Trong gian nhà chính nhà họ Bùi.

Khương Khê đi ra, trong phòng đã có rất nhiều người, cha mẹ Bùi tức giận trừng mắt nhìn những người nam nữ trung niên trước mặt, bên cạnh còn có mấy chàng trai cô gái tầm độ tuổi thiếu niên đang nhìn.


Nhìn thấy cô đi ra, mỗi người sắc mặt khác nhau, nhưng tất cả đều là sự bài xích.

Khương Khê có kí ức của nguyên chủ, nhận ra những người này, cha mẹ Bùi sau khi kết hôn không lâu liền sinh hai người con trai này, một người là Bùi Đức Minh, một người là Bùi Đức Nghĩa, đến nay đều đã hơn 30 tuổi rồi, sớm đã kết hôn sinh con, con lớn cũng đã 15 tuổi rồi.

Cha mẹ Bùi sinh Bùi Hạ Quân khi đã 30 tuổi, đích thân họ nuôi dưỡng anh, hai người anh trai là do mẹ chồng của mẹ Bùi nuôi dưỡng, vì thế hai hắn ta không gần gũi thân thiết với mẹ Bùi.

Từ hơn 10 năm trước, hai người anh trai đã tách ra ở riêng.


Cha mẹ Bùi cũng không quá gần gũi thân thiết với hai người con trai này, chỉ những dịp lễ tết hoặc trong nhà có làm đồ gì ngon đưa qua thì hai người hắn ta mới ghé qua một chút, còn những lúc khác thì họ hiếm khi cùng xuất hiện ở đây như thế này.

Bọn hắn ta là vì bản thân mới tới.

Khương Khê đứng một bên, không hề nói lời nào.


“Cha nương thật đúng là lão hồ đồ!” Bùi Đức Minh liếc nhìn Khương Khê, càng thêm đau lòng.

Hắn ta sớm đã coi đồ của em ba là đồ của mình, lúc này phát hiện có thể đồ không còn nữa, liền cảm thấy tức giận, không quan tâm có người ngoài hay không, trực tiếp căm hận nói: “Nếu không phải chính mắt con nhìn thấy cha nương cả hai người đều ra ngoài làm việc thì chắc con vẫn không biết! Một người chuyên môn chăm sóc em ba sao, cha nương thật sự điên rồi!”Bùi Đức Nghĩa sầm mặt gật đầu tán đồng: “Em ba cao quý như vậy sao? Cha nương chăm sóc, phục dịch còn chưa đủ hay sao, còn phải thuê thêm một người chăm sóc riêng? Con đã nói rồi, sau này con và anh cả sẽ thay phiên nhau chăm sóc em Ba còn không được hay sao?”Vợ của hai người anh trai cũng không vui vẻ nói: “Cha nương, trong lòng hai người, hai nhà chúng con đều không bằng một người ngoài hay sao?”Mẹ Bùi run rẩy tức giận, cũng không quên đứng lên che chắn cho Khương Khê, đối mặt với những lời trách móc, chỉ trích của hai người con trai và con dâu, bà cũng không chịu thua kém, đỏ mắt thét lên: “Con nói tôi hồ đồ? Các cô cậu nói một người ngoài không bằng được các cô cậu sao? Vậy các cô cậu đã làm được gì rồi? Thằng ba nằm đó, các cô cậu ngoại trừ đến nhìn sơ qua, nói hai ba câu đáng tiếc thì còn làm được gì rồi? Chỉ là nhớ đến đây moi tiền của tôi! Cái các cô cậu muốn chỉ là tiền mua mạng sống của thằng ba mà thôi!”Rốt cuộc cũng là con ruột do mình mnag nặng đẻ đau, dù có thất vọng thế nào thì ngay lúc này bà vẫn cảm thấy tủi thân.

Mẹ Bùi chất vấn: “Là tôi hồ đồ hay tôi quá tỉnh táo?! Các cô cậu tự hỏi chính bản thân mình, nếu thật sự giao thằng ba cho các cô cậu, các cô cậu có thể toàn tâm toàn ý mà chăm sóc nó không?!”Bốn người bọn họ nháy mắt sắc mặt đờ đẫn, Bùi Đức Minh ngại ngùng biện minh: “Nương làm sao biết con không tận tâm chăm sóc?”Mẹ Bùi cười nhạt: “Trước đây khi thằng ba mới chuyến đến bệnh viện thành phố, tôi đến chăm sóc nó, cha các cô cậu vẫn còn đang bệnh, nhờ các cô cậu đưa chút cơm qua cho ông ấy các cô cậu đưa cái gì qua kia chứ? Là cơm thừa canh cặn! Có khi còn quên nữa! Để ông ấy đang bệnh phải tự mình ngồi dậy nấu cơm!”Từ Thúy đảo tròng mắt giải thích: “Nương cũng biết chúng con sinh nhiều con nối dõi cho nhà họ Bùi như vậy, không có người chăm sóc? Cha lại không chịu đến nhà chúng con ăn cơm, còn không phải cố ý hay sao!”Mẹ Bùi giận dữ cười: “Một người sống có thể chạy, có thể nói thì có thể nói lại như vậy, thằng ba hiện tại không thể nói chuyện, đến lúc đó cô nói thế nào thì là thế đó! Không biết chừng có ngày nó chết đói, tôi có thể yên tâm mà giao con trai tôi cho cô hay sao?”.