“Làm một người xứng đáng với bản thân cũng sẽ sảng khoái hơn làm một người không tốt không xấu nhiều”, Thẩm Nguyệt ân cần dạy bảo: “Sau này làm gì cũng phải xứng đáng với bản thân, công chúa ta không yêu cầu nhiều quy củ đâu”.

“Ai mắng ngươi, ngươi không cần mắng lại, nhưng có thể đập nát miệng của kẻ đó. Ai cắn ngươi, ngươi cũng không cần cắn trả, nhưng có thể bẻ gẫy răng kẻ đó”.

“Còn ai dám đánh ngươi, chuyện này không thể nhịn, nhất định phải trả thù gấp bội. Ngươi đánh không thắng, công chúa sẽ giúp ngươi đánh”.

Ngọc Nghiên cảm thấy ấm áp muốn khóc, nước mắt lưng tròng nói: “Tuy rằng nói như vậy có chút không thích hợp, nhưng từ sau khi công chúa trở nên khôn ngoan hơn thì nô tỳ liền có cảm giác mình cùng công chúa là người một nhà… sau này nô tỳ nhất định phải bảo vệ tốt người nhà của mình!”

Thẩm Nguyệt dở khóc dở cười nói: “Trước kia ta ngốc đến như vậy sao?”

Ngọc Nghiên lắc đầu nói: “Kỳ thật công chúa không ngốc, công chúa đều có thể hiểu được rõ ràng mọi chuyện. Chỉ là bọn họ đều khinh thường công chúa ngốc…”

Đi được nửa đường, Thẩm Nguyệt nghe thấy bụng của Ngọc Nghiên đang réo lên.


Một nụ cười ấm áp hiện lên trên gương mặt của Thẩm Nguyệt, nàng nói: “Ngươi đói bụng rồi phải không?”

Ngọc Nghiên ôm bụng, e thẹn nói: “Công chúa nghe lầm rồi, đó là tiếng kêu của con dế mèn ven đường”.

“Dế mèn ở đâu ra? Chẳng lẽ con dế đã chui vào bụng ngươi rồi sao? Đến đây để công chúa nghe thử một chút nào!””

“Công chúa đừng quậy nữa!”

Công chúa cùng nha hoàn vui đùa ầm ĩ dưới ánh trăng. Ngọc Nghiên vừa phải cẩn thận không cho Thẩm Nguyệt chạy quá nhanh lại vừa không cho nàng động vào bụng của mình, cho nên nàng ta vừa chạy vừa dừng giống như một con bướm đang dập dờn vậy.

Mùa hạ sắp tới, buổi đêm chỉ mát mẻ chứ không quá lạnh, những giọt sương nhỏ dần đọng lại trên những phiến lá non xanh mướt.

Khi váy áo nhẹ nhàng lướt qua trên mặt cỏ thì liền bị thấm sương.


Buổi tối Liễu Mi Vũ vẫn chưa uống thuốc, Vân Nga thì đã bị chặn lại giữa đường cho nên Tần Như Lương đã đợi rất lâu cũng không thấy ai mang thuốc đến Phù Dung Uyển.

Vì vậy, Tần Như Lương đã ra khỏi Phù Dung Uyển, đích thân xuống nhà bếp lấy thuốc.

Hắn ta không ngờ đêm nay lại gặp Thẩm Nguyệt cùng Ngọc Nghiên cũng đang đi tới nhà bếp.

Sau khi chủ tớ hai người đùa giỡn trong vườn thì quyết định tới nhà bếp tìm đồ ăn khuya.

Trên đường Tần Như Lương đi tới nhà bếp, hắn ta nhìn thấy bóng dáng của hai nữ nhân cũng đang đi tới nhà bếp từ một con đường khác dưới ánh trăng mờ ảo.

Hắn ta đột nhiên dừng bước, sắc mặt bất giác đen lại, trước mặt hắn ta có bóng cây che khuất cả thân hình cho nên rất khó để người ta có thể phát hiện.

Thẩm Nguyệt mặc một chiếc váy dài tay rộng với cổ áo cao đứng che kín cổ, khác hẳn với Liễu Mi Vũ lúc nào cũng mặc y phục để lộ ra chiếc cổ cao cùng xương quai xanh thanh tú, loại y phục này của Thẩm Nguyệt tuy kín đáo nhưng nhìn lâu cũng cảm thấy rất đẹp mắt.

Sự chú ý của người khác sẽ không rơi vào chiếc cổ cao hoặc là xương quai xanh của nàng, cũng sẽ không có cơ hội nảy sinh ý đồ nhìn xuống cảnh xuân bên dưới từ xương quai xanh của nàng.

Thẩm Nguyệt ăn mặc rất rộng rãi, không có thắt lưng, cũng không cố ý để lộ ra những đường cong mê hoặc của nàng, nhưng người ngoài hoàn toàn có thể nhận ra dáng người cao gầy yểu điệu lúc ẩn lúc hiện phía sau bộ y phục rộng rãi đó.