5.

Nhà họ Thịnh đã trang hoàng biệt thự rất tươm tất và đẹp đẽ để chuẩn bị tiếp đón chúng tôi.

Có thể thấy họ rất coi trọng sự “hợp tác” này.

Vừa đến tôi đã gặp ngay nhân vật nam chính Thịnh Ninh Dạ. Dáng vẻ của cậu ta nom rất cao ngạo.

Tôi không có hứng thú với những thằng nhóc tự cao tự đại như này.

Khi người lớn đang trò chuyện, Thịnh Ninh Dạ đột nhiên bước đến trước mặt tôi, hạ giọng:

"Khương Thanh Nguyệt, tôi đã từng nói với cậu là tôi không hề thích cậu, sao cậu còn bám dính lấy tôi vậy?"

Tôi ngạc nhiên nhìn cậu ta, vẻ mặt Thịnh Ninh Dạ tràn đầy chán ghét.

“Tôi biết tỏng ý đồ của cậu, cậu muốn ở bên tôi nhưng tôi không chịu nên dùng phương thức liên hôn rách rưới này để gây áp lực cho tôi, thích tôi đến thế sao?

Hầy, Khổng Tử nói đúng chỉ có phụ nữ và tiểu nhân là khó dạy đỗ."

Tôi:"???"

Đại ca à, cậu sẽ không nghĩ rằng việc đột nhiên thốt ra câu nói của danh nhân rất hay ho phải không?

Thịnh Ninh Dạ hai tay đút túi quần, ánh mắt thâm trầm nhìn về phương xa:

“Cũng không phải là tôi không thể cưới cậu.”

Nói xong, cậu ta dừng lại hai giây, có lẽ là muốn nhìn thấy vẻ mặt vui vẻ của tôi.

Nhưng mặt tôi lúc này trông giống như một con chó chết.

"Tôi không phải là không thể lấy cậu, bởi vì áp lực trong nhà, tôi sẽ phải đính hôn với cậu. Nhưng mà hy vọng cậu hiểu rằng Thịnh Ninh Dạ tôi cực kỳ chướng mắt loại con gái người đầy hơi tiền như cậu!"

Tôi: "Ngu xuẩn."

"Cậu nói cái gì cơ?"

Tôi lười để ý đến cậu ta, nghiêng đầu sang chỗ khác thì chợt thấy trước cửa sổ nhỏ của lầu hai biệt thự, Thịnh Minh Tễ đang nhìn về phía chúng tôi bằng ánh mắt lạnh lùng.

6.

Mọi người di chuyển đến phòng khách để chính thức bàn chuyện liên hôn.

Nhà họ Thịnh cũng rất nể mặt, ai nên đến đều có mặt. Phòng khách lớn gần như đầy ắp.

Thịnh Ninh Dạ ngồi đối diện tôi, vẻ mặt kiêu ngạo và lạnh lùng.

Cậu ta chính là nhân vật chính của ngày hôm nay.

Mọi người đều biết cậu ta rất nhanh sẽ sớm trở thành rể hiền của nhà họ Khương, cả đời sẽ tận hưởng vinh hoa phú quý.

Mẹ tôi che miệng cười: “Tiểu Thịnh ưu tú như vậy, khó trách Thanh Thanh cả ngày đều treo tên đứa bé này lên miệng mà nhắc.”

"Nào có, Thanh Thanh nhà cô cũng rất tốt, rất xinh đẹp."

Nâng ly cạn chén, tất cả chỉ là lời xã giao. Lấy lòng nhau xong xuôi, bọn họ mới vào chủ đề.

“Hôm nay, sở dĩ chúng tôi đến đây đều nghĩ rằng hai đứa trẻ của hai nhà chúng ta cùng tuổi nhau, vẫn nên thân càng thêm thân bằng mối quan hệ thông gia mới phải.”

"Dĩ nhiên, dĩ nhiên, cầu còn không được! Theo phong tục của thế hệ trước, tôi đã kết hợp bát tự của hai đứa tụi nó, trời sinh một đôi à nha.”

"Vậy thì quá tối rồi…"

Tôi chợt đứng dậy ngắt lời họ: "Các vị trưởng bối à, nếu mọi sự đã xong, thì việc còn lại để cho con tự mình tuyên bố đi."

Tôi rút một bông hồng ra khỏi lọ và nhìn quanh phòng. Sau đó làm tư thế cầu hôn.

Sắc mặt Thịnh Ninh Dạ tái mét: "Cậu lại muốn giở trò bịp gì! Đừng có bày trò nữa!"

Cậu ta đưa tay ra, muốn cầm lấy bông hoa rồi rời đi thật nhanh nhưng lại với trúng khoảng không.

Tôi bước qua đám đông.

Dưới bao nhiêu ánh mắt, tiến đến một góc không xa.

Tôi cong môi cười với Thịnh Minh Tễ: "Kết hôn với tôi nhé?"

7.

Trong đôi mắt đen nhánh của Thịnh Minh Tễ không có chút cảm xúc nào.

Cậu ấy nghĩ tôi đang trêu chọc cậu ấy mà thôi.

Mọi người đều nghĩ vậy.

Toàn bộ phòng khách đều rơi im lặng.

Mẹ Khương lên tiếng trước tiên: “Thanh Thanh, con đang nói nhảm cái gì vậy?”

Tôi hỏi lại "Có vấn đề gì sao?"

"Miễn là vẫn làm thông gia với nhà họ Thịnh là được chứ gì, vậy thì chỉ cần con trai họ Thịnh là có thể, vậy con chọn Thịnh Minh Tễ.”

"Nhưng nếu là cậu ta thì không tính…" Mẹ Khương muốn nói lại thôi.

Thay vào đó, nhà họ Thịnh lại rất thẳng thừng.

Mẹ Thịnh: "Thanh Thanh, nó thì sao lại tính là quý tử nhà ta được, nó là con hoang, không xứng với con đâu."

Chú Thịnh: “Tôi đã sớm nói rồi, chúng ta nên nhốt nó trong phòng, đừng để nó xuất hiện làm gì cho xấu mặt.”

Ngay cả Thịnh Ninh Dạ cũng cau mày: "Khương Thanh Nguyệt, cậu đang giận tôi sao? Tôi đã nói cho cậu biết từ nãy rồi, cậu có thể gả cho tôi, cậu không cần làm mình làm mẩy vậy đâu. Tôi cực kỳ không thích kiểu ngây thơ giận dỗi này."

"Tôi cóc cần quan tâm cậu thích kiểu gì!!!"

Tôi lật mặt như bánh tráng, đau khổ giả trân:

“Bố mẹ, mới vừa rồi Thịnh Ninh Dã nói ghét bỏ con người đầy hơi tiền, con không hiểu cậu ta đang mắng con hay mắng cả nhà chúng ta nữa!!

Con thì không sao cả, vì lợi ích gia tộc, con có thể chịu được hết. Nhưng con chỉ sợ cậu ta một bên thì ôm bắp đùi của nhà ta một bên thì ghét bỏ chúng ta!!"

Vẻ mặt của bố mẹ tôi lập tức trở nên lạnh lùng: "Chuyện xảy ra như thế nào?"

Thịnh Ninh Dạ không ngờ tôi lại bóc mẽ cậu ta.

Cậu ta lúng túng không thôi, bận rộn giải thích. Giải thích xong xuôi, chốt là cậu ta đem nồi quăng lại cho tôi.

"Khương Thanh Nguyệt, tôi biết cậu chỉ hờn dỗi nhất thời mới nói như vậy. Thực ra cậu ghét nhất Thịnh Minh Tễ đúng không? Lần trước nó đụng phải áo khoác của cậu, cậu liền muốn vứt đi. Làm sao cậu có thể đính hôn với nó được?"

Nghe cậu ta nói xong, Thịnh Minh Tễ, người đã im lặng suốt từ nãy đến giờ, cũng tỏ vẻ mỉa mai.

Có vẻ như Thịnh Ninh Dạ không có nói dối

Tôi nói: “Trước đây, tôi không hiểu chuyện, không dám thừa nhận là tôi thích cậu ấy, vì vậy mới dùng mới phương thức vụng về đó để thu hút sự chú ý của cậu ấy.”

“Chờ một chút.” Thịnh Ninh Dạ sửng sốt, “Cậu thích ai? Thịnh Minh Tễ???"

Không ai thèm tin!!!

Dưới ánh mắt chú ý của mọi người, tôi nắm tay Thịnh Minh Tễ.

"Con thích Thịnh Minh Tễ."

8.

Đúng lúc này, tôi nghe thấy giọng nói của hệ thống:

"Ting, độ hảo cảm của Thịnh Minh Tễ đối với ký chủ đã tăng lên, độ hảo cảm hiện tại là -50."

Cái gì? Tăng như thế nào?

Chỉ vì tôi nói tôi thích cậu ta sao?

Thằng nhóc này tin thật sao?

Tôi quay qua nhìn Thịnh Minh Tễ.

Cậu ấy đang nhìn tôi với vẻ kinh ngạc, rồi nhìn vào bàn tay đang đan chặt vào nhau của hai người họ.

Thịnh Ninh Dạ cuối cùng cũng tỉnh táo lại, lắc đầu: "Khương Thanh Nguyệt, có lẽ cậu chỉ đang giận tôi mà thôi."

Tôi hỏi: "Cậu có triệu chứng này bao lâu rồi? Cậu đã đi khám bác sĩ chưa?"

Thịnh Ninh Dạ: “Đừng nhiều lời với tôi, cho dù cậu muốn đính hôn với Thịnh Minh Tễ, cậu cũng phải xem nó có vui lòng hay không, tôi sợ rằng nó tránh còn không kịp nữa là.”

"Tôi sẵn lòng."

Thịnh Minh Tễ ngắt lời cậu ta một cách dứt khoát.

Giọng nói của chàng trai trẻ lạnh lùng nhưng vang dội.

Cậu nhìn bốn phía, đối diện trực tiếp với ánh mắt sửng sốt của mọi người.

"Tôi nói, tôi sẵn lòng."