Bọn họ nghe được cái gì thế? Tiểu cô nương từ chối Huyền Anh đạo quân lại gọi sư thúc của bọn họ là sư phụ? Đột nhiên cảm thấy kiêu ngạo nha.Việt Tễ xoắn xuýt một hồi nhưng thấy tiểu sư thúc dường như đang ngầm thừa nhận bèn mặc kệ.

Dù sao khắp Kiếm tông cũng chỉ có mình chưởng môn là dám phạt tiểu sư thúc thôi.Sau đó trên đường đi, đám đệ tử đều bắt chước Việt Tễ sư huynh, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, đầu cúi gằm không nói lời nào, chỉ có vành tai là vẫn vểnh lên nghe trộm.Giữa đường dừng lại bổ sung nước uống và lương thực vài lần, một số đệ tử Kiếm tông còn lén suy đoán xem lần này chưởng môn sẽ xử lý ra sao.Kiếm tông chưa từng nhận nữ đệ tử nha, nhưng tất cả bọn họ đều có cảm giác chờ mong rất vi diệu, ai nấy đều đặt hy vọng vào tiểu sư thúc, từ đáy lòng bọn họ đều rất muốn có một tiểu sư muội nha.A Lạc và Tư Đồ Không càng lúc càng giống sư đồ, thậm chí bởi vì A Lạc thích ngự kiếm phi hành nên Tư Đồ Không còn để nàng tuỳ ý chơi đùa với thanh kiếm của hắn, chỉ mới nửa ngày bội kiếm đã rất thân cận với A Lạc.Trong mắt Tư Đồ Không, A Lạc thật sự không giống một đứa trẻ bình thường chút nào.

Làm gì có đứa trẻ nào lại không hề kinh ngạc trước đồ vật của thế giới tu chân, còn có thể quen thuộc như cá gặp nước.Làm gì có đứa trẻ bình thường nào lại kiên trì từ chối Huyền Anh đạo quân, phải biết tu tiên là mục tiêu của vô số người, chẳng lẽ nàng không sợ đánh mất cơ hội tu tiên sao?Đối với nghi hoặc của Tư Đồ Không, A Lạc chỉ nghiêng đầu hỏi: “Chẳng phải các ngươi cũng là người bình thường sao?”Tư Đồ Không cầm bầu rượu sửng sốt, sau đó im lặng rất lâu, cuối cùng hắn mới cười khẽ một tiếng.

“Ngươi nói đúng, chúng ta đều là người bình thường.”Không chỉ có nụ cười trên mặt, trong lòng hắn cũng đang cười.


Vô số tu sĩ có mặt ở đại hội tuyển chọn đệ tử nhưng đều không nhìn thấu hồng trần bằng một đứa bé.

Cho rằng mình là tu sĩ liền ra vẻ cao cao tại thượng, có thể xem thường vận mệnh của phàm nhân.A Lạc nghiêm túc nói: “Sư phụ, tuy bây giờ ta là người bình thường nhưng sau này ta nhất định có thể thành tiên.”Khoé môi Tư Đồ Không khẽ giật giật.

“.

.


.”Lần cuối cùng có tu sĩ phi thăng là từ hai ngàn năm trước.Nhìn lại tiểu cô nương vừa đáng yêu vừa tự tin, Tư Đồ Không không nhịn được lại uống thêm hai ngụm rượu..

.

.Sau khi A Lạc đi cùng đám người Kiếm tông, Cố Ngọc Lung lâm vào hoàn cảnh khá xấu hổ.Bởi vì lúc trước hai người đứng ở cửa khách đi3m trò chuyện nên không chỉ có người Kiếm tông nghe được.Vì sao Huyền Anh đạo quân lại kiên trì muốn nhận một tiểu cô nương không có tư chất làm đồ đệ, rất nhiều người đều tò mò chuyện này.Nhân vật chính trong câu chuyện là A Lạc đã đi rồi, có tên mãng phu Tư Đồ Không che chở, ngay cả Huyền Anh đạo quân cũng phải phủi tay áo mà đi thì bọn họ có làm được gì?Nhưng Cố Ngọc Lung thì không giống, bối cảnh sau lưng nàng chỉ là tiểu gia tộc, còn chưa chính thức gia nhập Côn Luân tiên tông, chỉ là thuỷ linh căn đơn hệ, nàng làm sao biết được bí mật liên quan đến Huyền Anh đạo quân?Đám người ẩn trong bóng tối cũng không thèm nghĩ nhiều, bắt lại tra hỏi là được.Tu sĩ bảo vệ Cố Ngọc Lung cũng chỉ là Trúc Cơ kỳ, không đủ để đám đại tông môn nhét kẽ răng.

Cho nên còn chưa kịp trở lại khách đi3m của mình thì Cố Ngọc Lung đã bị người ta bắt đi.Lục Cảnh nhận được tin tức cũng giật cả mình.

Dù là thật hay giả thì hắn đều phải cứu Cố Ngọc Lung ra.Cố Ngọc Lung cũng được xem là may mắn, tu sĩ bắt cóc nàng còn chưa kịp sử dụng bí thuật sưu hồn thì Lục Cảnh đã dẫn theo các đệ tử Côn Luân tiên tông chạy tới giải cứu..