Lâm Tự Ngôn phong độ lịch thiệp trừ bỏ mấy năm trước tuổi đi học, có thể nói là đã duy trì được hơn 20 năm nhưng chính ngày hôm nay anh lại lần nữa phá vỡ, bỏ sự lịch thiệp này xuống.

"Mới mua mà anh đừng có xé......" Ôn Oanh có chút luyến tiếc bộ quần áo trên người này.

"Không có việc gì cả, cùng lắm thì lại mua một bộ mới." Lâm Tự Ngôn không hề nghe lời cô nói, vẫn như cũ làm việc của chính mình.

Ôn Oanh khẩn trương chỉ có thể thể nắm lất khăn trải giường, tùy ý anh muốn làm gì thì làm.

Hôn đã rồi rời môi ra, miệng cô có chút sưng đỏ, thật sự không còn cách nào tiếp tục hôn kịch liệt như vậy nữa, chỉ có thể quay đầu không cho anh hôn.

Lâm Tự Ngôn đành phải hôn những nơi khác.

Nhiệt độ trên người càng ngày càng cao, Lâm Tự Ngôn giống như cây đuốc đi đến nơi nào đốt lửa nơi đó, quần áo cô càng ngày càng ít nhưng cơ thể lại càng ngày càng nóng.

Khó khăn lắm mới cởi hết quần áo, Ôn Oanh đột nhiên cảm thấy bụng dưới có chút nóng.

Đúng vậy, trước khi đi Pháp hình như...... Cô có cố ý mang theo cái đó theo.

"Lâm Tự Ngôn, anh dừng lại trước, em nói với anh một chuyện." Ôn Oanh đẩy đầu Lâm Tự Ngôn đang ở trước ngực cô ra.

Lâm Tự Ngôn bởi vì bị đánh gãy hành động ăn dâu tây có chút không vui, nhưng anh vẫn ngẩng đầu lên, sắc mặt ửng hồng hỏi: "Làm sao vậy?"

"Anh đừng nóng giận......" Ôn Oanh có chút thật cẩn thận nói.

Lâm Tự Ngôn mày đẹp có chút nhăn lại, anh có một loại dự cảm không tốt.

Là người đã lăn lộn nhiều năm như vậy, không có chút tâm tư này coi như sống uổng phí, Lâm Tự Ngôn cảm thấy đôi khi trực giác quá tốt, cho nên hiện tại cũng chỉ có thể đi đến nhà vệ sinh tắm nước lạnh.

"Em khi nào thì tới? Anh sao lại không biết em còn mang theo băng vệ sinh theo vậy." Lâm Tự Ngôn tắm xong có chút buồn bực nằm trên giường nói.

"Trộm nhét vào đó." Ôn Oanh có chút xấu hổ trả lời.

Lâm Tự Ngôn có chút buồn bực nhìn trần nhà: "Em nên nói sớm a."

Ôn Oanh cũng có chút áy náy: "Ngượng ngùng quá."

Lâm Tự Ngôn nghiêng đầu nhìn Ôn Oanh trên mặt còn vẻ ửng đỏ, trong lòng lại bốc lửa hừng hực, anh lên giọng hỏi: " Ba ngày đầu không được, vậy hai ngày sao có thể chứ?"

Ôn Oanh mặt càng đỏ hơn: "Chính là anh......"


"Mặc kệ." Lâm Tự Ngôn đột nhiên kéo chăn lên đem mình và Ôn Oanh che giấu chặt chẽ dưới chăn, sau đó tiếng cười khanh khách của Ôn Oanh từ trong chăn truyền ra.

Chỉ chốc lát sau động tĩnh trong chăn dần dần chậm lại.

Ôn Oanh từ trong chăn lộ ra một cái đầu, mặt cô đỏ lừng, độ nóng có thể dùng để chiên trứng gà, Lâm Tự Ngôn còn ở trong chăn, Ôn Oanh có chút xấu hổ nói: "Anh nhẹ một chút......"

Đột nhiên phần bên trong đùi bị nhéo mạnh một cái, Ôn Oanh đau không nhịn được kêu ra tiếng.

Ôn Oanh chỉ cảm thấy âm thanh của mình có chút không theo khống chế, yếu ớt, mỏng manh, mềm mại phát ra ngoài, chỉ làm cho người bên trong chăn càng thêm kích động.

Ngón tay và môi lưỡi anh giống như ly rượu độc, từng chút từng chút ăn mòn lý trí của mình.

Tay Ôn Oanh nắm chặt chăn, cầm chặt để giải tỏa cảm xúc của chính mình.

Thật lâu sau Lâm Tự Ngôn rốt cuộc cũng đưa đầu ra, mặt anh có chút đỏ nhưng nhìn Ôn Oanh đang muốn khóc, không nhịn được cười ôm cô vào lòng: "Hầu hạ thoải mái không?"

Ôn Oanh nửa chết nửa sống nói: "Thoải mái."

Lâm Tự Ngôn ôn nhu hôn lên môi cô, tiếng cười trầm thấp truyền tới bên tai cô.

Buổi đêm kiều diễm xinh đẹp, không biết ai đã là người làm cho màn đêm trở nên mông lung ngượng ngùng như vậy.

Ngày hôm sau chân Ôn Oanh có chút nhũn ra, là Lâm Tự Ngôn đỡ cô đến nhà hàng.

"Anh còn chưa thật sự lên sân khấu, em đã mệt như vậy." Lâm Tự Ngôn có chút nghiền ngẫm nhìn Ôn Oanh, đối với dáng vẻ suy yếu của cô có chút khó hiểu.

Ôn Oanh trừng mắt liếc anh một cái, ngồi vào ghế ăn bữa sáng kiểu Pháp.

Không thể không nói cô thật sự rất nhớ bữa sáng truyền thống Trung Quốc, cháo gạo kê và màn thầu hoặc là một tô bún gạo, dù là gì cũng là mỹ vị.

Ôn Oanh cầm bánh mì Bat mới ra lò còn mềm mụp, có chút buồn chán cầm dao nĩa chọc chọc vào mặt trên của bánh.

Lâm Tự Ngôn uống cà phê, nhìn động tác của Ôn Oanh, không nhịn được bất đắc dĩ thở dài.

"Hôm nay chúng ta đi chỗ nào?" Ôn Oanh hỏi anh.

"Nhà thờ Đức Bà Paris hay là viện bảo tàng Louvre, em chọn đi." Lâm Tự Ngôn nói.


Kỳ thật kiến trúc không phải là điểm nổi bật thật sự của Paris, điểm đặc sắc thật sự sẽ giống như là Bắc Kinh Trung Quốc, không phải Cố Cung hay Di Hòa Viên mà là hồ lô ngào đường ở ngõ nhỏ hoặc là tứ hợp viện cổ kính, đây là điều mà phần lớn du khách không biết đến.

"Trước kia đã đến rồi, hôm nay đừng đi cái đó, chúng ta tùy ý đi dạo chơi." Ôn Oanh đề nghị nói, đi dạo tùy ý nói không chừng còn vui hơn đi tham quan những nơi nổi tiếng.

Lâm Tự Ngôn không nghĩ tới ý của Ôn Oanh giống với ý của mình như đúc, lập tức có chút kinh ngạc đặt ly cà phê xuống, cẩn thận đánh giá cô.

"Làm sao vậy?"

"Không có gì" Lâm Tự Ngôn lại thản nhiên uống hết ly cà phê, "Nghe theo em đi."

Hai người ngồi xe buýt ở Paris, tùy ý dạo chơi, bắt đầu lang thang không mục tiêu dạo chơi.

Đi dạo ở một thành phố, trải nghiệm những phong cảnh tình người ở thành phố, xác thật là thú vị hơn so với những kiến trúc tuân thủ theo nhiều tiêu chí.

Dọc theo đường đi có rất nhiều cặp đôi đi du lịch ngắm cảnh.

Hai người đi tới một cây cầu trên mặt sông, phía dưới ngầm là con sông, nước chảy róc rách. Ôn Oanh đề nghị nói: "Chúng ta chụp ảnh chung nào."

Lâm Tự Ngôn gật đầu.

Ôn Oanh lấy di động ra, tiếp theo chỉnh đến chế độ tự sướng, cô vẫy tay với Lâm Tự Ngôn: "Lại đây, chúng ta lấy cái cầu này làm bối cảnh."

Hai người thân mật dựa vào nhau, Ôn Oanh cười điềm mỹ, Lâm Tự Ngôn cười ôn nhu, hai người dùng phương thức chụp ảnh để đem thời gian này dừng lại trên bức ảnh.

"Ai? Là Lâm Tự Ngôn sao?" Có tiếng Trung Quốc đột nhiên truyền tới.

Ở quốc gia này nghe thấy tiếng Trung không phải chuyện gì hiếm lạ nhưng đối với Ôn Oanh và Lâm Tự Ngôn mà nói, có thể ở nơi tràn ngậo tiếng Pháp và tiếng Anh nghe thấy tiếng Trung một loại ngôn ngữ mà mình quen thuộc nhất, cảm thấy vô cùng thân thiết.

Nhưng cái thân thiết này không phải như thế này......

Là du học sinh Trung Quốc, fans của Lâm Tự Ngôn, các bạn ấy chạy nhanh như bay kích động vây quanh bên người Lâm Tự Ngôn, hưng phấn nói: "Anh tới nước Pháp chơi sao?"

Lâm Tự Ngôn gật gật đầu: "Cùng bạn gái tới."

Mọi người nhìn về người mỹ nữ bên cạnh Lâm Tự Ngôn, một cô gái mang mũ nhận ra cô đầu tiên: "Chị là Ôn Oanh!"


Lúc này các cô ấy lại ríu rít lên: "Chúng ta đã xem poster gameshow của hai người liền phát hiện có chút không đúng, không nghĩ tới quả nhiên là a ha ha......"

Ôn Oanh có chút kinh ngạc các cô ấy vậy mà không ghét cô.

"Ánh mắt thật tốt, tuấn nam mỹ nữ xứng đôi, nếu là Lâm Tự Ngôn tìm một nữ nghệ sĩ khá chúng em mới cảm thấy tiếc nuối." Một cô gái mang kính đen nói.

Bọn họ xin hai người ký tên, xin chụp ảnh chung, Lâm Tự Ngôn cười nói với bọn họ chụp ảnh nhưng đừng đăng lên mạng, bởi vì hai người bọn họ hiện tại còn chưa muốn công khai.

Các fan liên tục đồng ý, ước gì đem bức ảnh này giấu làm của riêng.

" Trailer phim của hai người khi nào ra, chờ không kịp rồi." Các fans hỏi.

" Chắc là sẽ nhanh thôi, lúc đó nhớ xem đó." Lâm Tự Ngôn cười nói.

Toàn bộ quá trình thần tượng đều tươi cười, thân thiết nhưng lại có chút xa cách, mấy fans vỗ vỗ bộ ng ực cam đoan nói nhất định sẽ theo dõi, một đám người cảm thấy mỹ mãn rời đi.

"Không nghĩ tới ra nước ngoài còn có thể gặp fans dễ thương như vậy." Ôn Oanh có chút cảm thán.

Lâm Tự Ngôn còn chưa kịp nói tiếp, có một fans đột nhiên xoay người lớn tiếng nói với Lâm Tự Ngôn: " Em có thể đăng hình chụp cùng với anh đăng lên không?"

Lâm Tự Ngôn gật gật đầu: "Có thể a."

Các fan vẫy tay rồi đi.

Ôn Oanh đang muốn nói với anh tốt nhất là không làm lộ mình đang ở đâu sẽ tốt hơn, kết quả đã bị Lâm Tự Ngôn kéo tới khu vực trung tâm, chỗ này có một người Pháp lớn tuổi vẽ chân dung.

"Em cũng vẽ một tấm đi." Lâm Tự Ngôn nói.

Chờ người phía trước vẽ chân dung xong rời đi, Lâm Tự Ngôn đem Ôn Oanh kéo đến ghế nhỏ, dùng tiếng Anh nói với ông lão râu tóc bạc phơ: " Draw for her."

Ông lão gật gật đầu, sau đó lấy ra một tấm giấy trắng ở trên đó bôi bôi vẽ vẽ.

Sau khi vẽ tranh chân dung xong, ông lão đem bức tranh đưa cho Lâm Tự Ngôn, Lâm Tự Ngôn cười đưa một tờ tiền cho ông lão.

"guy, much!" Lão nhân có chút kinh ngạc nói. ( quý khách, nhiều rồi!)

"not much." Lâm Tự Ngôn nói, lôi kéo Ôn Oanh đi xuống thuyền. ( không nhiều)

Ôn Oanh nhìn Lâm Tự Ngôn cầm bức chân dung, có chút bất mãn nói: " Tiền anh vừa trả đủ mua mấy bức tranh như vậy rồi."

Lâm Tự Ngôn quay đầu lại nhìn cô, trong đôi mắt chứa đầy ý cười: " Nhiều chỗ nào, ta còn cảm thấy ít nữa."

Dọc theo đường đi cũng gặp được vài người fans, trong đó còn có fans của Ôn Oanh, Ôn Oanh cảm thấy có chút kinh ngạc, sau khi chụp ảnh cùng fans vẫn như cũ kêu họ giữ kín giúp bọn họ.

Fans vỗ bộ ng ực nói bảo đảm.


Chuyến đi nước Pháp kết thúc, buổi tối cuối cùng ở nước Pháp, rốt cuộc Ôn Oanh cũng nhịn không được đối với Lâm Tự Ngôn hỏi: "Em ở đây uống nhiều loại champagne như vậy, anh cũng nên nói cho em biết phần ăn đặc biệt đó là cái gì?"

Lâm Tự Ngôn cười nói: "Em còn đoán không ra sao? Cái gì cũng có đôi, rượu, đồ ăn, bữa tối dưới ánh nến ở khách sạn có view đẹp."

Ôn Oanh không nói lời nào. Lâm Tự Ngôn đi đến trước mặt cô, ôn nhu chơi đùa một lọn tóc của cô, nhẹ nhàng hôn, chậm rãi nói: "Cái phần ăn này tên là theo nghĩa tiếng Trung có nghĩa là yêu em, cưới em ."

Ôn Oanh có chút kinh ngạc mở to hai mắt.

Lâm Tự Ngôn biết cô suy nghĩ cái gì, xoa xoa đầu cô: "Đương nhiên đây tuyệt đối không phải là cầu hôn chính thức, anh chỉ là cho em cảm nhận trước thành ý của anh để có thể chuẩn bị sẵn sàng."

"Chuẩn bị cái gì?"

"Chuẩn bị sống cả đời với anh."

Lâm Tự Ngôn ôn nhu nhìn cô, đột nhiên không báo trước nói ra một câu: "Ôn Oanh, em hiện tại có thể xem Weibo thử."

Ôn Oanh mở Weibo ra, lại thấy tin tức của chính mình không biết từ khi nào lại có nhiều tin tức như vậy.

Cô vội vàng xem hotsearch 24 giờ.

Lại thấy có một hotsearch của cô và Lâm Tự Ngôn, vô cùng thuận lợi nằm ở vị trí thứ nhất.

# Lâm Tự Ngôn Ôn Oanh hẹn hò ở Pháp #, Ôn Oanh vội vàng lướt xem bài đăng Weibo, thì ra là fans của họ đăng ảnh chụp, một tấm là fans Lâm Tự Ngôn đăng, nói ở Pháp nhìn thấy Lâm Tự Ngôn.

Hình chụp chung với Ôn Oanh cũng được fans đăng lên Weibo, hai bức ảnh nhìn như không liên quan đến nhau nhưng thực chất người nào hiểu rõ Paris điều biết, hai bức ảnh này chụp ở hai địa điểm không xa nhau, hơn nữa thời gian chụp ảnh không cách xa nhau, cùng một thời gian hai người đều ở Paris, lại ở gần nhau như vậy, có chút thông minh đều đoán được hai người cùng đi nước Pháp chơi.

Lâm Tự Ngôn ôm lấy eo cô: "Ôn Oanh, chúng ta công khai đi."

Ôn Oanh có chút lo lắng nói: "Nhưng Vương Đan Hiểu......"

"Chị ấy là sợ ảnh hưởng hình tượng của em, em vốn dĩ đã tạo thành kiến với khán giả lúc này sắp đến lúc tuyên truyền phim mấy tháng nữa phim chiếu, Ôn Oanh lúc đó sự nghiệp em lên một tầng cao mới mà anh có thể làm cho mọi người biết em không chỉ có sự nghiệp thăng tiến." Lâm Tự Ngôn ôm cô, vừa nhẹ nhàng vừa kiên định nói.

Ôn Oanh xoay người ôm lại anh, anh bị một cơ thể mềm mại ôm lấy, đột nhiên trong lòng đều mềm mại, hôn hôn đỉnh đầu cô: "Thiên thời địa lợi, chỉ thiếu em."

Ôn Oanh cười lên tiếng.

#Đường Mật

✔Đánh dấu nửa chặng đường 👏👏👏

Mình cũng có một lưu ý nho nhỏ: những đoạn đối thoại tiếng Anh mình không đảm bảo sẽ đúng chính xác bởi bản dịch bị lỗi font nên có nhiều từ bị lỗi mất mình chỉ có thể dựa theo ngữ cảnh để khôi phục cho cốt truyện trở nên hợp lí và phù hợp, xin mọi người thông cảm vì sự bất tiện này hiện tại mình cũng đang tìm cách để khắc phục nếu mình làm được thì sẽ thay đổi bản edit.

P/s: Mình sẽ nghỉ vài tuần để ôn thi, sau khi thi xong mình sẽ tập trung để hoàn truyện trong thời gian sớm nhất có thể nhé, mong mọi người hãy ủng hộ nhoa 🥰🥰🥰