Mục Dương Linh khiêng một túi gạo kê về đến nhà, Thư Uyển Nương nhìn thấy không khỏi kinh ngạc, “Sao lại mua nhiều như vậy?”“Sớm muộn gì cũng phải mua, mua sớm một chút cũng an tâm.

”Mục Dương Linh buông đồ vật xuống, mới vừa đi ra ngoài đã bị Thư Uyển Nương giữ chặt, “Nương mới làm quần áo cho các ngươi, ngươi lại đây nhìn xem có vừa người hay không.

”“Nương, không phải cha đã nói là không cho ngươi đụng tới kim chỉ rồi sao? Hiện tại ngươi đang mang thai, sẽ không tốt cho đôi mắt.

”Thư Uyển Nương chỉ cười cười, kéo nữ nhi đi qua thử, “Đệ đệ của ngươi đã thử qua, ngươi cũng tới thử một chút, để nương nhìn xem còn có chỗ nào cần sửa lại.

”Mục Dương Linh thành thật tròng quần áo lên người để cho Thư Uyển Nương nhìn, Thư Uyển Nương gật đầu, cười nói: “Nương lại may tay áo cao thêm một chút cho ngươi.

” Nói tới đây thì nàng có chút buồn bã, nhìn khuôn mặt của nữ nhi, nói: “Nếu A Linh mặc quần áo có tay áo rộng nhất định sẽ rất đẹp, nhưng ngươi lại giống như con khỉ ……” Cũng vì nguyên nhân này, Thư Uyển Nương mới luôn làm quần áo có tay áo bó cho Mục Dương Linh.

“Tay áo rộng quá phiền phức, đi vào rừng, quơ một chút liền câu lấy nhánh cây hoặc cục đá, như vậy sẽ làm hư quần áo.

” Mục Dương Linh cởi quần áo ra đưa cho mẫu thân, chạy đến phòng bếp để tìm đồ ăn, “Nương, giữa trưa chúng ta sẽ ăn cái gì?”“Mới vừa rồi biểu mợ của các ngươi có đưa tới một miếng thịt, lát nữa nương sẽ xào cho các ngươi, hiện tại thì ngươi đi tìm đệ đệ trở về đi.


”Mục Dương Linh đồng ý, nàng chạy tới nhà Cẩu Đản để tìm đệ đệ.

Buổi chiều hai tỷ đệ chỗ nào cũng không đi, chỉ ngồi ở nhà luyện chữ đọc sách, Mục Dương Linh còn muốn học kim chỉ.

Hai người biểu cữu ở Lưu gia thẳng đến mặt trời lặn ở dưới chân núi thì mới trở về, mang ra ngoài hơn hai mươi con thỏ chỉ còn thừa lại tám con mang trở về, nhưng bọn hắn lại rất cao hứng, đem con thỏ phân, ai về nhà nấy.

Có người nhìn thấy bọn họ xách theo con thỏ trở về, đến lúc ăn cơm tối, người toàn thôn đều biết Mục Dương Linh đã mang theo mấy người biểu cữu của nàng vào núi.

Người khác còn chưa nói gì, tuy rằng cũng sẽ có người nói lời khó nghe, nhưng rốt cuộc bọn họ có quan hệ thân thích, lại từng có ước định bất thành văn, hơn nữa mang Lưu Đình bọn họ vào núi chính là Mục Dương Linh, mà không phải Mục Thạch, cũng chỉ có thể ghen ghét ở trong lòng.

Nhưng tiểu dì bà Phương Lưu thị của Mục Dương Linh lại không cam lòng, sau khi biết chuyện đã quăng ngã cái bồn trong nhà, giọng căm hận nói: “Đều là thân thích, Mục gia đúng là sẽ nặng bên này nhẹ bên kia, đều biết đi qua thôn Tây Sơn để tặng đồ, dì bà nơi này ở cùng một cái thôn lại không biết chiếu cố một chút?”“Cái này có cái gì khó? Ngày mai nương đi tìm tiểu nương tử của Mục gia, kêu nàng mang ta cùng đệ đệ vào núi là được rồi, ngươi là dì bà của nàng, lời nói của ngươi nàng dám không nghe?” Phương Trụ Tử nói.

Phương Lưu thị xoay chuyển tròng mắt, vỗ tay nói: “Nhi tử ngoan, vẫn là ngươi thông minh, sáng mai ta sẽ đi tìm nàng, nói thế nào cũng phải để nàng mang các ngươi vào núi.

”Phương Triệu thị liếc mắt nhìn bà bà một cái, nhỏ giọng nói: “Ta nghe nói chuyện vào núi là do A Linh chủ động nhắc tới, chúng ta làm như vậy có tốt hay không?”“Có cái gì không tốt?” Phương Lưu thị cười nhạo nàng, “Ngươi không suy nghĩ vì người trong nhà, chẳng lẽ còn không muốn cho ta giúp cuộc sống trong nhà trôi qua tốt hơn? Lại nói tiếp Lưu Triệu thị còn là tỷ tỷ của ngươi, cũng không thấy nàng giúp đỡ ngươi cái gì, chuyện vào núi lớn như vậy thế nhưng đều không nói một tiếng, Phương gia chúng ta sao lại cưới phải một con dâu như vậy ……”Phương Triệu thị rụt cổ, không dám nói nữa.


Phương Lưu thị nói đến mệt mỏi, lúc này mới quay người lại.

Sáng sớm hôm sau, Mục Dương Linh kiểm tra cửa sổ, lại đem đệ đệ ôm đến trong phòng của mẫu thân, sau khi đặt đệ đệ lên trên giường của nàng, nhỏ giọng nói: “Nương, ta đã đóng cửa sổ, các ngươi ngủ tiếp đi.

”Thư Uyển Nương mang thai rất thích ngủ, mơ hồ lên tiếng, hơi hơi ôm lấy nhi tử ở bên người lại ngủ tiếp.

Tiểu Bác Văn ngủ như heo con, từ đầu tới cuối vẫn không nhúc nhích.

Mục Dương Linh cười cười, cầm cung tiễn, cõng sọt ra cửa, lúc này bầu trời đã có ánh sáng, mặt trời còn chưa có thò đầu ra, cũng không có nắng sớm.

Mục Dương Linh híp mắt nhìn lại, chỉ có thể nhìn thấy cách đó không xa có người đang đi về phía bên này, đám người này đi lại gần thêm chút nữa thì nàng mới phát hiện có chuyện không đúng, không phải bốn người, mà là bảy người.

Mục Dương Linh nhíu mày.

Lưu Đình đi đến phụ cận, sắc mặt có chút xấu hổ nói: “A Linh, chúng ta đụng phải tiểu dì ở trên đường ……”“A Linh, ngươi đã mang theo nhóm biểu cữu vào núi, vậy ngươi cũng mang theo hai người biểu thúc đi thôi.


” Phương Lưu thị cắt đứt lời nói của Lưu Đình, bà tiến lên một bước nói: “Cuộc sống của hai người cữu cữu của ngươi không tốt, chỗ dì bà cũng rất gian nan a, ta biết ngươi là một hài tử thiện tâm, nếu đã muốn mang, không bằng mang nhiều thêm hai người, quay đầu lại dì bà sẽ làm món ăn ngon cho ngươi.

”Mục Dương Linh hừ lạnh một tiếng, lui về phía sau một bước, quả quyết cự tuyệt nói: “Ta chỉ mang bốn người biểu cữu, nhóm biểu thúc ta không dám mang theo, tiểu dì bà vẫn nên đi trở về.

” Nói xong thì nhìn Lưu Đình bọn họ nói: “Chúng ta đi.

”Sắc mặt của Phương Lưu thị rất khó coi, không khỏi cao giọng chất vấn nói: “Ngươi đứa nhỏ này sao lại nói chuyện với trưởng bối như vậy? Không phải chỉ là phụ giúp một chút chuyện, ngươi đã mang theo bốn người biểu cữu, sao không thể mang them hai người biểu thúc?”Phương Trụ Tử không vui, hắn âm ngoan nhìn Mục Dương Linh.

Lưu Đình chau mày, trên mặt không vui, không khỏi tiến lên ngăn ở trước mặt Mục Dương Linh, nói: “Tiểu dì, ngươi muốn cầu Mục gia mang các ngươi vào núi?”Phương Lưu thị ngẩn ra, sau đó liền nhảy dựng lên, “Ngươi đừng nói bậy, lúc nào thì ta đã nói ra lời này?”“Vậy hiện tại ngươi hùng hổ doạ người để làm gì? Chúng ta đi theo A Linh vào núi là do A Linh chủ động nhắc tới, hiện tại nàng không muốn mang các ngươi,” Lưu Đình nhìn chằm chằm vào Phương Lưu thị, “Tiểu dì, nếu ngươi lại yêu cầu, ta chỉ có thể đi mời phụ thân của ta tới đây.

”Sắc mặt của Phương Lưu thị xanh mét, người của thôn Lâm Sơn không thể yêu cầu người của Mục gia dẫn bọn hắn vào núi, nếu người của Mục gia mang theo, liền phải trả thù lao cao hơn tiền lời là ba thành, đây là ước định đã trở thành quy củ ở trong thôn.

Mục Dương Linh đẩy ra Lưu Đình, trực diện nhìn Phương Lưu thị, “Ta không biết thôn Lâm Sơn cùng Mục gia đã có ước định gì, ta không mang theo các ngươi là bởi vì ta không thích các ngươi.

”Lưu Hiên dậm chân, hô: “A Linh, nói bậy bạ gì đó?”Bốn người biểu cữu đều cảm thấy Mục Dương Linh cũng quá thật thà, Mục Thạch cũng không thành thật như vậy nha.

Mục Dương Linh lại hừ một tiếng, tiếp tục nói: “Phương gia các ngươi từ nhỏ đã khi dễ ta, tiểu dì bà còn thường xuyên khi dễ nương của ta, ta có bệnh mới mang các ngươi vào núi, hơn nữa hai người biểu thúc cũng không phải là người sẽ nghe lời, nếu ở trong rừng chạy loạn lại xảy ra chuyện, ngươi còn không đem ta xé, cho nên ta thà mang những người khác ở trong thôn vào núi, cũng tuyệt không mang các ngươi.


”Nói xong đã xoay người muốn đi, thấy Phương Lưu thị tràn đầy hận ý trừng mắt nhìn nàng, Mục Dương Linh nghĩ nghĩ, nói: “Nếu ngươi dám thừa dịp ta cùng cha ta không có ở nhà mà khi dễ nương cùng đệ đệ của ta, trở về ta dám đem nhà ngươi đập, không tin ngươi thử xem.

”Lưu Đình nhíu mày lại, nói: “Tiểu dì, Thạch Đầu rất quan tâm đến tức phụ của hắn, giữa trưa hôm nay là hắn có thể về đến nhà.

”Ngực của Phương Lưu thị lên xuống kịch liệt, chỉ vào mấy cháu trai giọng căm hận nói: “Tốt, tốt, các ngươi khi dễ cô nhi quả phụ chúng ta đúng không? Ta sẽ đến nhà thôn trưởng để tố cáo các ngươi.

” Nói xong mang theo nhi tử xoay người liền vội vã rời đi.

Lưu Viên chau mày, “Đại đường ca, bọn họ sẽ không thật sự đi tìm thôn trưởng?”“Không có việc gì, nếu tìm thôn trưởng chúng ta cũng có chuyện nói, đi thôi, nắng sớm đều ra tới.

” Lưu Đình đi đầu đuổi theo Mục Dương Linh, trong lòng lại thở dài một tiếng, hắn biết số lần mà bọn họ có thể vào núi cũng có hạn.

Cho dù A Linh đã chủ động dẫn bọn hắn vào núi, rốt cuộc cũng là việc quá gây chú ý, người ghen ghét cũng không ít, lão cha sẽ vì sự an bình ở trong thôn, chỉ sợ sẽ không đồng ý cho bọn họ tiếp tục đi theo A Linh vào núi.

Mục Dương Linh hiển nhiên cũng nghĩ đến điểm này, cho nên trong lòng có chút bực mình.

.