Thẩm Vãn Tình bị người ta lay tỉnh.

Cô ngáp một cái, vừa ngẩng đầu đã phát hiện ánh mắt sáng quắc của mọi người xung quanh đang bắn chíu chíu vào mình, nhất là đám cô nương ban nãy còn đang múa trên ở trên đài, bọn họ ai nấy trợn trừng mắt, hung tợn nhìn cô như là cô vừa ăn trộm đồ của nhà mấy nàng ta vậy.
Thẩm Vãn Tình:...
Chuyện gì thế? Thì ra ngủ gật ở thanh lâu là chuyện nghiêm trọng như vậy sao?
"Nha đầu này, sao lại ngốc nghếch thế!" Cuối cùng, ma ma cười cười bước lên dắt tay Thẩm Vãn Tình, dẫn cô đi về phía trước: "Vị quan nhân kia chính là người đã ra giá cao chỉ điểm cô đến hầu hạ, đây là phúc lớn đấy, sao cô còn ngồi ngơ ngẩn ở đây?"
Thẩm Vãn Tình hiểu rồi.

Chắc là Tạ Vô Diễn đã tới.
"A, ở đằng kia kìa, mau đi đi." Sau khi dẫn người tới, ma ma đẩy nhẹ vai Thẩm Vãn Tình một cái.
Cô ngẩng đầu, không hề nhìn thấy bóng dáng Tạ Vô Diễn đâu mà chỉ nhìn thấy một tên choai choai quần áo xộc xệch, hắn cố tình kéo lỏng vạt áo, bắt chước dáng vẻ của một tiểu thiếu gia phong lưu ngang ngược, cả người tản ra vẻ: "Ta rất giàu có".
Hơn nữa vị tiểu thiếu gia phong lưu ngang ngược này còn đang nửa nằm nửa ngồi trên trường kỷ, tay cầm chén rượu, tự cho là rất đẹp trai mà nhướng mày, cố ý trầm giọng nói: "Nữ nhân, mau đến chỗ ta đi."
Giọng điệu quần què gì thế này?
...!Thẩm Vãn Tình thấy hình như cô đang nằm mơ.
Cô hít sâu một hơi, ôm quyền cúi mình vái chào: "Xin lỗi đã làm phiền." sau đó quay người ngồi về chỗ ban nãy của mình, để lại vị thiếu gia phong lưu này và ma ma hai mặt nhìn nhau.
Lần đầu tiên trong sự nghiệp mấy mươi năm ma ma gặp phải tình huống khó xử cấp bậc level max như vậy, bà ta liên tục xin lỗi, sau đó quay lại bên cạnh Thẩm Vãn Tình, lôi cô đến trước mặt vị thiếu gia kia: "Nha đầu này, cô thật to gan, quan nhân để mắt đến cô là phúc phận của cô, nhanh tay nhanh chân lên."
Thẩm Vãn Tình sống chết bám chặt lấy cái bàn không buông tay, cố gắng giằng co: "Hay ma ma bảo hắn chọn lại đi? Tiêu tiền phải tiêu cẩn thận, không thể nhất thời xúc động mà tiêu xài hoang phí được."
"600 lượng."
Vị thiếu gia bá đạo kia đập thêm tiền, nhân tiện liếc mắt, nói: "Nữ nhân, bây giờ nàng đã vừa lòng chưa?"
Thẩm Vãn Tình da đầu tê dại, hơn nữa cơ thể sinh ra phản ứng mãnh liệt với hai chữ "nữ nhân" này.
Đây rốt cuộc là nam chính thiếu gia ngang ngược trong quyển tiểu thuyết nào xuyên vào đây thế?
Cô phát hiện Hà phương sĩ không biết đã tới nơi này từ lúc nào, nhưng hiển nhiên không thể trông cậy gì vào hắn được rồi.

Bây giờ hắn đang cầm hạt dưa ngồi cạnh một đám cô nương, vừa cắn tách tách vừa xem kịch hay.
Thẩm Vãn Tình tâm như tro tàn, thương lượng với hắn: "Ngài không muốn xem xét lại chút sao?"
"700 lượng." Tiểu thiếu gia ngang ngược ra vẻ hắn không thiếu tiền, tay lắc lắc chén rượu, chậm rãi nói: "Một vừa hai phải thôi, chiêu lạt mềm buộc chặt này dùng một lần là đủ rồi."
Lạt mềm buộc chặt con mẹ nhà anh.
...!Mạch não của mấy tên có tiền đều bất thường như vậy à?

Đúng lúc này, những tiếng ồn ào chợt truyền đến từ cửa lớn cùng với tiếng của nữ tử thở nhẹ vì ngạc nhiên.

Hà phương sĩ nhìn thoáng qua lập tức bỏ hạt dưa trong tay xuống, đi về hướng đó.
Thẩm Vãn Tình vừa nhìn qua đã muốn rơi nước mắt.
Là hắn! Tạ Vô Diễn!
Tạ Vô Diễn thân mang ánh sáng chính đạo!
Trước mặt cô, Tạ Vô Diễn mặt mày cau có thân mang ánh sáng chính đạo chói lòa kia dần dần bước đến.

Trang phục của hắn hôm nay không giống với ngày thường, tất cả đều làm từ tơ vàng chỉ bạc, trên áo gấm thêu rất nhiều hoa văn.
Diễn kịch cũng phải diễn cho chuyên nghiệp, vì vậy mới sáng sớm Kỷ Phi Thần và Phong Dao Tình đã đi mua đồ mới cho Tạ Vô Diễn, dựa theo style "thiếu gia hoa hòe ngợp trong vàng son" cẩn thận chọn ra một bộ đồ vừa tục khí vừa khoa trương.
Nếu người khác mặc bộ quần áo này chắc chắn nhìn vào sẽ thấy vô cùng quê mùa, giống như nhà giàu mới nổi muốn khoe của cho thiên hạ thấy, nhưng Tạ Vô Diễn mặc vào lại có cảm giác vô cùng cao quý sang trọng.

Dù vậy cô vẫn có thể nhìn ra Tạ Vô Diễn vô cùng bất mãn với khiếu thẩm mỹ thảm họa thời trang này, mặt hắn đầy vẻ không kiên nhẫn.
Hà phương sĩ thì thầm vài câu với hắn, có lẽ là thuật lại đại khái tình huống lúc này, Tạ Vô Diễn nhíu mày nhìn về hướng cô.

Thẩm Vãn Tình cảm động suýt rơi nước mắt, dùng ánh mắt cầu cứu nhìn về phía Tạ Vô Diễn.
Hai người nhìn nhau "thâm tình".

Sau đó, dưới ánh nhìn chăm chú của cô, Tạ Vô Diễn quay người tìm một chỗ ngồi xuống, bắt đầu uống trà.
...!Chỉ vậy thôi?
Chẳng lẽ ngài không nên vung tiền như rác, trút giận vì hồng nhan sao? Hay là ngài không mang đủ tiền?
"Đừng bướng bỉnh nữa, mau đi hầu hạ vị quan nhân này đi." Ma ma kéo cô đứng dậy: "Đắc tội vị quan nhân này, cẩn thận rơi đầu đấy."
Thẩm Vãn Tình quay đầu nhìn Tạ Vô Diễn.

Hắn chỉ vừa mới ngồi xuống, một bầy oanh oanh yến yến đã lập tức xồ đến.
Dù sao thì chỉ cần dựa vào gương mặt này, cho dù hắn là ăn mày thì cũng có cô nương tình nguyện lao vào, huống hồ hôm nay hắn còn sắm vai công tử nhà giàu nữa.
Thẩm Vãn Tình cũng là người có cá tính.
Chẳng phải là diễn vai một cô nương buôn hoa bán phấn thôi sao? Ai sợ ai chứ? Hơn nữa lại còn kiếm được tận 700 lượng.


Nếu vị thiếu gia ngang ngược này động tay động chân với cô, cô cũng có thể bổ cho hắn một chưởng.
Trông cậy vào phản diện đúng là không có tí tương lai nào.
Đàn ông đều là đồ đểu.
Vì thế cô ưỡn thẳng lưng đứng lên, phủi phủi vạt váy của mình, sửa sang lại đầu tóc, sau đó nở một nụ cười ngọt ngào tiêu chuẩn, đi về phía vị tiểu thiếu gia ngang ngược kia.
Vị tiểu thiếu gia ngang ngược kia lộ ra vẻ mặt: "Quả nhiên là như thế!", hắn buông chén rượu trong tay xuống, giơ tay chuẩn bị ôm eo Thẩm Vãn Tình.

Nhưng tay mới vươn được một nửa thì đã bị một giọng nói lạnh lẽo ngăn lại:
"800 lượng."
Tạ Vô Diễn dùng ánh mắt uy hiếp mạnh mẽ nhìn về phía Thẩm Vãn Tình, hắn nói: "Lại đây."
Tuy rằng không hiểu vì sao nhưng có vẻ ông nội này không định ngồi một bên xem kịch hay nữa.

Thẩm Vãn Tình vui sướng, vừa định giơ chân bước về phía hắn thì nghe thấy vị tiểu thiếu gia bên cạnh không phục tăng giá: "900 lượng."
Tiểu thiếu gia không chỉ hét giá, hắn còn vô cùng kiêu ngạo mà nói: "Ta khuyên vị này đừng có tranh giành với ta.

Trong cả cái thành này, không có nhân vật nào mà ta không dám trêu vào cả."
Có thể thấy vị thiếu gia này có lẽ có tí thế lực.

Hắn vừa dứt lời, bên cạnh đã có người phụ họa.
"..." Xong đời.
Thẩm Vãn Tình hơi lo lắng.

Nhỡ đâu Tạ Vô Diễn không mang đủ tiền thật thì sao?
Tạ Vô Diễn: "Một ngàn lượng."
"Ngươi!" Tiểu thiếu gia vỗ bàn đứng phắt dậy, hắn hừ lạnh một tiếng, sau đó nói: "Thật sự có người lớn gan như vậy, ta ra giá..."
"Rắc."
Tạ Vô Diễn bóp nát chén trà.


Cái chén nổ tung, vài mảnh sứ bắn ra cắt qua gương mặt người nọ, rỉ ra vài giọt máu.
Mọi người xung quanh lập tức im bặt.
Tạ Vô Diễn đứng lên đi về phía tiểu thiếu gia, đám phụ kiện trên người va chạm với cái bàn phát ra tiếng leng keng.

Hắn không cười, mặt lạnh tanh không có biểu cảm, thậm chí không nói một câu nào, giống như nói nhiều thêm một câu cũng ngại mệt.
Tạ Vô Diễn cứ như vậy dừng bước trước mặt vị tiểu thiếu gia kia, kéo Thẩm Vãn Tình ra sau lưng mình, sau đó giơ tay bóp cổ hắn, dứt khoát ấn hắn lên bàn.
Tất cả đồ đạc trên bàn đều bị gạt rơi xuống mặt đất.
"Ngươi! To gan lớn mật to gan lớn mật! Ngươi có biết cha ta là ai hay không!" Tiểu thiếu gia vừa giãy giụa vừa hét toáng lên.
Tạ Vô Diễn giơ tay.
Không khí ở đầu ngón tay hắn tụ thành hơi nước rồi dần dần ngưng tụ thành một lưỡi băng vô cùng sắc bén.

Giây tiếp theo, lưỡi băng kia xẹt qua lông mi của vị tiểu thiếu gia nọ, cắm phập một phát lên bàn.
"Còn muốn tăng giá nữa không?" Tạ Vô Diễn hỏi.
Tiểu thiếu gia: "Không, không tăng nữa."
Tạ Vô Diễn buông hắn ra sau đó nhìn Thẩm Vãn Tình, xoay người bước đi: "Đi theo ta."
Thẩm Vãn Tình: "..." Cách này của anh đúng là đơn giản thô bạo hiệu quả đấy.
Hà phương sĩ trợn mắt há mồm, hạt dưa cũng chưa kịp cắn, hắn sắp xếp từ ngữ, uyển chuyển nói: "Ta thấy hai vị diễn chẳng chuyên nghiệp gì cả."
Thẩm Vãn Tình cũng cảm thấy thế.

Vì thế cô nhỏ giọng kháng nghị với Tạ Vô Diễn: "Ê ê, một tên khách làng chơi chuyên nghiệp sẽ không ra tay dứt khoát như vậy, cũng không thể vừa có pháp thuật cao cường vừa uy hiếp người thế kia đâu."
Yêu quái nhìn thấy bộ dạng này của Tạ Vô Diễn cũng bị dọa chạy mất dép, sao bọn họ còn có thể ôm cây đợi thỏ đợi chúng nó đến giết người được nữa chứ.
Tạ Vô Diễn liếc cô một cái: "Xì, một hoa khôi chuyên nghiệp cũng không lén lút ngủ gật lúc người khác lên đài."
Thẩm Vãn Tình: "...!Được rồi, chín bỏ làm mười, ngài quả là một vị khách làng chơi có đạo đức nghề nghiệp đấy."
Tạ Vô Diễn: "Quá khen, Thẩm cô nương cũng là một vị hoa khôi có đạo đức nghề nghiệp."
Hà phương sĩ "..."
Các ngươi đúng là có đạo đức nghề nghiệp ghê.
*
Lúc dẫn người về phòng, ma ma còn thần bí kéo tay Thẩm Vãn Tình, đưa cho cô một thứ thuốc gì đó, sau đó nói: "Làm chuyện đó khi còn nhỏ thì phải dùng cái này, nếu không sẽ bị thương đấy.

Cô nhớ đừng có lỗ mãng như lúc nãy, vị quan nhân này vừa nhìn đã biết không dễ trêu vào, chọc giận hắn không có kết quả tốt đâu."
Bà ta nói xong còn mỉm cười ẩn ý, sau đó quay lưng đi.
Thẩm Vãn Tình nhìn thứ thuốc không phù hợp với trẻ em kia, thấy như mình đang cầm một quả bom nổ chậm.


Tự dưng nói với cô cái này làm gì, Tấn Giang không cho phép đăng đoạn này lên đâu!!
Cô im lặng một lúc, chuẩn bị tìm chỗ vứt thứ này đi thì đột nhiên nghe thấy tiếng của Tạ Vô Diễn truyền đến từ phía sau: "Nàng đang cầm cái gì vậy?"
Thẩm Vãn Tình sợ tới mức suýt ném thứ đồ trong tay đi.

Cô luống cuống giấu thứ đồ kia ra sau lưng, lén lút bỏ vào túi gấm tùy thân, cố ra vẻ bình tĩnh: "Cao dưỡng da, giữ cho làn da mềm mại, dùng để dưỡng nhan, chống lão hóa."
Tạ Vô Diễn hoài nghi liếc cô một cái, không tiếp tục truy cứu nữa: "Không vào sao?"
Thẩm Vãn Tình vội vàng đi theo hắn vào phòng.
Căn phòng được trang hoàng vô cùng mờ ám, bốn bề là lụa mỏng màu đỏ, khắp phòng toàn mùi huân hương, chuông gió bốn phía kêu leng keng.

Hơn nữa không biết là để cho thêm phần kích thích hay là cách âm không tốt, cô còn có thể nghe thấy loáng thoáng tiếng cười đùa hờn dỗi ở cách vách vọng sang.
...!Xấu hổ hơn trong tưởng tượng của cô nhiều.
Tạ Vô Diễn hình như không nghe thấy, hắn ngồi lên giường, tay gối sau gáy, nửa nằm nửa ngồi, còn vỗ vỗ cái gối bên cạnh, nhìn cô: "Mời."
Thẩm Vãn Tình: "...!Cảm ơn, ta không buồn ngủ."
Nhưng hắn vừa vỗ một cái như vậy, một cái túi thơm bỗng nhiên lộ ra dưới gối.

Tạ Vô Diễn ngừng lại, cầm thứ đó lên, cẩn thận quan sát.
Mùi hơi nồng.
Thẩm Vãn Tình thấy thế, chuông cảnh báo trong đầu reo vang.

Cô chạy một mạch đến trước mặt Tạ Vô Diễn trước mặt, định cướp lấy thứ đó: "Khoan đã! Cái này không thể cầm được!"
Tạ Vô Diễn giơ tay lên cao, Thẩm Vãn Tình với hụt, cả người ngã nhào vào lòng hắn.

Túi thơm đã được nhét dưới gối một ngày, giường đệm cũng bị dính mùi, vừa ngửi vào đã thấy mũi ngưa ngứa.
Tạ Vô Diễn tung tung cái túi trong tay, cánh tay còn lại gác lên đầu gối, hứng thú hỏi: "Tại sao không thể cầm?"
Thẩm Vãn Tình yên lặng, cô ngồi dậy, nhìn Tạ Vô Diễn một cái thật sâu sau đó lui ra phía sau hai bước, rót một chén trà cho hắn: "Huynh uống trà đi, ta ra cửa tản bộ đây."
Nhưng cô vừa mới quay người lại đã bị Tạ Vô Diễn túm được, hắn ôm eo cô kéo vào lòng.

Lưng Thẩm Vãn Tình dán lên ngực hắn, đột nhiên thấy nong nóng.
"Trốn cái gì?"
Tạ Vô Diễn cười, âm thanh trầm trầm: "Nói xem, trong cái túi này có thuốc gì?"
Thẩm Vãn Tình cố ra vẻ trấn định: "Chắc là thuốc ngủ thôi.".