Diêm Vọng gầy yếu, gầy hơn những đứa trẻ cùng tuổi quá nhiều, duy chỉ có hai tay vì quanh năm phải tiêm nên mu bàn tay có phần hơi sưng phù.

"Có đau không?" Dù biết rõ đứa bé đang ngủ nhưng cô vẫn không kìm lòng được mà hỏi ra miệng.

Động tác lau người vô cùng nhẹ nhàng.

Mỗi lần chạm vào da cậu, thứ xúc cảm tinh tế này cứ giống như đang đụng phải báu vật tuyệt thế gì đó, khiến cho cô rất cẩn thận.

Khăn mặt nóng càng lau thì lông mày đang nhíu chặt của Diêm Vọng cũng từng chút từng chút giãn ra.

Không biết cậu mơ thấy cái gì mà khóe mắt chảy ra một giọt nước mắt.


Hệ thống đột nhiên nhắc nhở:[Độ thiện cảm của Diêm Vọng +5.

Độ thiện cảm hiện tại:-45.

]Hả?Hóa ra là con trai đang giả vờ ngủ à?Nếu không phải có hệ thống, thiếu chút nữa Diêm Nguyệt Thanh đã bị diễn xuất tinh xảo của của cậu lừa luôn!Đứa nhóc này tài ghê, diễn giỏi thật!Thế nhưng đứa nhóc này cũng dễ thỏa mãn quá nhỉ?Cô chỉ lau thân thể cho cậu thôi mà độ thiện cảm đã tăng lên rồi?Hóa ra là vậy…Nguyên chủ đã làm chuyện trời đánh gì mới khiến độ thiện cảm ban đầu của Diêm Vọng đối với bản thân là -50 cơ chứ?Diêm Nguyệt Thanh không định vạch trần đứa nhóc giả vờ ngủ, lau người cho cậu sạch sẽ rồi cầm hồ sơ bệnh án trên đầu giường đi chầm chậm ra ngoài.

Cửa đóng lại.

Người trên giường chậm rãi mở mắt ra.

Ánh mắt cậu chăm chú nhìn theo cô, cho dù cô đã đóng cửa ra ngoài, đã hoàn toàn biến mất trong bóng tối nhưng cậu vẫn không muốn thu hồi ánh mắt lại.

Hai mắt cậu nóng rực, trong lòng sốc không chịu được.

Người dịu dàng vừa rồi! Mẹ… Quay lại rồi sao?Nghĩ đến hành động của cô, Diêm Vọng giơ tay phải lên, vuốt nhẹ vào không khí.

Dường như cậu không muốn mẹ rời đi.

Nhưng bỗng nhiên trong đầu cậu lại vang lên lời nói độc ác của Diêm Nguyệt Thanh trong điện thoại vào một năm trước: "Đồ ma bệnh này, nếu thật sự là con trai tao thì tự đi chết đi! Đừng làm ảnh hưởng đến tao được không?"Trái tim bé lại lạnh đi một nửa.


[Thông báo hệ thống:Độ thiện cảm của Diêm Vọng -5.

Độ thiện cảm hiện tại: -50]Đậu má??????Diêm Nguyệt Thanh đang ngồi ở hành lang lật xem bệnh án bỗng nhiên sửng sốt.

Chuyện gì đang xảy ra vậy?Mới tăng năm điểm thiện cảm mà giờ đột nhiên lại khôi phục nguyên trạng rồi?Cô đã làm gì chứ?Diêm Nguyệt Thanh quay đầu lại nhìn cửa phòng bệnh đang đóng chặt kia.

Xem ra thì…Rạn nứt giữa nguyên chủ và Diêm Vọng đúng là không phải chỉ là lớn bình thường…Cô lắc đầu, không có ý định đi vào thăm con trai mà tiếp tục vùi đầu xem bệnh án.

Từ khi Diêm Vọng sinh ra đến nay vẫn ở trong bệnh viện nên có rất nhiều bệnh án.

Báo cáo treo ở đầu giường chỉ là báo cáo của một tháng gần đâu, những báo cáo trước đây thì ở trong tủ hồ sơ của bệnh viện.

Diêm Nguyệt Thanh vừa xem báo cáo vừa tìm kiếm ở trong đầu tình tiết nói về bệnh tình của Diêm Vọng.

Cậu bị một căn bệnh kỳ lạ! Thay vì nói là bệnh, chi bằng nói là trúng độc thì giống hơn.


Trong truyện mô tả cậu thường xuyên sốt cao không giảm, bị dị ứng rất nhiều thực phẩm, chỉ cần ăn vào là sẽ nôn mửa, co giật, cứ đến khi giao mùa thì tim lại đập nhanh, khó thở.

Không có cách nào khác, chỉ có thể ở lại bệnh viện để tiêm thuốc ức chế nồng độ cao và truyền dịch dinh dưỡng.

Sau khi nguyên chủ qua đời, Tần Du Nhiên tiếp nhận đứa bé này, năm đầu tiên cũng ở trong bệnh viện, mãi đến khi cha ruột của cậu tìm tới thì mới đón cậu về trang viên tĩnh dưỡng.

Kể cũng lạ, ở bệnh viện không chữa được bệnh mà sau khi vào trang viên thì bệnh lại không phát tác.

Diêm Nguyệt Thanh không thích thiết lập nhân vật của Tần Du Nhiên, sau khi đọc đến đoạn đứa bé được đón về trang viên thì cô không đọc nữa nên cũng không biết về sau Diêm Vọng có được chữa khỏi hay không?Nhưng cô chẳng thèm đặt hy vọng vào Quân Liệt đâu!Cho dù Quân Liệt có điều kiện chữa khỏi cho Diêm Vọng thì đó cũng là chuyện của một năm sau rồi!.