Editor: -JL-
----------------------- (❁'◡'❁)
"Buổi tối khi em gái của cô trở về, nhớ kỹ cùng nó ra ngoài ăn một bữa cơm, đừng suốt ngày chỉ biết chạy lông nhông ở ngoài. Lớn rồi mà không hiểu chuyện, so với em gái cô một nửa nghe lời cũng không có!"
Bên tai tràn ngập âm thanh răn dạy giận dữ, Bạch Túc Túc không khỏi đưa tay xoa nhẹ cái đầu đau đớn, khẽ mở mắt, đập vào mắt cô chính là căn phòng lớn có màu hồng phấn công chúa, tiếp theo là người đàn ông trung niên đứng trước mặt cô với một bộ tây trang xanh đậm, vẻ mặt bất mãn, tựa hồ còn đang khiển trách, nhưng Bạch Túc Túc cái gì cũng nghe không lọt.
"Quách Hoa, Túc Túc cũng là vì ước mơ của mình, người trẻ tuổi mà, ông cũng không nên yêu cầu nghiêm khắc quá đối với nó." Bên cạnh là người phụ nữ trung niên với đôi mắt bồ nông đang đi theo an ủi vài câu.
Nghe vậy, Bạch Túc Túc còn đang dựa trên salon tay ôm máy tính, bỗng chốc trở nên cứng đờ. Nhìn đến cặp trung niên sắc mặt lúc đỏ lúc trắng, cô lại vô ý cúi đầu nhìn xuống bộ ngực có kích thước không thuộc về mình, cả người lập tức cứng ngắc ngay tại chỗ.
"Tôi nói với cô có nghe hay không hả?" Bạch Quốc Hoa cau mày, rõ ràng có chút không cao hứng.
Sửng sốt một lúc lâu, Bạch Túc Túc khẽ ho vài cái, có ý xin lỗi: "Buổi tối con còn một hoạt động, sợ là không đi được."
Bạch Túc Túc vừa dứt lời, Bạch Quốc Hoa nhìn dáng vẻ không nghe lời này của cô, tức giận hừ một tiếng, mặt mũi tràn đầy biểu tình thất vọng: "Được tùy cô tùy cô, về sau cô muốn thế nào thì thế đó."
Nói xong, người đàn ông liền nhan chân bước ra khỏi phòng, vẫn còn cực kỳ tức giận. Về người phụ nữ trung niên còn đang đứng tại chỗ, một mặt tận tình khuyên bảo: "Ba con chẳng qua là muốn tốt cho con thôi, con yên tâm, dì sẽ một mực ủng hộ ước mơ của con."
Nói xong, người đó cũng từ từ quay người rời khỏi phòng. Chỉ là tại lúc xoay người, trong phút chốc khóe miệng người kia nâng lên một nụ cười trào phúng.
Đợi khi cả phòng chỉ còn lại có mỗi mình mình, Bạch Túc Túc lập tức bật dậy đi đến trước gương, nhìn đến trong gương là một nữ sinh ngũ quan thanh lệ tinh tế, da thịt trắng nõn, cô đột nhiên đưa tay ôm kín mặt mình, có chút tuyệt vọng ngồi phịch trên chiếc giường mềm mại rộng lớn.
Tối hôm qua cô còn đang tăng ca xuyên đêm, không biết làm sao lại ngủ mất, ngủ dậy một giấc bỗng nhiên ở trong thân thể của người khác. Nếu đã như vậy rồi thì thôi, xem ra nhà này có rất nhiều tiền, dù sao ở thế giới kia, ba mẹ ly hôn cũng không ai quan tâm cô, thà rằng cứ ở đây ăn ăn uống uống làm bạch phú mỹ hưởng thụ thoải mái.
Nhưng hiện thực tàn khốc! Căn cứ theo ký ức ban đầu của nguyên chủ, cô... Hình như đã xuyên vào cuốn tiểu thuyết tổng giám đốc máu chó!
Nữ chính Tô Nhược vốn là một tiểu minh tinh tuyến 18 trong giới giải trí, trong một sự kiện bị người ta chuốc say, vô tình đi nhầm vào phòng khách sạn của nam chính Phó Sâm. Mà tên nam chính cũng vừa mới bị một nữ minh tinh hạ xuân dược, hai người cứ như vậy mà gạo nấu thành cơm.
Sau đó nam chính thấy nữ chính dáng vẻ thanh thuần liền nổi lên hứng thú, dứt khoát bao nuôi nữ chính. Nữ chính chấp nhận, dù sao lần đầu tiên cũng đã bị mất, còn không bằng dứt khoát lợi dụng điều này tranh thủ thật nhiều tài nguyên tốt. Với sự giúp đỡ của nam chính, nữ chính một đường bật hack lấy được rất nhiều tài nguyên, còn đoạt cả danh Ảnh hậu. Đến cuối cùng, nam chính lại chỉ xem nữ chính như bạn giường mà rời đi, hai người ngược thân ngược tâm, chia chia hợp hợp đến mấy lần mới có kết cục viên mãn.
Về phần cô?
Nguyên chủ trong sách có thân phận vô cùng quan trọng, chính là vị hôn thê của nam chính!
Nói quan trọng vậy thôi chứ thực tế, cô chưa ra sân nổi một tập đã được lĩnh ngay chức danh vị hôn thê của nam chính rồi. Bởi vì ông nội của nguyên chủ cùng ông nội của nam chính từng là chiến hữu, hai người đều có ý định sinh con gái sẽ kết thông gia, ai ngờ là cả hai đều sinh con trai. Việc này vốn định thôi nhưng may mà mỗi người đều có cháu trai và cháu gái. Rồi từ đó, thông gia từ bé chính thức bắt đầu.
Nguyên chủ rất ít đất diễn, giai đoạn đầu chỉ được nhắc đến qua lời của người khác, còn làm nữ chính ghen rất nhiều lần. Lần duy nhất ra sân lại là lúc cô cùng nữ chính bị đối thủ thương trường của nam chính bắt cóc, muốn uy hiếp nam chính. Tất nhiên là nam chính sẽ cứu nữ chính, còn cô thì chết.
Cái loại tiểu thuyết tổng tài bá đạo này 10 quyển thì hết 9 quyển cẩu huyết như vậy rồi, bất quá tác giả hành văn rất tốt, cộng thêm cô nữ phụ lại có cùng họ với cô, là họ Bạch. Cho nên cô càng thêm chú ý, ai mà biết cô lại xuyên thành một nữ phụ pháo hôi chết ngay sau khi mới xuất hiện một tập.
Bạch Túc Túc ôm lấy bộ ngực không phải của mình, tuyệt vọng nhìn lên trần nhà, không hiểu mình đã tạo nghiệp gì mà thảm đến như vậy. Đến lúc này điện thoại đột nhiên vang lên, cô tiện tay cầm lên nhìn một chút, phát hiện là người đại diện của nguyên chủ.
"Hoạt động tối nay có đi hay không?"
Nghe thấy âm thanh chuyền qua trong điện thoại, Bạch Túc Túc *hữu khí vô lực "Vâng" một tiếng.
*hữu khí vô lực: bất lực
Nghe vậy, người đầu bên kia điện thoại cũng nở nụ cười: "Vậy là tốt rồi, hiểu cách làm việc chung, chỉ là đi ăn một bữa cơm mà thôi, chị sẽ không để cho em bị ảnh hưởng."
Bạch Túc Túc lại hữu khí vô lực "Vâng" một tiếng, đầu bên kia điện thoại tò mò hỏi: "Em đang không thoải mái sao?"
"Có chút choáng đầu, nhưng cũng không sao, buổi tối chị cứ đến đón em là được." Cô vừa nói vừa xoa cái đầu đau nhức, thấy bên kia không nói gì nữa liền cúp điện thoại.
Trong nhà nguyên chủ mặc dù cũng có tiền, nhưng có vẻ ba cô ấy không thích hợp làm ăn, những năm gần đây công ty thua lỗ rất nhiều, nếu sánh với nhà nam chính căn bản là không cùng đẳng cấp. Trụ được tới bây giờ toàn bộ đều là nhờ kết giao của ông nội nguyên chủ chèo chống mà thôi. Nguyên chủ còn có một người mẹ kế, mẹ ruột thì mắc bệnh ung thư mà qua đời khi nguyên chủ mới 5 tuổi. Mẹ ruột mới mất được mấy tháng, ba liền mang về vợ kế cùng cô con gái. Sự tình thế nào trong lòng mọi người biết rõ nhưng đều không nói ra ngoài. Chỉ là Bạch Túc Túc có chút bất bình thay mẹ, mình mắc bệnh ung thư, chồng lại ở bên ngoài tìm tiểu tam, ngay cả con cũng đã có. Sợ là còn ước cho mẹ cô chết nhanh nhanh đi để có thể danh chính ngôn thuận rước tiểu tam về nhà.
Trong mắt ba nguyên chủ, con gái mẹ kế cái gì cũng tốt, thành tích cao, học ngành tài chính chuyên nghiệp. Mà nguyên chủ bởi vì yêu thích âm nhạc, cho nên tốt nghiệp học viện âm nhạc, cộng thêm có một giọng hát tốt, được sự ủng hộ của ông nội cô liền tiến vào giới giải trí. Mặc dù không lấy được tài nguyên gì đặc biệt tốt nhưng nhờ mối quan hệ của ông khá nội rộng rãi, một ít tài nguyên thì vẫn có thể. Bây giờ trong đám tân binh thế hệ trẻ, cô coi như có chút danh tiếng.
Tối đến cô em gái kia từ nước ngoài du học trở về, ba cô liền muốn đãi tiệc mời khách. Bất quá đến lúc đó khẳng định là Bạch Túc Túc sẽ không tránh khỏi bị quở trách. Trong mắt ba cô thì giới giải trí chính là con hát địa phương, còn cô lại không có tự trọng mà xuất đầu lộ diện.
Dù sao cũng sẽ bị chửi. Nhưng cô mới không muốn mình vừa xuất hiện đã bị người ta lôi ra mà mắng. Buổi tối còn có bữa tiệc, chính là đại thọ 60 tuổi của chủ tịch công ty âm nhạc. Đến lúc đó sẽ có rất nhiều boss lớn trong ngành đến, nghệ sĩ dưới tướng đều mong muốn được lộ diện, không biết sẽ có bao nhiêu loạn. Lấy tính cách của nguyên chủ chắc chắn sẽ không tham gia, nhưng cô đã nói như thế, nếu để mẹ kế xảo quyệt biết cô không làm, lúc đó nhất định sẽ đến trước mặt ba cô mà thêm mắm thêm muối.
Trong lòng đột nhiên có chút mệt mỏi, Bạch Túc Túc không muốn tranh giành tài sản gì của gia đình, có thuộc về cô cũng sẽ không để. Lại nói, điều quan trọng nhất vẫn là giải trừ hôn ước với nam chính. Nếu không thì sớm hay muộn cũng coi như xong, cô không muốn bị ngâm đất diễn trở thành pháo hôi mở đường cho nam nữ chính đâu.
Mang tâm tình nặng nề, Bạch Túc Túc ở trong phòng đợi đến sáu giờ chiều thẳng đến khi người đại diện - Chu tỷ gọi điện thoại, cô mới thay quần áo chuẩn bị ra ngoài. Bạch Túc Túc xuống lầu lúc ba cô đang ngồi trên ghế salon xem báo chí, mẹ kế thì ngồi kế bên lẩm bẩm gì đó. Lúc thấy Bạch Túc Túc đi xuống dưới, ba cô liền liếc xéo: "Còn có thể thống gì!"
Tốt xấu gì cũng gặp nhiều nhân vật lớn như vậy, Bạch Túc Túc khẳng định không thể ăn mặc quá đơn giản. Bất quá bồ độ cô đang mặc là bộ váy khoét rỗng xuyên thấu màu trắng dài đến đầu gối, lộ vai. Có hơi hở hang nhưng bình thường em gái kia mặc lúc xuyên lúc lộ cũng không thấy bị ba cô nói.
Con không có mẹ quả nhiên không người thương, Bạch Túc Túc giả bộ điềm nhiên như không có việc gì cùng mọi người lên tiếng chào hỏi sau đó liền đi ra ngoài. Ở ngoài đã đỗ sẵn một con xe Audi màu đen, Bạch Túc Túc trực tiếp mở cửa xe ngồi vào.
Nhìn Bạch Túc Túc một lượt từ trên xuống dưới, Chu tỷ một bên chuyển động tay lái, tò mò hỏi: "Làm sao em đột nhiên nghĩ thông suốt rồi?"
Đeo tai nghe nhạc lên, Bạch Túc Túc tựa người vào ghế, nhắm mắt trầm ngâm: "Hôm nay em gái em trở về, em không muốn nghe bọn họ lải nhải."
Tình huống của cô Chu tỷ đương nhiên biết rõ, nghe vậy liền gật đầu, vừa nhìn con đường phía trước vừa chân thành nói: "Bất quá em cũng phải nhìn xa một chút, đừng để bọn họ leo lên đầu ngồi."
"Nhất định là không thể nhường, em mặc dù coi như là dễ nói chuyện, nhưng cũng không tốt tính đến trình độ đó." Bạch Túc Túc khẽ hừ một tiếng, cô quyết định chuyện đầu tiên làm là phải dọn ra ngoài cái đã, bằng không thì mỗi ngày đều phải đối mặt với đám người đó cô sợ là sẽ buồn bực chết mất.
Thoáng nhìn ở khóe mắt thấy vẻ phẫn nộ ẩn giấu trên khuôn mặt nhỏ nhắn thanh lệ, trong mắt Chu tỷ lóe lên một tia khác lạ, cô luôn cảm giác ngày hôm nay Bạch Túc Túc có chút gì đó không giống, tựa hồ tính tình không còn nhu nhược như trước.
Không nói gì nữa, khi đến khách sạn, Chu tỷ dặn dò cô rất nhiều chuyện. Bạch Túc Túc vẫn biết uống rượu, nhớ có hôm cô đi uống với sếp, có ý định chuốc say cô nhưng cuối cùng lại bị cô hạ. Chỉ là không biết thân thể này của nguyên chủ có thể uống được rượu hay không.
Chưa từng vào giới giải trí, cũng chưa từng thấy cảnh tượng hoành tráng thế này, Bạch Túc Túc vẫn có chút sợ, trước khi đi vào cô còn hít thật sâu một hơi. Trong phòng có mấy bàn lớn đầy người, ngồi ở bàn chính nằm ở vị trí trung tâm toàn là nhân vật tai to mặt lớn, cũng có một số mỹ nam mỹ nữ mà cô không quen biết. Nhưng đa số đều là những ông già bụng bia, người nào cũng thì thầm cử chỉ cọ xát mập mờ, cho dù có bị mấy ông lão ấy ăn đậu hủ thì trên mặt cũng phải duy trì nụ cười.
Cảm giác áp lực trước mắt có hơi lớn, Bạch Túc Túc chỉ có thể làm như cái gì cũng không thấy, ngây ngốc bị Chu tỷ dẫn tới bàn ở giữa. Chu tỷ trực tiếp cầm lấy hai ly rượu từ tay người phục vụ, đưa một ly cho cô, một ly kính ông già đầu hói ngồi giữa: "Từ tổng, chúc ngài thân thể mạnh khỏe, càng sống càng trẻ."
Lão già bận âu phục ngồi ở giữa chính là chủ nhân của buổi thọ yến lần này. Thấy có người mời rượu, ông cũng chỉ cười tượng trưng nhấp một miếng. Chỉ là người đàn ông trung niên ngồi cùng bàn bỗng dưng thấy được Bạch Túc Túc, ánh mắt quét qua thân hình có lồi có lõm của cô một vòng, cuối cùng đột nhiên nói với Chu tỷ: "Đây là người dưới trướng cô sao? Không giới thiệu một chút?"
Dứt lời, những người khác cũng đều biết hắn coi trọng cô gái nhỏ này, trên mặt Chu tỷ lóe qua một tia chần chờ nhưng vẫn thuận thế lôi kéo Bạch Túc Túc giới thiệu: "Mới debut không lâu, bất quá cũng để chơi đùa mà thôi, cô ấy thế nhưng là thiên kim tiểu thư *danh phù kỳ thực"
*danh phù kỳ thực: danh xứng với thật, ý là hàng thật giá thật
Chu tỷ là đang nâng cho Bạch Túc Túc cái thân phận, cũng là để cho mấy người kia thu hồi tâm tư. Bất quá người đàn ông trung niên vẫn như cũ cười tủm tỉm nhìn chằm chằm Bạch Túc Túc: "Ô? Ra là thiên kim tiểu thư nha?"
"Phó tổng đến rồi!"
Lúc này, không biết là ai kêu lên một câu, Bạch Túc Túc cảm thấy những nữ minh tinh trong phòng đột nhiên kích động bắt đầu di chuyển, như sói nhìn thấy bầy cừu, chỉ thiếu mỗi hai con mắt không có phát sáng.
Bạch Túc Túc quay đầu nhìn lại, thấy một bóng người cao lớn mạnh mẽ rắn rỏi bước vào ngoài cửa. Người đàn ông rất cao, một thân tây trang màu đen càng thêm tôn lên dáng người cáo ráo của hắn. Tổng thể ngũ quan tinh tế không hề chênh lệch so với các nam minh tinh, chỉ là khí thế của người đàn ông quá mức mạnh mẽ, một đường đi tới quả thực không một nữ minh tinh nào dám lên bắt chuyện.
Bạch Túc Túc trừng mắt, như bị gặp ma, toàn thân đều cứng ngắc. Cô dám khẳng định, nguyên chủ hôm nay nhất định không tới tham gia cái yến tiệc này, bởi vì trong nguyên tác truyện chi tiết này căn bản không hề có!
"Từ đổng, *thọ tựa Nam Sơn."
*thọ tựa Nam Sơn: câu phúc "Phúc như Đông Hải, Thọ tựa Nam Sơn"ý muốn nói mong muốn ông bà, cha mẹ sống lâu bên con cháu, gia đình.
Nam nhân trực tiếp tiến lại bàn trung tâm, Từ đổng cũng rất nhiệt tình đứng dậy bắt tay hắn, cười nói: "Không nghĩ tới Phó tổng cũng đến, ngày hôm nay nhất định phải nhiều uống vài ly."
"Tất nhiên rồi." Trên mặt người đàn ông mang theo nụ cười nhạt, thuận thế ngồi ở bên cạnh, Từ đổng ngồi kế lập tức cùng hắn cạn một ly.
Bạch Túc Túc đứng một bên vụиɠ ŧяộʍ ngắm nhìn người đàn ông kia, càng nhìn càng tuyệt vọng. Trong trí nhớ, nguyên chủ đã từng gặp nam chính vào mấy năm trước, nhưng đó là lúc cùng ông nội của cô đi thăm hỏi ông nội của nam chính mới gặp. Mặc dù hiện tại hắn thành thục không ít, nhưng cô vẫn có thể nhận ra được.
"Chính là chính là, nghe nói Phó tổng tửu lượng rất tốt, ngày hôm nay nhất định phải không say không về." Một tên mập ngồi cùng bàn cũng phụ họa.
Nam chính quả là nam chính, sản nghiệp dưới tướng người ta trải rộng khắp giới, cho nên cũng sẽ có giới giải trí, những người này khẳng định là muốn tiến tới tạo mối quan hệ. Bạch Túc Túc vẫn làm ngơ coi như cái gì cũng không thấy, điệu bộ đang muốn rời đi có thể đã khiến người đàn ông đang ngồi chú ý đến cô, cứ như vậy mà nhìn thẳng lại.
Bốn mắt nhìn nhau, người Bạch Túc Túc liền cứng ngắc, không biết đối phương có còn nhớ cô hay không?
Đều là nhân tinh cả, thấy Phó Sâm cứ nhìn chằm chằm Bạch Túc Túc, Từ đổng lập tức vẫy tay với cô: "Đó... Tiểu cô nương mau ngồi xuống."
Bạch Túc Túc: "..."
Toàn bàn chỉ còn lại mỗi vị trí bên cạnh nam chính. Bạch Túc Túc nhớ trong sách có nói qua, nam chính không thích có phụ nữ nào ngồi bên cạnh hắn ngoài nữ chính, bằng không thì chắc chắn sẽ khiến cho hắn trở nên không vui.
Trước ánh mắt nhiều người như vậy, Bạch Túc Túc nhìn vị trí đó đột nhiên có chút tuyệt vọng, vừa mới lên sóng đã bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ như vậy, có thể cho cô một con đường sống không hả?
"Cô..." Phó Sâm như có điều suy nghĩ nhìn cô, vẻ mặt thâm thúy không rõ ý vị.
Thấy thế, Chu tỷ lập tức tiến lên tò mò hòi: "Em quen biết Phó tổng?"
Bạch Túc Túc không dám đi sang ngồi, cô vẫn là tiếc cái mạng, nghe Chu tỷ nói cũng liếc về phía người đàn ông, không xác định nói: "Chúng ta giống như... hẳn là có quen biết đi..."
Dứt lời, người đàn ông đang ngồi bất động như núi chỉ nhàn nhạt nhìn cô một cái, ánh mắt thâm thúy: "Cô cảm thấy thế nào?"
x x x x x x x x x x
Editor -JL- : Cầu góp ý (✿◡‿◡) - Mong ủng hộ (✿◡‿◡) - Theo dõi tớ để tiếp thêm động lực nhé, cảm ơn các cậu (✿◡‿◡)
Váy khoét rỗng xuyên thấu:
Ngày bắt đầu: 15/09/2006
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.