Nói rồi, Giao Giao dùng sức kéo tay mình ra khỏi tay cậu rồi đứng dậy.

Vẫn vẻ mặt lạnh lùng đó cô đi tới kệ lấy chiếc balo đã chuẩn bị sẵn đem tới đeo vào vai cậu, sau đó còn dùng khăn ướt giúp cậu lau miệng và tay, chu đáo xịt thêm một ít nước rửa tay khô lên tay cậu rồi xoa nhẹ.

Gia Nguyên cảm thấy vô cùng bất an, một giây cũng không rời mắt khỏi ánh mắt lạnh lùng đó như đang mong chờ cô sẽ nói gì đó.

Để ý thấy cậu đang nhìn chằm chằm mình, Giao Giao không muốn để cậu lo lắng rồi thi cử không tốt nên không đành để cậu phải bất an.

Tạm thời gác qua chuyện sai của cậu tối qua, cô mỉm cười hiền hậu đưa một tay nâng nhẹ gương mặt cậu:“Đừng lo lắng nữa, chị không để tâm đâu, miễn là cậu tự nhận thức bản thân đang làm gì là được rồi.

Hôm nay cậu đi thi, chỉ thi có một ngày này thôi nên phải cố gắng hết sức.

Nếu lần này cậu làm điểm cao, thuận lợi tốt nghiệp cấp 3 trước dự tính hai tháng thì chị sẽ rất vui đó.


Cậu cố lên nhé!”Nghe cô nói thế, trong lòng Gia Nguyên bỗng cảm thấy ấm áp lạ thường, năng lượng cũng tràn trề hơn bao giờ hết:“Chị em tâm, em sẽ không làm chị thất vọng đâu.”“Vậy thì tốt, thi xong về chị tính sổ với cậu sau…”“Hả?”Vừa mới cho cậu chút yên tâm mà cô đã đánh tan nó bằng một câu cuối đầy ý chết người như vậy, ánh mắt Gia Nguyên trở nên hoang mang vô cùng.

Đến giờ phải đến trường, Giao Giao tiễn cậu ra xe, vì để cậu thi tốt cô lại trấn an tinh thần cậu bằng cách nắm tay cậu trong suốt đoạn đường ra xe.

Khi xe chạy đi xa, Gia Nguyên như lạc vào cơ mơ hồ không biết suy nghĩ của cô là gì, cậu ngoái đầu nhìn theo bóng dáng cô đi vào nhà rồi thở dài một cái, trong lòng tự thán:“Chị cặp kè với người tình em không dám giận chị vì sợ chị bị áp lực tinh thần sẽ không vui vẻ với em như trước, bây giờ em lỡ một lần nhưng chưa vượt quá, vậy mà em cũng phải sợ chị giận.

Thật sự không biết kiếp trước em có nợ chị gì không nữa!”…Một lúc sau, Gia Nguyên đến trường, cậu tạm thời gạt bỏ những chuyện không liên quan để tập trung vào kì thi.

Kì ki chỉ diễn ra một ngày duy nhất và số thí sinh chỉ có hơn 10 người, đây là cuộc thi dành cho học sinh xuất sắc của trường, ai đạt điểm cao trong tốp ba sẽ được tốt nghiệp trước hai tháng và sẽ được tuyển thẳng vào trường đại học liên kết quốc tế mà gia đình Gia Nguyên mong muốn cậu theo học.

Vì lẽ đó, kì thi này cực kỳ gắt gao, một ngày thi liền bài thi hỗn hợp các môn căn bản, một một bài thi tổ hợp riêng và bài thi ngoại ngữ.

Suốt gần tám tiếng, Gia Nguyên không dám lơ là phút nào vì cậu biết gia đình rất kì vọng vào cậu, một bước đi sai sẽ bị người ta khinh thường, nhà cậu sẽ mất mặt trước dòng họ.…Sau bao nhiêu vất vả thì cuối cùng kì thi cũng đã qua, Gia Nguyên rời khỏi phòng thi với tâm trạng căng thẳng, lo lắng dù đã làm được hết các bài.


Áp lực thành tích đối với người thừa kế là không phải chuyện ngày một ngày hai, từ lúc mới sinh ra đã luôn là như vậy dù cho có cưng chiều hết mực thì họ vẫn luôn đặt ra mục tiêu bắt buột cậu phải làm bằng mọi giá.Trở về về, Gia Nguyên chỉ muốn nhanh trở về nhà ngủ một giấc bên cạnh Giao Giao mà thôi.

Xe xuất phát chạy xuyên qua dòng xe cộ tập nập của thành phố, đèn đường bật sáng theo lối đang đi, Gia Nguyên nhìn ra cửa sổ bỗng thấy một gia đình nhỏ đang vui vẻ đi trên chiếc honda bình thường, người chồng mặc áo công nhân ngành điện dính bụi bẩn chở đứa con gái nhỏ phía trước, ở phía sau người vợ trẻ ôm eo chồng nói cười.

Nhìn thấy cảnh đó cậu chỉ có thể ghen tỵ, cậu cũng muốn có được gia đình êm ấm thoải mái thể hiện tình cảm như vậy, thế nhưng người mà cậu yêu thương nhất tới hôm nay là Giao Giao vẫn chưa lần nào được phép công khai với mọi người cho dù chỉ là đi chung xe cũng chưa từng có.

Gia Nguyên thở dài nhìn một hướng khác, cùng lúc lại thấy cửa hành trang sức quen thuộc, cậu cho dừng xe rồi đi vào trong đi dạo một vòng định xem có mẫu trang sức nào mới không.

Tình cờ hôm đó họ vừa ra một bộ trang sức mới vô cùng quý giá và đắt tiền, Gia Nguyên vừa nhìn đã không nghĩ thêm gì mà mua về.

Có bộ trang sức đẹp để về lấy lòng Giao Giao, cậu trở về nhà tự tin hẳn lên.Vừa vào cửa nhà, cậu nóng lòng muốn cho Giao Giao đeo thử bộ trang sức nên liền gọi cô ầm ĩ.

Giao Giao đang ngủ trong phòng nên không nghe thấy, đợi đến lúc cậu lên phòng thấy cô đang ngủ thì mới chịu nhỏ cái miệng lại mà đi đến bên cô, dịu dàng gọi cô thức dậy:“Giao, mau thức dậy đi, em mua cho chị bộ trang sức mới đây.”Giao Giao nằm lì không chịu dậy, nhưng cậu một hai muốn cô tỉnh nên đã cù lóe cô khiến cô thức dậy với bộ dạng chẳng vui vẻ chút nào.


Vô duyên vô cớ bị đánh thức, Giao Giao nổi tính cộc cằn ngồi dậy vun tay đánh mạnh vào vai cậu:“Làm cái gì vậy? Mới ngủ chưa được mười lăm phút nữa!”Gia Nguyên ngây người nhìn cô, chưa kịp để cậu hết đau sau cái đánh thì Giao Giao lại đánh cho cậu thêm cái nữa, sau đó trách mắng:“Cậu có biết mới nãy bà nội vừa mắng chị không? Tại vì chuyện đêm qua Thùy Duyên quyến rũ cậu không thành, để trốn tội cô ta đã nói cái đó của cậu không có chút phản ứng nên cậu mới không chịu làm gì cô ta.

Bà vừa nghe xong liền tức giận đổ lỗi cho chị là dùng thuốc gì đó để giữ cậu khiến cậu bị liệt dương đó! Mắng xong bà ta còn bắt chị chùi toilet.

Chưa bao giờ chị thấy cảnh như này, chồng không làm được gì với vợ bé liền đem vợ cả ra mắng còn đổ hết trách nhiệm lên đầu vợ cả.

Chị không tức giận vì cậu ngoại tình bấy lâu nau đã đành, bây giờ còn phải giúp cho vợ bé với chồng ngủ với nhau để chuộc tội.

Nói có tức không hả?!...Tối nay cậu đi qua phòng Thùy Duyên ngủ đi, trang sức gì đó cũng tặng cô ta đi, coi như chị chưa từng có mặt mà tùy ý làm gì thì làm đi!”Nghe những lời kể lại của cô, Gia Nguyên vô cùng phẫn nộ thay cho cô, cậu lập tức đứng dậy định tìm bà Khánh nói chuyện nhưng bị cô ngăn lại.

Qúa bất bình, cậu đành trút hết ra:“Chị kéo em lại làm gì? Làm gì có chuyện vô lý như vậy trên đời chứ! Em chưa bao giờ coi cô Duyên đó là người tình hay vợ bé, tối qua là em cố tình đánh cô ta để cho cô ta chừa tật chứ em bị liệt dương bao giờ? Em phải lấy lại công bằng cho chị!”“Cậu tưởng nói vài câu thì bà nội sẽ hết đối xử tệ với chị sao?”“Không nói với bà nội được thì em đi tìm cô Duyên kia tính sổ.”“Lại tính đánh người ta nữa à? Cậu bình tỉnh lại một chút để chị nói cái này với cậu đã.”Nghe đến đây Gia Nguyên mới chịu bình tỉnh ngồi lại nghe cô nói chuyện.

Đợi một lúc cho không khí bớt căng thẳng, Giao Giao xích lại ngồi gần cậu, nói nhỏ:“Thật ra chị biết còn trẻ sung sức, đợi chờ lâu quá nên không chịu được nữa rồi.

Chị cũng biết thân phận của mình không có quyền áp đặt cậu như bao người vợ khác.


Thôi thì Thùy Duyên cũng đã danh chính ngôn thuận bước vào nhà này được bà chấp nhận rồi thì cậu cũng ở bên cô ta cho vừa lòng bà còn chị cũng được bớt khổ.

Chị cho cậu ở bên cô ta, chị tuyệt đối sẽ không ghen hay gì cả, chỉ cần cậu hứa với chị một chuyện, cậu có làm gì thì làm, cho cô ta sinh con cho cậu cũng được, nhưng câu phải bảo vệ cho chị đừng bị bà nội ức hiếp.”Gia Nguyên nghe xong liền tỏ ra tức giận không chút do dự mà lớn tiếng nạt cô:“Chị bị điên hả? Em còn tưởng chị nói cái gì hóa ra lại nói chuyện dở hơi này.

Em nói cho chị biết, đừng tưởng em không biết chị tính dùng cơ hội này mà tránh tiếp xúc với em, đùng đẩy trách nhiệm sinh con đàn cháu đống cho cô Thùy Duyên kia.

Em cho bị biết, con của em bao nhiêu đứa thì phải sinh từ bụng chị ra hết bấy nhiêu, đứa nào không phải chị sinh thì không phải con em!”Giao Giao cảm thấy bị chột dạ, cô vội thoái thác:“Cậu nghĩ chị thế nào vậy Gia Nguyên? Chị làm gì có ý đùng đẩy như vậy! Là do bà nội sắp đặt Thùy Duyên vào cho cậu, chị không muốn bà cậu nghĩ chị chèn ép cậu nên muốn cho cậu thoải mái thôi mà!”Nói đến đây, Gia Nguyên bỗng nhiên rưng rưng nước mắt:“Thật giả ngốc hay là mất não luôn rồi vậy? Nếu muốn em thoải mái thì chị sớm mở lòng cho em được phép sinh con cùng chị đi, chứ kêu em ngủ với cô ta làm gì? Em còn tưởng chị ghen khi biết chuyện em với cô ta, ai ngờ chị không ghen mà còn đẩy em qua cho cô ta.

Uổng công em còn sợ chị giận nên mua trang sức đắt tiền lấy lòng chị, ai mà ngờ còn người chị sắc đá, vốn dĩ không xem em là chồng cũng không xem em là con người muốn đẩy đâu thì đẩy, kêu thì đến đuổi thì đi! Em là đồ chơi cho phụ nữ mấy người chơi cùng à? Em là loại đàn ông thấp hèn vậy sao?”Thấy cậu xúc động, Giao Giao cũng trở nên bất lực, cô không nghĩ mình nói vậy mà đã làm tổn thương cậu tới vậy, vừa đưa tay định ôm cậu vỗ dành thì cậu đã đẩy cô ra rồi chạy vào nhà vệ sinh đóng cửa ở trong đó.

Lần đầu tiên thấy cảnh này, Giao Giao không biết phải làm sao, cô đi lại cửa nhà vệ sinh định xin lỗi thì cậu lại đập cửa hét lên:“Chị tránh ra đi! Chị không coi trọng tôi thì đừng nói chuyện với tôi! Từ này tôi không cần người phụ nữ nào nữa, để các người không nghĩ tôi thiếu phụ nữ sẽ chết rồi sẵn sàng đi ngoại tình.

Tôi không phải con bò, con chó tới lúc động dục là bất chấp mọi đối tượng đều có thể giao phối được! Tôi cũng không phải động vật để mấy người lấy giống.

Tôi có tự trọng riêng của tôi!”.