Vân Yên hơi kinh ngạc.

“Ta đây là……” Tô Minh Phù ngẩng đầu triều Lại Vân Yên cong môi cười, nhẹ nhàng mà nói: "Thiếu phu nhân đừng chê ta lời nói thẳng, ta đây là nghe được mấy lời tục tĩu.”

Lại Vân Yên thấy nàng ấy vừa cười vừa nói, đúng là có điểm tính tình giống nàng, nàng liền vươn tay vỗ vỗ cánh tay nàng ấy, hướng nàng cười nói: "Bây giờ ta có nói bao nhiêu lời dễ nghe cũng vô dụng, đợi sau khi ngươi gả vào cửa, ngươi liền biết huynh trưởng ta có bao nhiêu tốt.”

Tô Minh Phù cong môi cười, gương mặt hơi hơi đỏ lên: “Ngươi không chê ta nói chuyện thẳng thắng là đã tốt rồi.”

Dứt lời, cúi đầu liền không nói gì nữa.

Lại Vân Yên lại nói thêm vài lời tốt đẹp, đợi nàng ấy điều chỉnh tâm trạng, đến khi nàng sắp phải về, Tô Minh Phù giữ tay nàng lại, ở bên tai nàng nói mấy câu, Lại Vân Yên cả kinh lấy khăn che miệng, qua đi liền cười ra tiếng.

Ngay sau đó nàng kéo tay Tô Minh Phù, nói bên tai nàng ấy: “Ngươi sẽ là tẩu tử tốt của ta, ngươi liền yên tâm đi, ca ca sẽ đối đãi với ngươi thật tốt.”

Dứt lời, lấy từ trong ngực áo ra một túi tiền đã chuẩn bị sẳn, lén lút vào trong tay áo Tô Minh Phù, lại bên tai nàng ấy nói nhỏ: “Đây là ta đưa cho ngươi, ngươi đừng cho người khác thấy.”

Tô Minh Phù cũng liền nhấp miệng nhẹ gật gật đầu, tiễn nàng đến cạnh cửa.

Lại Vân Yên đi rồi, Tô Minh Phù vào hậu viện, thấy tổ mẫu của nàng, liền thỉnh an, xong xuôi ngồi ở bên người bà.

"Nàng ấy nói chuyện gì vậy?” Tô lão thái thái từ ái mà vỗ đầu nàng nói.

Tô Minh Phù nghe vậy mặt đỏ hồng, lắc lắc đầu không nói gì.


“Là tin tốt lành phải không?” Tô lão thái thái hỏi.

Tô Minh Phù gật đầu, âm thầm cắn chặt răng, không định đưa ra ngọc bội trong tay áo mà Lại Vân Yên cho.

Đó là là ngọc bội ô phượng mặc, nàng chỉ nghe qua trong lời đồn, giá trị đâu chỉ dừng lại ở hiện kim, mà nàng ấy lại đem cho nàng.

Nếu như trước đây một tháng, lão tổ tông hỏi, nàng liền cũng lấy ra, nhưng từ khi biết mình uống thuốc bị hạ độc, Tô Minh Phù liền cũng không tin một ai nữa.

Lão tổ tông cũng được, kế mẫu cũng thế, nàng đều không tin.

Nàng vẫn sẽ cố gắng sống giữa những thân nhân tới ngày nàng xuất giá.

“Ngươi là người có phúc khí, Thiện Ngộ quốc sư vì ngươi tính ngày tháng và canh giờ, Tuyên triều chúng ta trên dưới cũng chỉ có công chúa mới được vinh quang bậc này thôi.” Tô lão thái thái vỗ vỗ tay nàng, đôi mắt hiền từ cong cong cười.

Tô Minh Phù liền đỏ bừng mặt, đầu cuối xuống thấp.

**

Gặp qua Tô Minh Phù, trên mặt Lại Vân Yên thần thái rạng rỡ, khiến người khác vừa thấy liền biết nàng đang có việc vui.

Giờ ngọ trở về dùng qua ngọ thiện, nàng lại ríu rít mà vây quanh Ngụy mẫu nói chuyện cả buổi trưa, trên dưới trong phủ đều biết hôm nay đại thiếu phu nhân đến thăm nhà tẩu tử tương lai là Tô gia tiểu thư, vui vẻ đến nỗi gặp ai cũng cười.

Chờ sau khi Ngụy mẫu nghỉ trưa, nàng trở về viện nghe hạ nhân tới báo, cữu đại nhân tới.

Ngụy Cẩn Hoằng không ở đây, Lại Vân Yên liền liền gọi người thỉnh hắn đến chính sảnh ngoại viện ngồi.

Nàng trở về nội phòng viết một chút tin, giấu trong tay áo.

Trước khi đi, lại sai Hạnh Vũ bút và mực nàng đã dùng qua cất lại trong rương.

Chờ tới thính phòng ngoại viện, vẫy lui hạ nhân, để Hạnh Vũ bên ngoài nhìn, Lại Vân Yên cười cùng huynh trưởng nói: “Ngài lại tới thăm ta, có mang đồ ăn ngon đến không?”


“Làm sao còn tham ăn như vậy?” Lại Chấn Nghiêm không nhanh không chậm nói, trong tay tiếp nhận cuộn giấy Lại Vân Yên đưa qua, xem xét một lát, mặt hắn liền âm trầm xuống.

Hắn chấm nước trà, ở trên bàn rồng bay phượng múa mà viết mấy chữ “Ta sẽ tự xử lý.”

“Hôm nay chỉ là đi ngang qua, thuận đường đến xem, lập tức đi ngay, ngày mai lại sai người mang mấy loại trái cây lạ đến cho ngươi nếm thử.” Lại Chấn Nghiêm trầm mặt nói, viết chữ xong, nhịn không được vươn tay vỗ nhè nhẹ đầu nàng, trong ánh mắt có vui mừng.

Muội tử hắn đặt trong lòng bàn tay yêu thương, cuối cùng cũng đã trưởng thành, đã biết vì hắn nhọc lòng.

“Cảm ơn ca ca.” Lại Vân Yên lôi kéo tay áo, ỷ lại mà nhìn hắn.

Lúc này, nàng nhìn ra ngoài sân, thấy Hạnh Vũ đang canh gác trong viện, trong sân cũng không động tĩnh gì, nàng lúc này mới dùng thanh âm cực nhỏ mới có thể nghe thấy được: “Ca ca phải sống tốt, phải khoẻ mạnh cả đời, ta ở Ngụy gia tại đây mới có ngày lành.”

Lại Chấn Nghiêm nghe vậy nhấp hạ miệng, nhẹ gật đầu, cầm lấy áo bào đứng dậy, đạm nhiên nói: “Ta lần này phải đi rồi, Cẩn Hoằng nếu trở về, giúp ta nói với hắn ta đã tới phủ thăm.”

"Vâng ạ.” Lại Vân Yên nhẹ thi lễ, tiễn hắn ra cửa.

Lại Chấn Nghiêm đi vài bước, quay đầu thấy nàng đứng ở dưới hành lang ý cười ngâm ngâm mà nhìn hắn, hắn gật gật đầu với nàng, lúc này mới nhanh rời đi.

Bất tri bất giác muội tử cuối cùng đã trưởng thành.

**

Sau khi hôn sự giữa Lại gia và Tô gia định xuống, Lại Vân Yên cũng thật nhọc lòng chuyện Lại phủ, nhưng cũng may bây giờ thanh danh bên ngoài của huynh trưởng nàng vẫn là đích trưởng tử, mà gã con vợ lẽ kia trên đường hồi kinh lại sinh bệnh, còn chưa quá kế đến dưới gối Tống di nương, Tống di nương nếu có lá gan lớn, cũng không dám không sắp xếp hôn sự của huynh trưởng nàng cho thoả đáng.

Nhưng đây cũng chỉ là mặt ngoài, nếu Tống di nương bên trong ám độ trần thương, nàng cũng ngoài tầm tay với, quản không đến, mà lúc này cũng chỉ có thể đi một bước tính một bước.

Mấy ngày nay, Lại Vân Yên đời này tính là được làm người một lần nữa, có một số việc thay đổi, khó khăn phía trước phải đối diện không ít hơn so với quá khứ.

Việc Tô Minh Phù âm thầm bị người hạ độc, mà huynh trưởng nàng và Tô gia thành hôn, thay đổi nàng quỹ đạo diễn biến nàng có thể đoán trước, sau này, tình thế sẽ như thế nào thay đổi, trước mắt nàng cũng không muốn thay đổi hoàn cảnh.

Mà nàng ở Ngụy gia, đối mặt với Ngụy Cẩn Hoằng, này cũng thật là ngày ngày bảo hổ lột da a.

Mấy ngày kế tiếp, Lại Vân Yên sớm muộn gì cũng vây quanh Ngụy mẫu, trang sức cháu bảo cũng đưa đi một bộ, đưa đi xong ở trong phòng đau lòng không thôi, nhưng rốt cuộc nàng vẫn đem bộ kim mặt nạm thất bảo đưa cho Ngụy mẫu.

Như thế nàng cũng có thể tống cổ gã sai vặt và nha hoàn ra cửa đưa thư cho Tô Minh Phù, Ngụy mẫu thấy ở trong mắt nhưng cũng không tiện nói gì.

Lại Vân Yên âm thầm sở động, không ngừng cùng Tô Minh Phù viết thư thân cận, nàng còn muốn từ nhân thủ thu thập thêm một chút tin tức.


Bằng không, thật đúng là chỉ có thể bị Ngụy đại nhân nắm mũi dắt đi, với nàng rất là bất lợi.

Lại Vân Yên nhiều ngày nay trong lòng lo toan nhiều việc, buổi tối Ngụy Cẩn Hoằng trở về, nha hoàn đều phải đẩy vài cái nàng mới tỉnh dậy.

Ngày này, Ngụy Cẩn Hoằng tiến vào gian trong, sau khi cho nha hoàn lui ra, Lại Vân Yên ăn vạ trên giường cũng lười ngồi dậy, chỉ hướng mắt nhìn Ngụy Cẩn Hoằng.

Ngụy Cẩn Hoằng nhìn nàng, lại lại ngồi xuống trước án, tự rót cho chính mình chén nước.

Nước trong ấm sứ chảy ra, còn là nước nóng, cùng với nước lạnh của mấy ngày trước bất đồng.

“Đa tạ.” Uống qua một ngụm, Ngụy Cẩn Hoằng buông cái ly đạm mạt nói một câu.

“Ngụy đại nhân nói quá, đây là địa bàn của ngài, ta chỉ phân phó nha hoàn một hai câu.” Lại Vân Yên lấy khăn che miệng ngáp, lười nhác trả lời.

Ngụy Cẩn Hoằng chưa nói gì, uống xong chén nước, mới không nhanh không chậm nói: “Đã nhiều ngày buồn ở trong phủ cũng là buồn hỏng rồi đúng không?”

"Hả?” Lại Vân Yên ngốc lên, tức khắc buồn ngủ hoàn toàn biến mất.

Nàng chớp chớp mắt, vẫn đỡ giường mặt, lấy quá áo khoác đến trên người, mới hỏi Ngụy Cẩn Hoằng: “Ngụy đại nhân có ý gì?”

"Mấy ngày nữa, nương sẽ thay cữu cữu đi xem nhà.” Ngụy Cẩn Hoằng nhìn về phía nàng ôn hòa nói.

"Ý của ngài là……” Lại Vân Yên rất biết điều tiếp lời, nàng suy nghĩ Ngụy Cẩn Hoằng khi nào nhìn ra chổ tốt của nàng, tức thì liền tới rồi.

"Chỗ phủ trạch thành nam kia không tồi.”

"Đúng.” Lại Vân Yên tức khắc không nhịn được bật cười: “Là không tồi.”

Muốn cho Thôi Bình Lâm ở thành nam? Cách Ngụy phủ một bắc một nam, cách xa một chút? Không chỉ có như thế đi?

Lại Vân Yên một chốc một lát cũng đoán không ra ý tứ của Ngụy Cẩn Hoằng, nhưng ngoài miệng vẫn là đồng ý: "Thiếp chắc chắn làm hết sức.”

Dứt lời, khóe miệng ý cười càng sâu, nàng nhìn về phía Ngụy Cẩn Hoằng, cười nói: “Chỉ là bạc lần này, không biết là thiếp ra, hay là……”

“Đến lúc đó ta sẽ cho ngươi.” Ngụy Cẩn Hoằng rũ mắt lật lật sách, dừng lại trong miệng nói.

Lại Vân Yên che miệng cười, biết được chính mình không cần coi tiền như rác, nàng liền vui sướng nằm xuống, không quá bao lâu liền mang theo ý cười thiếp đi.