Sau khi chịu đựng sự sỉ nhục to lớn vào buổi tối ngày hôm đó, Thẩm Vãn Tình thấy mình nhất định phải học được ngự kiếm phi hành.
Vốn là định tìm Kỷ Phi Thần học tập, nhưng hiện giờ vợ chồng son nhà người ta một người bị thương một người đau lòng cho người bị thương, hai người tình nùng mật ý cả ngày dính chặt vào nhau chơi trò mớm thuốc play, cô rất là ngại đi phá đám bọn họ.

Vì thế cô đành to gan lớn mật đi quấy rầy Tạ Vô Diễn.
Chiến thuật quấy rầy rất hữu dụng.

Buổi tối ngày hôm sau Tạ Vô Diễn đã không kiên nhẫn xách cổ áo cô như xách gà vào trong viện, bắt đầu dạy học.
Thẩm Vãn Tình vô cùng ham học, ánh mắt tràn đầy khao khát học tập.
Sau đó thầy Tạ dạy cô như sau:
Đầu tiên nàng lấy một thanh kiếm, sau đó nàng đứng lên đó.
Cuối cùng là có thể bay được rồi.
Thẩm Vãn Tình: "..." Học sinh dốt cạn lời.
Nhưng năng lực học tập của Thẩm Vãn Tình rất mạnh cho nên tốc độ tu luyện của cô nhanh hơn người bình thường một chút.

Dưới thái độ không kiên nhẫn của Tạ Vô Diễn và cách thức dạy học không chuyên nghiệp kiểu nói tiếng người mà nghe không hiểu kia của hắn, cô cũng dần dần lĩnh hội được thuật phi kiếm.

Hơn nữa trong ngày hôm đó cô đã thành công đứng được trên thân kiếm.
Nhưng bởi vì chỉ bay được cao bằng một cái ghế nên cô đã bị Tạ Vô Diễn cười nhạo một cách vô tình.
Thế nên lòng tự trọng của Thẩm Vãn Tình đã bị tổn thương, cô từ bỏ việc học tập, lại bắt đầu làm cá mặn.
Dưỡng bệnh, làm cá mặn chính là hai hoạt động mà Thẩm Vãn Tình thích nhất.
Tuy rằng lần này người bị trọng thương là Phong Dao Tình, vết thương của cô cũng đã khỏi hơn phân nửa nhưng điều này cũng không ảnh hưởng đến việc cô mượn cớ giả bệnh, vừa nằm trên giường một cái là nằm luôn mấy ngày.
Đơn giản chỉ bởi vì cô chỉ cần nằm trên giường giả bộ đau đớn một lúc là có thể hưởng thụ niềm vui của cuộc sống cơm bưng nước rót phục vụ tận giường, còn có thể ăn hôi thêm một đống độ hảo cảm của nam nữ chính.
Đương nhiên nếu vị nhân sĩ họ Tạ nào đó không nhân lúc cô giả bệnh mà ép cô uống một bát thuốc siêu to khổng lồ đắng lè lại còn không cho cô ăn mứt quả thì khoảng thời gian kia nhất định cô đã sống rất hạnh phúc.
Trong khoảng thời gian này Từ Tử Ân và Giang Thục Quân cũng đang vô cùng mặn nồng.

Vì thế một đêm nào đó, hắn ta vô cùng trịnh trọng mà đi vào phòng của Thẩm Vãn Tình, nghiêm túc nhìn cô sau đó nói: "Xin lỗi, Thẩm cô nương, ta biết những lời ta nói sau đây có thể khiến cô đau lòng..."
Thẩm Vãn Tình tìm một cái đệm mềm dựa vào, vô cùng có kiên nhẫn mà nghe hắn nói nhảm.
"Ta...! ta đã có người trong lòng, thế nên ta không có cách nào thực hiện lời hứa trong bài thơ khi đó với Thẩm cô nương." Nói đến đây, Từ Tử Ân còn lại vội vàng bổ sung thêm: "Nhưng điều này không có nghĩa là cô không tốt, vì vậy xin Thẩm cô nương đừng đau lòng."
Thẩm Vãn Tình nói: "Ta rất vui mừng."
Đây là nói thật.

Nhưng Từ Tử Ân cảm thấy nhất định là cô đang cố tỏ ra vui vẻ.
Vì thế hai người bắt đầu tranh luận vấn đề rốt cuộc cô có đang miễn cưỡng tỏ ra vui vẻ hay không, tranh luận đến mức thiếu chút nữa thì giật tóc uýnh lộn nhau luôn.
Đám người làm thơ sáng tác văn ai cũng nghĩ nhiều như vậy sao!!
Hai người cãi nhau một lúc lâu, mãi cho đến khi Tạ Vô Diễn - người đang đi dạo thì vừa lúc đi đến chỗ phòng của Thẩm Vãn Tình - bước vào, lạnh mặt xách Từ Tử Ân ném ra ngoài.

Lại nói tiếp, trước khi Hà phương sĩ chết không hề tiết lộ bất cứ điều gì liên quan đến thái thú phu nhân, vì vậy hôm đó Kỷ Phi Thần vốn định sắp xếp ổn thỏa cho Phong Dao Tình sau đó tiếp tục đi tìm hồn phách của thái thú phu nhân.
Nhưng vừa mới vừa trở lại phủ thái thú thì phát hiện trong phủ xảy ra chuyện.
Nghe hạ nhân nói, sau khi mấy người bọn họ đi rồi thì thái thú phu nhân lại tự nhiên phát điên.

Tuy rằng không có sự thao túng của Hà phương sĩ, cũng không có mấy thứ yêu thuật kỳ lạ đó nhưng bà ta cũng khua khoắng lung tung ngộ thương những người này.
Trong lúc luống cuống tay chân, có người nhất thời thất thủ đâm vào trái tim của bà ta, vì vậy cho dù giờ tìm được hồn phách thì cũng không còn cách nào đặt nó vào trong cơ thể này nữa.
Thái thú sau khi nghe xong đám người Kỷ Phi Thần trình bày sự việc thì không nói không rằng, chỉ phân phó đám người hầu chăm sóc thật tốt các tiên nhân, sau đó nắm chặt nắm tay đi vào trong thư phòng.
Không biết có phải ảo giác hay không, Thẩm Vãn Tình cảm thấy hình như thái thú thật sự đau lòng.

Nhưng mấy ngày trước lúc thái thú phu nhân xảy ra chuyện, ông ta lại không có vẻ đau lòng như vậy.
Thẩm Vãn Tình thấy hơi kỳ quái, có cảm thấy chuyện này hình như còn có ẩn tình gì đó.

Nhưng cô không có hứng thú điều tra chuyện này, vì vậy cũng không nghĩ thêm.
Mãi cho đến một đêm không ngủ được, thấy mình không thể nằm lì ở đây lãng phí cuộc đời, cô bèn ra cửa chuẩn bị lôi Tạ Vô Diễn đi học thuật ngự kiếm.
Nhưng người mới học được một chút gì đó mới mẻ thường rất dễ kiêu ngạo.
Lúc Thẩm Vãn Tình dùng chưa đến nửa canh giờ đã có thể bay cao bằng ngọn cây, cô đã bắt đầu kiêu ngạo.

Vì thế cô coi ngự kiếm phi hành biến thành tàu lượn siêu tốc, thậm chí còn rất tự tin lao đi giữa hai hàng cây, sau đó thì không ngoài dự đoán mà trượt chân ngã xuống.
Thiếu nữ Thẩm Vãn Tình vừa trượt chân vô cùng quyết đoán niệm cho mình một đống thuật phòng ngự, sau đó ôm đầu thành thật chờ mình rơi xuống.
Kết quả lúc cơ thể chỉ còn cách mặt đất mấy mét thì eo bị người ta ôm lấy, sau đó cả người cô nhẹ bẫng, rất ổn định mà nằm gọn trong lòng Tạ Vô Diễn.
Bầu không khí lúc này rất là vi diệu.
Ánh trăng bàng bạc dịu dàng, gió khe khẽ trượt qua tán lá, thổi bay mái tóc dài của cô.

Hắn đối mặt với cô, mọi thanh âm đều im lặng, giống như giữa hai người chỉ còn có đối phương.
Nhưng tất cả đều bị phá hủy khi Tạ Vô Diễn mở miệng.
Hắn đến dịu dàng một giây cũng không có dư mà bố thí cho cô, ngược lại lại hỏi một cách vô cùng trào phúng: "Chơi vui không?"
Thẩm Vãn Tình: "..." Hiểu rồi.

Đây là nguyên nhân mà anh chỉ được làm phản diện thôi đấy.
Cô thấy hơi xấu hổ.

Giống như một học sinh dốt vừa thi được 59 điểm cầm bài thi đi khoe khắp nơi, kết quả gió vừa thổi một cái bài thi đã dính cái bẹp trên mặt học sinh giỏi vừa thi được 150 điểm.
Thẩm Vãn Tình quyết định nói sang chuyện khác: "Thật là lợi hại, huynh bay mà không cần giẫm lên kiếm hả?"
Tạ Vô Diễn: "Ừ."
...!Đúng là tự rước lấy nhục.

Nhưng Thẩm Vãn Tình phát hiện Tạ Vô Diễn cũng không hạ thấp độ cao.
Hắn triệu thanh kiếm vô hình của mình về, sau đó đỡ cánh tay Thẩm Vãn Tình, để cô đứng vững, sau đó đứng ở phía sau cô.
Thanh kiếm dần dần bay lên cao, cao đến mức dường như duỗi tay là có thể chạm đến mây.
Từ góc độ này quan sát cảnh vật bên dưới, hết thảy đều trở nên nhỏ bé.

Dù đang là ban đêm, đường phố Dung thành vẫn còn sót lại vài ánh đèn le lói.
Những lần trước khi đứng ở nơi cao như vậy hơn phân nửa là bị xách mang đi, hơn nữa Thẩm Vãn Tình không quen thuộc với thế giới này, cô sợ đến mức nhắm chặt mắt lại không dám nhìn một cái gì hết.

Vì vậy đây là lần đầu tiên cô được bình tĩnh mà nhìn cảnh vật từ góc độ này.
Tạ Vô Diễn buông lỏng bàn tay đang giữ Thẩm Vãn Tình, có lẽ cảm thấy đứng hơi mệt nên hắn lười biếng ngồi xuống, tay gác trên đầu gối, chán nản điều khiển thanh kiếm bay đi.
Thanh kiếm bay rất vững, tốc độ cũng không nhanh lắm, linh khí xung quanh nhẹ nhàng chuyển động giống như đang tạo ra một vòng bảo vệ an toàn không làm cho người trên kiếm kinh hồn táng đảm vì cao độ này vậy.
Giác quan của người tu tiên nhạy bén hơn nhiều so với người bình thường.

Thẩm Vãn Tình phát hiện nếu cô ngưng thần rồi điều động linh lực xung quanh mình thì có thể nhìn thấy những thứ ở nơi xa một cách rất rõ ràng.
Thẩm Vãn Tình rất tự hào mà khoe với Tạ Vô Diễn phát hiện này.
Tạ Vô Diễn liếc nàng một cái, không mấy hứng thú.
Hắn cũng không hiểu cái này thì có gì thú vị.
Tất cả náo nhiệt phồn hoa đều là những thứ hư vô mờ mịt nhất.

Cảnh tượng như vậy đối với hắn mà nói chẳng có gì đặc sắc.

Những đêm như vậy, hắn đã trải qua hơn trăm năm.
Nhưng hình như Thẩm Vãn Tình không nhận ra cảm xúc của Tạ Vô Diễn.

Cô phấn khởi mà thuyết minh: "Huynh xem xem, cái ngõ nhỏ bên trái phía trên kia kìa có một một tên say rượu nôn vào cái bát của tên ăn mày! Tên ăn mày kia tức giận đấm hắn hắn một trận!"
"Trước cửa Mãn Nguyệt Lâu có người đang cãi nhau, một người đàn ông ôm tay ôm hai cô nương xinh đẹp, vừa ra đến cửa đã thấy vợ mình đang chống nạnh đứng ở cửa!" Thẩm Vãn Tình thích nhất mấy cảnh như thế này: "Véo tai! Túm tóc! Cào lên mặt!"
Tạ Vô Diễn nhìn về hướng mà cô vừa chỉ.
Tên đàn ông cao lớn kia bị vợ của mình véo tai, vừa luôn miệng xin tha vừa đi về hướng nhà của mình.
Vốn là một chuyện rất nhàm chán nhưng tại sao nghe nàng kể lại thú vị như vậy chứ?
"Oa ta thấy một tên trộm đang mở cửa sổ." Thẩm Vãn Tình tập trung tinh thần quan sát một lúc, sau đó thất vọng thở dài: "Cạn lời, cái lầu cao có như vậy mà cũng ngã được? Có tí năng lực này thôi thì đừng đi làm ăn trộm làm gì, mất mặt quá."
Nếu đổi sang một người khác làm như vậy, Tạ Vô Diễn lúc này hẳn là cảm thấy ồn ào mới phải, sau đó hắn sẽ không kiên nhẫn mà làm cho tên đó ngậm miệng lại.

Nhưng không biết tại sao khi nghe Thẩm Vãn Tình lải nhải hắn lại vô cùng kiên nhẫn.


Hắn còn đột nhiên cảm thấy hình như những đêm đen vô vị của mấy trăm năm qua đột nhiên cũng không vô vị đến vậy.
Thẩm Vãn Tình rất nhanh đã phát hiện ra chuyện thú vị khác.

Cô vỗ vỗ Tạ Vô Diễn, chỉ tay về một hướng: "Ta đúng là có hoả nhãn kim tinh, vừa nhìn đã thấy có hai người lén lút trốn sau núi giả trong hoa viên nhỏ của phủ thái thú!"
Tạ Vô Diễn nhìn về phía hướng đó.
Là một nha hoàn và một gã sai vặt.
Hai người kéo nhau lén lút đi ra đằng sau hòn giả sơn, cảnh giác nhìn bốn phương tám hướng rồi bắt đầu rúc vào nhau.
Tạ Vô Diễn nhíu mày, cảm thấy sai sai, hắn liếc nhìn Thẩm Vãn Tình bên cạnh.
Thẩm Vãn Tình xem vô cùng nghiêm túc, không hề phát giác ra điều gì khác thường.
Nha hoàn và gã sai vặt bắt đầu cọ cọ vào tai nhau.
Nha hoàn và gã sai vặt bắt đầu dựa sát vào nhau.
Nha hoàn và gã sai vặt bắt đầu cởi quần áo...
"..."
Tạ Vô Diễn ho khụ một tiếng, cơ hồ ngay lúc đó điều khiển phi kiếm nhanh chóng giáng xuống.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.

Cưa Đổ Bà Xã Hắc Đạo
2.

Bên Em Tháng Đổi Năm Dời
3.

Đừng Động Vào Kịch Bản Của Tôi
4.

Trọng Sinh Chi Cưu Triền
=====================================
Cảm giác mất trọng lực mãnh liệt làm Thẩm Vãn Tình không kịp nghĩ nhiều, cô luống cuống ổn định trọng tâm, cắn răng hô: "Tạ Vô Diễn! Huynh làm gì đó?"
Vừa nói xong một câu kiếm đã đáp xuống đất.
Tạ Vô Diễn đứng lên, phất phát quần áo, thản nhiên nói: "Ta mệt rồi."
Thẩm Vãn Tình bị sặc.
Cũng đúng, đại lão mệt nhọc rồi nên phải hạ cánh, cũng đâu còn cách nào khác.
Nhưng cô chưa thấy rõ nha hoàn và tên sai vặt kia đang làm gì, lòng hiếu kỳ dâng lên thôi thúc cô đi đến hoa viên tìm hiểu đến cùng.

Vì thế cô chuẩn bị đánh bài chuồn: "Vậy huynh đi ngủ trước đi, ta đi dạo..."
Nhưng cô chỉ vừa mới bước được vài bước đã bị Tạ Vô Diễn túm về.
Thẩm Vãn Tình ăn vạ không chịu đồng ý, bị Tạ Vô Diễn kéo về trước như một bao cát: "Làm gì đấy! Huynh buồn ngủ chứ ta có buồn ngủ đâu!"
Tạ Vô Diễn dừng bước, lạnh nhạt liếc cô một cái.


Thẩm Vãn Tình chịu thua: "...!Được rồi ta cũng mệt."
Nhưng chưa đi được mấy bước thì đột nhiên thấy một ma ma lén lút chạy từ phòng ra, tay còn cầm một cái xẻng, hình như đang chôn cái gì đó ở hậu viện.

Tuy rằng khoảng cách hơi xa nhưng vẫn có thể nhìn ra hình như ma ma đang chôn một bộ quần áo màu vàng nhạt.
Tại sao đêm hôm khuya khoắt lại đi chôn quần áo?
Thẩm Vãn Tình lập tức nhớ ra lúc vừa mới vào phủ thái thú, thái thú đã từng nói mấy tháng trước thái thú phu nhân bảo rằng bà ta nhìn thấy trước cửa sổ có một bóng người mặc quần áo màu vàng nhạt.

Chẳng qua khi đó mọi người đều nghĩ rằng chuyện này liên quan đến việc Hà phương sĩ hạ thuật di hồn lên người thái thú phu nhân cho nên cũng không truy cứu.

Xem ra có lẽ chuyện này không phải do Hà phương sĩ làm.
Thẩm Vãn Tình cảm thấy người kia hơi quen mắt.

Nghĩ kỹ lại mới nhớ ra.

Bà ta chính là ma ma hầu hạ bên cạnh thái thú.
*
Thứ cản trở việc Thẩm Vãn Tình giả vờ bị ốm không phải là lương tâm của cô mà là do Kỷ Phi Thần đã thay thang thuốc mới.

Hình như do hắn thấy bệnh của cô mãi không khá lên nên lại bỏ thêm vào đó mấy vị thuốc, thế nên bát thuốc càng ngày càng đắng.
Không chỉ có thế, đại thiện nhân Tạ Vô Diễn còn rất tận chức tận trách mà giám sát cô uống cạn thuốc, bóp chết kế hoạch lén đổ thuốc đi của cô từ trong trứng nước.
Sau khi uống xong một bát thuốc, Thẩm Vãn Tình không chịu nổi nữa, ngay trưa hôm đó bèn tuyên bố cô đã khỏi bệnh.
Sau khi khỏi bệnh, nhiệm vụ đầu tiên của cô là bị Kỷ Phi Thần phái đến Mãn Nguyệt Lâu báo cho lâu chủ lần mọi việc từ đầu đến cuối, nhân tiện đòi lại khế ước bán mình của Giang Thục Quân.
Nhiệm vụ này rất đơn giản.

Thẩm Vãn Tình vừa đi vào Mãn Nguyệt Lâu đã bắt đầu lấy việc công làm việc tư nhìn tiểu quan khiêu vũ một lúc.

Sau khi thu hoạch được một đống ánh mắt quyến rũ của vô số nam nhân yêu nghiệt, cô mới cảm thấy nội tâm bị Tạ Vô Diễn tàn phá đến mức không còn chỗ nào lành lặn của mình bắt đầu lành lại.
Sắc đẹp làm cho người ta mê muội.
Thẩm Vãn Tình nghĩ dù sao cô cũng tới đây một mình, làm gì có ai biết đâu, bèn thản nhiên như ruồi chọn cho mình một gian nhã tọa, còn gọi mấy phần điểm tâm, bắt đầu vui sướng xem mấy tiểu quan kia biểu diễn thêm vài tiết mục.
Ngày thường người đến Mãn Nguyệt Lâu ngắm tiểu quan hơn phân nửa đều là mấy kẻ có tiền nhưng nhàn rỗi, hoặc là mấy phụ nhân trung niên.

Đám tiểu quan này ít khi gặp được một cô nương trẻ tuổi xinh đẹp như vậy nên càng cố gắng hết mình để biểu diễn, ai cũng ra sức dùng ngón cái sờ khóe miệng như muốn câu dẫn cô vậy.
Thẩm Vãn Tình vô cùng vui sướng.
Cầm sư kia là style lạnh lùng, đẹp trai quá.
Tiểu quan đang hát kia là style dính người như chó con, đẹp trai quá.
Người khiêu vũ kia là style quyến rũ tà mị, đẹp trai quá.
Còn có cái người style đại ma vương cách đó không xa đang đến gần chỗ mình kia nữa, đẹp trai quá...
...!Từ từ...
Đại ma vương????.