Editor: Mộc An ChiThôn Bùi giaĐại phòng Bùi gia Bùi Đức Minh và vợ Từ Thúy mang theo ba đứa con khiêng cuốc tan tầm về nhà, ba người phụ nữ trong nhà đi vào phòng bếp nấu cơm, hai đàn ông tìm một cái ghế dài, cầm cây quạt tạo gió.

Từ Thúy vừa rửa rau, vừa nhìn phòng cách vách xung quanh, nhỏ giọng nói thầm: "Đương gia, anh nói xem sao mẹ chúng ta còn chưa về?”"Ai mà biết.

" Bùi Đức Minh đối với chuyện này không thèm để ý chút nào, mệt mỏi nửa ngày, thân thể và đầu óc hắn ta đình công tập thể.


Từ Thúy tâm phiền ý loạn, rửa sạch thức ăn trong tay đang muốn mang vào phòng bếp để xào, bỗng nhiên hỏi: "Anh nói xem nương chúng ta không phải tức giận rồi xảy ra chuyện gì chứ? Nếu để nhà em hai biết do chúng ta cố ý mách chuyện Khương Khê đi xem mắt cho nương chúng ta, bọn họ có thể mượn chuyện này mà náo loạn hay không?”Đêm qua cô ta đi ra ngoài chơi, nghe nói con bé Khương Khê kia muốn xem mắt với người khác, lập tức cảm thấy đây là một cơ hội tốt, phải để cho mẹ chồng hết hy vọng, sẽ không có ai chịu gả tới đây vào lúc này, đánh mất cả cuộc đời, chỉ vì tiền trợ cấp của em ba, sẽ không thật lòng đối tốt với anh.

Hiện giờ em ba không còn khả năng, muốn đi theo nhà anh cả dưỡng lão, vậy chỉ có cách giao tiền trợ cấp của em ba ra.

Vì thế sáng nay cô ta cố ý đi hỏi thăm, xác nhận Khương Khê thật sự đi xem mắt, lập tức chạy tới mách mẹ chồng, mẹ chồng quả nhiên tức giận không chịu nổi, buông việc trong tay chạy tới bên thôn Khương gia náo loạn, nhưng mà đi đã bao lâu rồi? Lại còn chưa trở về.

"Sẽ không, bà ấy không phải tính tình đó.

" Bùi Đức Minh xua xua tay, hắn ta hiểu rất rõ mẹ mình, sẽ không có ánh mắt đến mức vì chuyện này mà đả thương thân thể, "Chờ xem, chắc lúc này mẹ đang tuyệt vọng, đoán chừng không đến mấy ngày sẽ đưa tiền trợ cấp của em ba tới đây, bản thân mẹ tuổi cũng đã lớn, nếu chỉ lo cho mình em ba, sau này mẹ già rồi, ai nuôi mẹ?”Từ Thúy an tâm hơn nhiều, gật đầu nói: "Nói cũng phải, đương gia, anh nói kỳ này em ba mang về bao nhiêu tiền?”Bùi Phong Hoa tức con trai Bùi Đức Minh hưng trí bừng bừng xen mồm suy đoán: "Cũng hơn 1000 đi? Mỗi lần chú út trở về đều túi lớn túi nhỏ, nhất định rất có tiền! Không biết tiền trợ cấp được bao nhiêu.


”Bùi Đức Minh suy tư gật đầu: "Chắc cũng cỡ đó?”Lập tức có 1000 đồng đến tay, ngẫm lại liền khiến người ta kích động.

Nếu không phải có một thằng hai ở đó, hắn ta cũng không sốt ruột đến mức này.

Gần đây em hai luôn xum xoe với bên kia, nếu nương hắn ta bị đả động, đưa tiền của em ba cho em hai thì thiệt thòi chết hắn ta.

Bùi Đức Minh nhớ đến chuyện này, cũng hơi phiền não, nương hắn ta sinh nhiều con trai như vậy làm cái gì?Đằng này đã bắt đầu thảo luận sau khi 1000 đồng đến tay nên dùng như thế nào.

Đằng kia cũng đang thảo luận về bọn họ.


Mắt thấy đường trở về Bùi gia đã đi được một nửa, mẹ Bùi nghĩ tới nghĩ lui, mở miệng: "Tiểu Khê, có một số lời thím phải nói cho cháu biết trước.

”Giọng điệu hơi nghiêm túc, trái tim em hai Khương và em ba Khương bởi vì cha mất sớm mà sớm trưởng thành cũng vào giờ khắc này bị nhấc lên, sợ là có liên quan đến hai cô bé.

Bùi gia và Khương gia cách nhau rất xa, Khương Khê vừa mới đi từ trấn trên về, còn chưa được nghỉ ngơi một lát, lại đi đường xa như vậy, mệt đến độ muốn thè lưỡi, nghe bà nói như vậy, hữu khí vô lực nhìn qua, lời ít ý nhiều nói: "Ngài nói?”Mẹ Bùi mất tự nhiên cười, giải thích: "Thằng ba còn có hai anh trai, cháu cũng biết, lần này thằng ba bị thương, bọn họ đều nhìn chằm chằm tiền trợ cấp của thằng ba! "Sự việc bắt đầu từ khi Bùi Hạ Quân bị thương được chuyển về bệnh viện.

.